Chương 33
" Lão gia, người đã đi nghỉ rồi sao?"
Ngừng lại trên trang sách mình đang đọc, An Khương Tề nhìn sang bóng người in trên cửa. Hắn bỏ sách xuống bàn mới lên tiếng: " Nàng vào đi."
Chi Nhàn ngập ngừng hồi lâu, nàng lấy hết dũng khí mở cửa đi vào trong, nhìn thấy chính phu quân của mình đang ngồi trên ghế chờ đợi lại không dám nhìn thẳng. Kể từ ngày chính thức được đón vào phủ An gia không ít cũng đã qua hai mươi lăm năm, vậy mà cánh cửa này nàng lại bước qua chưa quá năm lần: " Lão gia."
" Đêm đã khuya, tại sao vẫn còn chưa ngủ?"
" Thiếp...!"
Đôi mắt sắc bén nhìn vẻ lúng túng của Chi Nhàn, An Khương Tề đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình. Hắn vòng qua người thê tử đóng lại cửa, chỉ vừa xoay người trở lại đã thấy nàng ta quỳ xuống trước mặt mình.
Không có hành động quá lớn như đỡ người đứng dậy, An Khương Tề vẫn bình tĩnh như không: " Nàng làm vậy là có ý gì?"
" Lão gia." Chi Nhàn không khóc, chỉ là trong đôi mắt lại có thể nhìn thấy rõ sự đau buồn và khó xử: " Thiếp biết mình không nên đến, càng không thể cầu xin người. Nhưng thiếp suy nghĩ hết những ngày qua, vẫn là không có cách nào khác."
" Phu nhân."
" Thiếp cầu xin người, xin hãy cứu lấy Mỹ Chi và cả hài tử của nó."
An Khương Tề nhìn Chi Nhàn thở dài, hắn lại một lần vòng sang thê tử đang quỳ dưới đất trở lại ngồi ở tại vị trí cũ: " Đứng lên rồi hãy nói."
" Lão gia, xin hãy nghĩ đến hai mươi lăm năm phu thê giữa chúng ta, dù không có tình cũng sẽ có nghĩa, van người hãy cứu Mỹ Chi đi."
" Những việc mà An phi làm trước nay, nàng và Đinh gia dùng đủ mọi cách để bịt kín ta không phải không biết, chỉ là làm như không thấy. Lần này đây không những bị đại hoàng tử tr.a ra, còn khiến hoàng thượng và thái hậu nổi giận trách phạt xuống." An Khương Tề lắc đầu: " Trái lại thập hoàng tử bị trúng độc may mắn không ch.ết, người tuổi nhỏ hiểu chuyện không ghi thù, lại nhân từ cầu xin tha một mạng. Mỹ Chi phế danh phận đầy lãnh cung, thất và cửu hoàng tử sẽ do Hương Phi nuôi dưỡng. Kết quả này ta không thể không mang ơn, nàng nói làm sao đi cầu xin hoàng thượng tha thứ?"
" Thiếp biết Mỹ Chi có thể giữ được mạng đã là điều may mắn, cũng vì vậy không có mặt mũi để xin người giúp đỡ... Nhưng lão gia, Mỹ Chi là người xem trọng thể diện thế nào? Bây giờ mất hết thân phận cùng nhi tử, bị đầy vào lãnh cung, chỉ sợ rằng sẽ làm điều dại dột. Còn có...!" Chi Nhàn giọng nói khẽ run: " Còn có thất hoàng tử và cửu hoàng tử, chúng vẫn còn quá nhỏ. Hoàng thượng rõ đã biết Hương phi lần này cũng bị kéo vào trong nhưng vẫn...! Thiếp sợ rằng Hương phi sẽ vì muốn trả thù riêng mà trút giận lên người chúng."
" Cho dù là vậy, ta cũng không có cách khiến hoàng thượng thay đổi được quyết định của mình."
" Chỉ cần lão gia chịu hợp lực cùng phụ thân của thiếp, các đại thần cùng nhau dâng sớ, thêm vào đó người đến xin hoàng thượng để Mỹ Chi được xuất cung cùng thất và cửu hoàng tử. Chỉ cần như vậy...!"
" Tuyệt đối không thể được."
" Lão gia."
An Khương Tề lạnh nhạt nhìn thê tử: " Lôi kéo triều thần ép buộc hoàng thượng làm trái ý người, như vậy khác nào muốn thay quyền vua xử lý triều chính?"
" Thần thiếp chỉ là mong muốn hoàng thượng ân chuẩn để Mỹ Chi và nhi tử được xuất cung mà thôi."
" Đây không phải chuyện nàng muốn nói là có thể nói, đừng nghĩ đến An Khương Tề ta dám thừa quyền làm loạn. Chỉ cần phát hiện có kẻ dám kéo bè kết phái làm rối loạn hoàng quyền, chính tay ta cũng sẽ dẹp yên chúng."
Chi Nhàn nghe phu quân nói liền không dám tin, nàng yên lặng hồi lâu nhìn hắn rơi nước mắt, đợi khi đã có thể bình tâm mới từ từ đứng lên: " Lão gia đã từng hứa sẽ chăm sóc chúng ta trong suốt cuộc đời còn lại, vậy mà hiện tại người không những thấy ch.ết không cứu mà còn muốn ngăn cản ta?"
An Khương Tề đối với vẻ mặt đau khổ của Chi Nhàn không tỏ ra chút biểu tình gì, nàng thấy hắn như vậy lại càng thêm đau lòng: " Đúng vậy, ta biết chứ... ta biết đối với chúng ta chỉ là trách nhiệm, Mỹ Chi cũng không phải cốt nhục của người. Chính vì vậy nó có sống hay ch.ết cũng có gì là to lớn."
" Phu nhân."
" An Khương Tề ta nói cho người biết." Chi Nhàn luôn hiền thục lễ độ, hết mực kính trọng trượng phu lần này lại cùng hắn lớn tiếng: " Đừng bao giờ nghĩ đến có thể chối bỏ tất cả, là An gia đã nợ ta. Ta bắt người dù sống hay ch.ết cũng chỉ có thể trả nợ này một đời."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ân Ly đến Tự Kinh điện thì có chút ngạc nhiên, thông thường đều sẽ nhìn thấy lão sư phụ ngồi trên ghế nhắm mắt chờ mình đến, hôm nay thế nào lại không thấy người đâu. Không lý nào vì đã một thời gian y không đến nên lão ta cũng bỏ đi rồi: " Sư phụ, ta đến rồi a."
Gọi một tiếng lại hai tiếng cũng chẳng thấy bóng dáng, hỏi thị vệ bên ngoài họ lại nói chưa từng thấy lão ta ra ngoài: " Quái lạ, có thể đi đâu được chứ."
" Nếu thập hoàng tử muốn, vi thần có thể cho người đi tìm thử xem."
" Không cần." Ân Ly xua xua tay: " Nếu sư phụ đã không có ở thì ta liền trở về, lần sau lại đến vậy."
" Nếu thế thì...!"
" Khoan đã." Chợt nhớ ra điều gì đó, Ân Ly vừa muốn đi lại thích thú tươi cười trở lại vào trong: " Ta nhớ ra có việc quan trọng cần nói với sư phụ nên sẽ chờ người trở về, không có chuyện của các ngươi nên cứ lui cả đi."
" Chúng thần tuân lệnh." Thị vệ nhìn nhau rồi cũng rời đi, thập hoàng tử thường xuyên ra vào Tự Kinh điện bọn họ đã gặp qua không ít lần. Chỉ là trước kia y không thể nói chuyện, luôn ngây thơ đáng yêu như một tiểu tinh tuyết nghịch phá chạy tới chạy lui khắp nơi, bây giờ bất ngờ như vậy từng lời lẽ đều ra dáng một vị hoàng tử địa vị hơn người khiến họ có chút không ngờ đến.
Ân Ly quay trở vào Tự Kinh điện nhìn tới lui, xác định lại một lần lão Khang Dương quả thật không có mới vô tư đi đến bên giường. Y lật tấm đệm, lại dở thêm khung ván gỗ khá nhỏ trên đầu giường lên. Bên dưới vừa đủ chứa chiếc hộp màu đen kia: " Lần trước muốn xem lại không cho, bây giờ ta lấy mang đi xem người làm thế nào."
Nói liền làm, Ân Ly nhanh tay lấy hộp đen lên nhét vào trong ngực áo. Y còn cẩn thận dọn lại hiện trường y như cũ không có sai sót, chỉ là lúc chú ý thì không ngờ đến từ lúc nào lão Khang Dương đã ngồi trên ghế tại vị trí thường ngày như không có gì xảy ra cho đến giờ: " A... sư... sư phụ, người trở lại từ lúc nào."
" Ngươi làm gì lại có thể tập trung đến vậy, ngay cả vi sư vào đến lúc nào cũng không hay biết?"
" Ta... ta là đang...!" Bị bắt quả tang tại trận như vậy, cho dù lão không có nhìn thấy y lấy đồ của mình, cũng không thể không nhìn thấy y đang đứng ngay giường này. Ân Ly cười cười: " Là đang xếp lại chăn cho sư phụ nha, lúc vào đến không hiểu sao thấy nó có chút không ngăn nắp."
" Là vậy sao?"
" Đương nhiên a sư phụ, đệ tử không có nói dối."
" Vi sư cũng chưa từng nói không tin lời ngươi, vì sao phải vội đính chính?"
" A...!" Tự mình làm giấu đầu lòi đuôi, Ân Ly nghĩ tình thế bây giờ chỉ có chạy cho nhanh là thượng sách: " Lâu ngày mới có thể đến thăm sư phụ nhưng không ngờ người lại không có, đúng là không may ta bây giờ phải trở về tránh phụ hoàng không vui, đồ nhi cáo lui."
" Thập hoàng tử."
Vừa chạy ra đến cửa thì nữa bước chân tiếp theo có cố cách mấy cũng không thể bước tiếp, Ân Ly giữ nguyên tư thế mà xoay đầu: " Sư phụ?"
" Muốn đi nhanh như vậy?" Lão Khang Dương chậm rãi đi đến gần Ân Ly: " Trước tiên không phải nên giải thích Bích Thủy ngươi đang giữ kia từ đâu mà có sao?"
" Bích Thủy...? Ta... a sư phụ, ta chỉ muốn đùa một chút thôi. Trả lại cho người là được rồi, không cần phải dùng cách này trên người ta."
" Vi sư nghe nói thời gian này ngươi không đến, hầu hết chính là tại Thái Dương cung bên cạnh hoàng đế?"
Đột nhiên lại muốn nhắc đến Minh Hạo, lão ta khiến Ân Ly lo lắng vội giải thích: " Đó là do ta sau khi bị trúng độc rồi khiến người không an tâm, chính vì vậy muốn giữ lại chăm sóc đến lúc bình phục hoàn toàn. Ta cái gì về trước kia cũng chưa từng nói, sư phụ phải tin ta." Sợ sẽ không được tha dễ dàng, Ân Ly lại nhanh trí thêm vài câu tránh cho lão ta có ý đồ gì đến trí nhớ của mình: " Nếu để phụ hoàng biết được, ta không chắc người sẽ làm gì không tốt a. Sư phụ cũng biết điều đó nên mới kéo ta trở lại không phải?"
" Không cần lo lắng, vi sư không nói sẽ làm gì ngươi, cũng không bắt ngươi trả lại đồ đã lấy kia."
" Không cần trả?" Ân Ly ngạc nhiên: " Không phải lần trước người còn không cho ta xem bên trong chứa thứ gì?"
Nhìn thấy Ân Ly có thể cử động đã liền lui lại phía sau, lão Khang Dương mỉm cười hiền hậu: " Bích Thủy vốn là chuẩn bị cho ngươi. Giữ lại bên mình, chờ đến lúc thích hợp ngươi sẽ cần phải dùng đến."