Chương 52
" Điện hạ."
" Ừm...!"
" Điện hạ, đã không còn sớm nữa, người nên thức dậy thôi."
"...!" Ân Ly chợt giật mình bật ngồi dậy, y vung chăn trên người lập tức bước xuống giường: " Bây giờ đã là giờ nào rồi, đại ca đã đi đâu rồi?"
" Điện hạ chậm thôi." Tiểu Yến lôi kéo Ân Ly lại muốn chải tóc cho y: " Thái tử từ rất sớm đã cùng An tướng quân đi xem xét tình hình của Kinh Vương phủ, và cả hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra ở Hằng Dương."
" Họ đi rồi? Tiểu Yến, tại sao lại không gọi ta dậy sớm hơn."
" Là do đại hoàng tử nói người đêm qua ngủ không đủ, cứ trở mình liên tục, hoàng tử ra lệnh cứ để người ngủ không cần gọi cho đến bữa trưa."
" Ha...!" Ân Ly thở dài, đúng là đêm qua y không thể nào ngủ được. Suy nghĩ rất nhiều chuyện cho đến gần sáng thì thiếp đi vì mệt mỏi mấy ngày đường, không ngờ lại bị Minh Luân nhìn ra: " ta lại khiến đại ca lo lắng rồi."
" Nhận được sự quan tâm của người thân, điện hạ không phải rất tốt sao?"
" Đúng vậy." Ân Ly mỉm cười: " Chuẩn bị xong chúng ta cũng ra ngoài xem một chút."
" Vâng điện hạ."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
" Đại ca."
Minh Luân mỉm cười: " Dậy rồi sao?"
" Ấn!" Kinh Vương phủ lúc này có chút ồn ào, nhìn những hàng người xếp hàng dài ra đến tận bên ngoài cửa phủ, Ân Ly tự mình có thể nhận ra quân lính đang phát cháo cho những người dân mà họ thấy tối qua: " Kinh Bắc Vương để họ ở đây là vì vậy, tình hình Huyền Bắc Linh đã tệ đến mức này? "
" Ta cũng không rõ, cho dù thật sự vừa trải qua mùa lũ nhưng lương thực dự trữ và kinh tế của họ vẫn rất ổn định. Sau đó ta cũng đã có bẩm báo cho phụ hoàng việc này, người cũng đã cho người tiếp tế."
" Nhưng theo những gì chúng ta thấy lại không phải như vậy."
"...!"
" Điện hạ."
" A Chi?" Minh Luân ngạc nhiên nhìn một bé gái chừng bảy tám tuổi đang cười thật tươi chạy về hướng mình.
" Đại điện hạ, cuối cùng người cũng đến rồi."
A Chi nhào đến ôm cứng mình, Minh Luân liền xoa nhẹ đầu rồi kéo cô bé ra: " Sao muội lại chạy lại đây một mình, Niên thẩm đâu rồi?"
" Mẹ muội đang phụ nấu đồ ăn trong bếp, muội nghe được rằng điện hạ đã tới nhưng mẹ lại không cho làm phiền nên lén chạy đến đây."
" Muội tinh nghịch thật, nếu một lúc không tìm được muội, không phải khiến Niên thẩm lo lắng sao?"
" Nhưng muội muốn gặp điện hạ."
Thấy Minh Luân lần đầu tiên chịu cởi mở với người khác ngoài mình, Ân Ly phì cười: " Đại ca, cô bé này là?"
" Đây là A Chi nhi nữ của Niên thẩm, lúc trước ở Hằng Dương là ta tình cờ cứu được ở bờ sông khi nước lũ rút đi."
" Ra là vậy."
Minh Luân lại kéo tay A Chi: " A Chi nhanh chào đi, đây là thập đệ của ta, thái tử điện hạ."
" Ư.... Thái tử...!"
" Không cần đâu, muôi gọi ta Ân Ly ca ca đi."
" Ân Ly ca ca?"
" Đúng vậy." Nhìn cô bé mặt lắm lem cứ níu cứng tay Minh Luân mà nhìn mình, Ân Ly mỉm cười: " Muội sao vậy, ta trông đáng sợ lắm sao?"
" Không phải." A Chi lập tức lắc đầu, cô bé thành thật: " Ca ca thật xinh đẹp."
" Sao?"
Nhìn Ân Ly ngây ngốc ra thì Minh Luân nói: " A Chi, muội phải nói là anh tuấn khi khen ca ca chứ."
" Nhưng... Ân Ly ca ca thật sự rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Y Tuyết tỷ tỷ."
" Thật sao?" Ân Ly vừa hỏi thì cô bé đã lập tức gật gật đầu, y mỉm cười: " Cảm ơn muội."
A Chi thấy thái tử này thật đẹp, khi y cười lại càng đẹp đến miệng cũng muốn " Oa " lên một tiếng lớn, cô bé làm lạ: " Đại điện hạ rất tốt, Ân Ly ca ca cũng không giống kẻ xấu, vậy tại sao ai cũng nói là đại điện hạ đã lừa dối mọi người?"
" Cái này...!"
Minh Luân vẫn chưa biết nói gì thì Ân Ly đã nhanh miệng: " A Chi có biết vì sao mọi người lại ghét ca ca và đại điện hạ không?"
" Muội....!"
" Muội tin đại điện hạ là người tốt phải không? Huynh ấy chắc chắn đã bị hiểu lầm, nêu không biết lý do có thể đại điện hạ sẽ bị đuổi về hoàng thanh ngay thôi."
" A Chi không muốn đâu." A Chi dùng luôn cả hai tay nắm cổ tay Minh Luân: " Đại điện hạ chỉ mới đến thôi, muội không muốn người bị đuổi đi."
" Vậy muội có thể nói cho ca ca biết đã có chuyện gì xảy ra ở Hằng Dương hay không?"
" Ân." A Chi lại gật đầu: " Sau khi điện hạ đi thì mọi người nói chờ khi lũ rút hết mới trở về nhà, không ngờ mấy ngày sau đó, lúc muội đang ngủ có rất nhiều người đáng sợ đên đập phá khắp nơi, còn đốt cả nhà của mọi người nữa."
Minh Luân nghe A Chi nói thì lại hỏi: " Muội nói có người đến phá, đám người đó là ai?"
" Lúc đầu muội không biết, sau đó bọn chúng còn xuất hiện vài lần nữa, cướp đi tất cả lương thực của mọi người ở Hằng Dương. Chúng thả rất nhiều rắn độc bên ngoài thành khiến không ai dám ra ngoài, có rất nhiều người bị rắn cắn ch.ết, muội lúc đó cũng bệnh rất nặng mà thuốc trong thị trấn đều bị cướp hết. Khi vương gia đến và cứu mọi người, muội mới biết chúng là người Thương Lăng."
" Người Thương Lăng?"
Ân Ly nhìn Minh Luân: " Đúng như đệ nghĩ, Kinh Bắc Vương thật ra không phải muốn khời binh mà là...!"
" Rất có thế là vậy."
" Nhưng tại sao người dân lại nói huynh lừa đối họ, không phải đều do người Thương Lăng gây ra."
" Mọi người nói điện hạ không giữ lời." A Chi vừa nói thì cả Ân Ly và Minh Luân điều im lặng nhìn mình, cô bé hơi cúi đầu nhỏ giọng: " Điện hạ đã nói khi về hoàng cung sẽ xin hoàng thượng phát lương cứu tế, nhưng... không những không có tin tức gì mà khi vương gia giữ tin về tình hình người Thương Lăng muốn gây chiến mà hoàng đế cũng không màn đến."
" Sao cơ?"
Minh Luân kéo tay A Chi: " Muôi nghe được những chuyện này ở đâu?"
" Mọi người ai cũng nói như vậy cả, họ nói hoàng đế bỏ rơi mọi người, bỏ mặc sống ch.ết của người dân ở bắc địa."
" Đại ca." Ân Ly nhìn sang Minh Luân: " Đệ cần lập tức nói chuyện cùng Kinh Bắc vương, vẫn là cùng ngài ấy hỏi rõ mới biết được."
" Chờ đã tiểu thập, Kinh Bắc Vương đã nói những ngày này có chuyện đáng ngờ, vương phủ bị phong tỏa, không thể để chúng ta rời khỏi tây phủ. Trừ khi hắn muốn bằng không đệ không thể gặp được."
" Họ muốn giam cầm chúng ta?"
Minh Luân trầm mặt, hắn nói cùng A Chi: " Muội mau trở về chỗ của Niên thẩm, đừng để người lo lắng."
" Nhưng..."
" Ta sẽ đến thăm muội sau."
" Vâng, đại điện hạ."
A Chi vừa nghe nói thì thích thú xoay lưng chạy đi mất, Minh Luân lúc này mới nói với Ân Ly: " Tiểu thập, đệ cũng biết chúng ta đến nơi này để điều tr.a việc Kinh Bắc Vương khởi binh. Nhưng đó cũng chính là làm con tin ở Huyền Bắc Linh, nơi này là lãnh thổ cai trị của Kinh Bắc Vương."
" Đệ biết, nhưng đây chắc chắn là hiểu lầm, tin tức Kinh Bắc Vương gửi về hoàng thành thật ra chưa từng đến tay phụ hoàng, ngay cả việc phụ hoàng đã gửi lương thực tiếp tế đến Hằng Dương cũng được bịt kín. Cho dù vương gia thật sự không muốn khởi binh, nhưng cứ tình hình này lòng phẫn nộ của người dân không thể kiềm chế, sớm muộn cũng dẫn đến chuyện lớn. Chỉ có chắc gặp mặt cùng vương gia nói rõ chuyện này."
" Vậy theo đệ làm cách nào để gặp được Kinh Bắc Vương?"
Ân Ly suy nghĩ lại đột nhiên gọi: " Tiền Vệ, xuất hiện đi. Ta cần ngươi giúp một việc!"
Tiền Vệ là người giỏi nhất trong An gia quân của An Khương Tề, hắn không nghĩ việc mình âm thầm bảo vệ lại bị Ân Ly phát hiện, khi nghe gọi đến cuối cũng vẫn phải đi ra: " Không biết điện hạ có gì cần ra lệnh."
" Ra lệnh thì không cần, tối này ngươi giúp ta đột nhập phòng ngủ của Kinh Bắc Vương là được rồi."
" Đột... đột nhập?"