Chương 61: Hối hận trốn đi
Edit: Y Giai
Sau khi khoái mã chạy ra khỏi thành một đoạn ngắn, Hắc y nhân cũng không có ý tứ muốn vứt bỏ Phù Lạc, đúng hợp tâm ý của Phù Lạc, ước gì chạy cách xa vạn dặm, không bao giờ phải gặp Long Hiên đế nữa, quay về hoàng cung ch.ết tiệt nọ.
Đáng tiếc nhân sinh không được tám chín phần mười như ý người, ngựa dưới thân đột nhiên khụy xuống, chân sau ngang gối bị đánh gãy, Hắc y nhân cùng Phù Lạc đều không ngờ đến. Phía sau không có bất kỳ tiếng ngựa bám theo, sao đột nhiên lại xuất hiện một người đến đánh gãy đùi ngựa?
Phù Lạc quay đầu thì thấy được Liên Tinh từ trên trời giáng xuống, khinh công có thể đuổi theo khoái mã. Phù Lạc phát hiện có một số việc không phát sinh thì thôi, nếu đã sinh tất nhiên là liên tiếp không ngừng, ví dụ cao thủ, khinh công.
Có điều tay Liên Tinh còn chưa chạm đến Phù Lạc, đã bị kiếm quang bốn phía bắt buộc quay về. Rừng cây hai bên đường nhảy ra mười bóng đen, bao bọc xung quanh Liên Tinh.
Tuy rằng không biết võ công, nhưng hai quyền không địch được bốn tay vẫn từng nghe qua, Liên Tinh ứng phó dần dần trở thành cố hết sức. Thích khách ngồi chung một con ngựa với Phù Lạc đem Phù Lạc đưa một tên Hắc y nhân nhàn rỗi đứng bên người. Ngữ khí cung kính nói: “Chúa thượng, người tới.”
Đang muốn đem Phù Lạc giao cho hắc y nhân kia, lại bị kiếm quang bức lui, người tới không phải ai khác, chính là Long Hiên đế mà Phù Lạc luôn không muốn gặp lại. Hắn, lại có thể cũng biết võ công, thật sự là lão hồ ly giấu nghề.
Long Hiên đế kéo tay Phù Lạc, muốn mang nàng ra khỏi bao vây trùng điệp, lại bị tên thích khách thủ lĩnh được xưng là “Chúa thượng” ở phía sau cùng Hắc y nhân bắt cướp Phù Lạc ngăn lại. Giữa hai người lóe ra đao quang kiếm ảnh, tay trái Long Hiên đế lôi kéo Phù Lạc, lấy một tay đấu hai, cũng không thấy rơi xuống thế hạ phong. Liên Tinh đã mau chóng giải quyết mười tên Hắc y nhân, thích khách thủ lĩnh thấy không đúng , cho Hắc y nhân bên người một ánh mắt, hắc y nhân kia giống như tự sát không cần mạng kiếm phong đánh về phía Long Hiên đế, mà tên thủ lĩnh thì đem kiếm cầm trong tay đâm về hướng trái tim Phù Lạc.
Phù Lạc sợ tới mức nhắm hai mắt lại, chưa từng cảm giác mình cùng tử vong gần như thế. Đau đớn trong dự liệu cũng không xuất hiện, lại thấy Long Hiên đế chắn trước mặt mình, kiếm phong của hắn đâm vào trái tim Hắc y nhân, lại bị hắn gắt gao nắm chặt không buông, mà dưới kiếm của tên thích khách thủ lĩnh trước ngực của hắn dần dần hiện ra huyết hoa tươi đẹp.
Long Hiên đế quăng kiếm, dùng khí lực cuối cùng kéo Phù Lạc hướng Liên Tinh chạy đi, Liên Tinh thấy Long Hiên đế trúng kiếm, cũng chẳng quan tâm đám lâu la, nhanh chóng chạy đi.
Đáng tiếc thủ lĩnh kia ở phía sau kéo lại tay Phù Lạc.
Phù Lạc từ khoảnh khắc Long Hiên đế đỡ kiếm cho mình, suy nghĩ đã bị vây vào trạng thái không hoạt động, thẳng đến khi Long Hiên đế cùng Hắc y nhân hai bên lôi kéo nàng thì mới tỉnh lại.
Trong tiềm thức không muốn tiếp tục trở lại bên người Long Hiên đế, tay nàng đã tự động giãy khỏi bàn tay mất đi huyết sắc, suy yếu vô lực của Long Hiên đế. Hắc y nhân phía sau kéo lại Phù Lạc, nhanh chóng nhảy lên một con ngựa, tuyệt trần mà đi.
Liên Tinh không còn lo đến việc Phù Lạc bị bắt đi, đỡ lấy Long Hiên đế, chạy vào trong thành.
Khi Phù Lạc quay đầu chỉ có thể nhìn đến ánh mắt đau lòng của Long Hiên đế, cùng biểu tình không thể tin.
Khoái mã chạy đến bên lều cỏ ở một cánh đồng bỏ hoang thì ngừng lại.
Tên thủ lĩnh dừng ngựa, từ trong lều cỏ đi ra mấy tên hắc y nhân cung kính nghênh đón, “Chúa thượng.”
Chỉ thấy mấy người thấp giọng nói vài câu, ánh mắt của những tên hắc y nhân kia nhìn Phù Lạc đã tràn ngập cừu hận, giống ác lang đi về hướng Phù Lạc, lần đầu tiên vì việc chạy trốn lỗ mãng như vậy mà cảm thấy hối hận, xem ra không phải mỗi một nữ tử xuyên qua đều gặp được thích khách là người tốt.
“Nàng ta còn hữu dụng.” Tên thủ lĩnh một câu giải quyết khốn cảnh của Phù Lạc, trên người trong miệng những Hắc y nhân tới gần phát ra tanh tưởi, khiến Phù Lạc một trận ghê tởm đến choáng váng đầu.
Phù Lạc bị một hắc y nhân thô lỗ kéo vào lều cỏ, hắn không biết từ nơi nào lấy ra một cái rương tối đen, lục tìm bình bình lọ lọ bên trong, sau đó ở trên mặt Phù Lạc vẽ loạn, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn biến nàng thành bộ dáng người khác. Đây, chẳng lẽ chính là Dịch Dung Thuật thần kỳ trong truyền thuyết?
Lúc này tên thủ lĩnh hắc y đi đến, gật gật đầu, xem như vừa lòng hóa trang của Phù Lạc. Có điều lúc này tên thủ lĩnh đó đã lấy mặt nạ xuống, mặc một bộ sam lụa hoa lệ màu lam. Khuôn mặt uy vũ khí phách, không thể nói rõ là tuấn mỹ, nhưng rất có hương vị nam nhân.
“Lần trước, là ngươi giúp Hiên Dật qua ba cửa của Tiêm Tuyết?”
Tiêm Tuyết, xưng hô có bao nhiêu thân mật? Hắn làm sao biết chuyện này, chẳng lẽ bởi vì việc này mới bắt Phù Lạc ư? Mới đầu còn tưởng rằng là Long Hiên đế bại lộ thân phận, thích khách muốn cưỡng ép mình uy hϊế͙p͙ hắn, có điều xem tình huống lúc trước, dường như mục tiêu của Hắc y nhân luôn luôn là mình, nếu không sao lại buông tha cơ hội tốt để giết ch.ết Long Hiên đế như vậy?
“Đúng.” Chuyện tới bây giờ còn không bằng thừa nhận, biểu lộ giá trị của bản thân, nếu một khi bản thân đã không còn giá trị sử dụng, nhìn Hắc y nhân đang nhìn chằm chằm ở bốn phía, thì biết kết quả của mình sẽ có bao nhiêu thê thảm?
Không khỏi nhớ tới thương tích của Long Hiên đế, lúc đó thật sự đã lựa chọn rất không sáng suốt, nếu còn gặp lại Long Hiên đế, không biết sẽ rơi vào tình hình gì đây?
“Như vậy lần này, ta hi vọng ngươi cũng sẽ hữu dụng giống vậy.” Tên thủ lĩnh mang giọng điệu mệnh lệnh nói.
“Sau khi giúp ngươi, ngươi sẽ thả ta đi à?” Phù Lạc biết rõ kết quả, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
“Ngươi có tư cách gì để bàn điều kiện với ta? Thành thật một chút, bằng không ta cũng không để ý thưởng trước cho huynh đệ của mình.”
Trước kia có lẽ là không có gì để so sánh, cho nên không cảm nhận được vận may của mình, hiện tại ngẫm lại ngoan ngoãn ở lại bên người Long Hiên đế, có lẽ so với tình cảnh hiện tại của mình còn tốt rất nhiều. Hắn, sẽ lại tới cứu mình chứ? Phù Lạc không nắm chắc.
Mấy ngày sau, tên thủ lĩnh phẫn Phù Lạc trở thành dung mạo xấu xí, làm thị nữ của Ứng công tử, theo hắn vào Xuyên Nguyệt lâu.
Lúc Vân La tiến vào hiến rượu, nhìn ánh mắt của Ứng công tử, dường như có nhận thức. Đi theo hắn đã nhiều ngày, thói quen ngữ điệu của hắn đều khác với người Viêm Hạ, có thể đoán ra hắn là người ngoại tộc.
Hắn đối với Phong Tiêm Tuyết có thể được xưng là cuồng nhiệt, bức họa của nàng thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh hắn, người gặp qua Phong Tiêm Tuyết không nhiều lắm, hơn nữa còn là một người ngoại tộc, thân phận của Ứng công tử thật sự đã rõ ràng. Lúc này, Phù Lạc thực sự thấy may mắn lúc đó hắn cũng không biết thân phận của Long Hiên đế, bỏ lỡ cơ hội có thể giết ch.ết Long Hiên đế có lẽ là một lần duy nhất trong kiếp này của hắn.
Lần này Vân La ra đề đầu tiên là một câu đối vế trên, “Cầm sắt tỳ bà bát đại vương nhất bàn đầu giác”.
Ứng công tử nhíu mày tự hỏi hồi lâu, không có được đáp án. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phù Lạc, Phù Lạc rất tự giác lấy tay chấm nước ở trên bàn viết xuống, “Si mị võng lượng tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng(1).”
Ứng công tử nhe răng cười, đứng dậy đáp Vân La.
Trong lúc nhất thời mọi người vỗ tay tán thưởng, khen ngợi không ngừng.
Đề thứ hai thì Vân La không đi ra, ngược lại tuyên bố mời tới một vị nữ tử nổi danh khác, Dạ Vũ. Dạ Vũ so với Vân La có thể không đẹp bằng, nhưng dáng người kia lại như liễu đón gió, như nước gợn sóng, quyến rũ xinh đẹp đến cực điểm. Đề thứ hai chính là múa. Dạ Vũ múa một đoạn ngắn, đã làm cho người ta hoa mắt thần mê, khuynh đảo dưới chân của nàng. Điệu múa của nàng, so với Liễu A Man cũng được xưng tụng là hơn ba phần.
Mọi người ồ lên, hiển nhiên Phong Tiêm Tuyết là không muốn gặp người, nếu không sao có thể ra đề mục khó có thể thắng được như thế. Ứng công tử hiển nhiên cũng đã nghe qua đại danh của Dạ Vũ, mày lại chau lại.
“Ngươi đi thử một lần đi.” Nói là thương lượng, nhưng ngữ khí lại không phải như vậy, đó quả thực giống như là đang tuyên án tội ch.ết cho Phù Lạc, ánh mắt của Hắc y nhân đi theo Ứng công tử dần dần phóng túng cuồng bạo, khiến Phù Lạc ghê tởm không dám nhìn.
Chỉ có thể xem xem lúc nhảy múa, có thể tìm được cơ hội chạy trốn hay không, nếu không cũng chỉ có thể chờ đợi đến khi gặp Phong Tiêm Tuyết. Đáng tiếc đã nhiều ngày Phù Lạc quan sát, vị Ứng công tử này hẳn cũng có tính toán khuyên bảo không thành đành cường bắt Phong Tiêm Tuyết, là ác bá chân chính điển hình.
Phù Lạc dưới sự giám thị của hai hắc y nhân giả dạng người hầu ở phía sau đài thay đồ lên sân đấu. Xét thấy với dung mạo xấu xí hiện giờ, Phù Lạc không định nhảy điệu múa cổ điển mà chỉ có mỹ nữ nhảy lên mới đẹp, hiện giờ chỉ có thể lấy mới lạ để giành thắng lợi. May mắn trang phục mà Xuyên Nguyệt lâu cung cấp có đủ các loại, thậm chí còn phát hiện trang bị múa bụng, xem ra lão tổ tông của Xuyên Nguyệt lâu cũng là kẻ yêu thích múa bụng.
Phù Lạc mặc trang phục múa bụng lộ thắt lưng hở rốn đã khiến mọi người hai mắt tỏa sáng, eo thon nhỏ tuyết trắng rước lấy rất nhiều tiếng trêu đùa của đăng đồ tử.
Phù Lạc lựa chọn một cái kết sắc trang điểm, dùng khuyên mũi giữ chặt cái khăn che mặt, lộ ra vẻ đẹp mông lung, coi như che đậy khuyết điểm. Chân trần mang chuông vàng, đem ánh mắt của mọi người đều hấp dẫn ở trên chân ngọc khéo léo tinh mỹ, giống như ông trời khắc thành của nàng, xem khí thế tuyệt đối là nữ tử mỹ mạo không thua Vân La cùng Dạ Vũ.
Theo nhịp trống, Phù Lạc tận tình đong đưa bờ eo của mình, như cuộn sóng nhộn nhạo, như tường vi rung động, như tơ liễu tung bay. Như ma nữ địa ngục câu người, như La Sát ăn xương cốt người ta, yêu mị không gì sánh được.
Bờ eo của nàng phảng phất như có linh tính có thể tùy ý vặn vẹo đong đưa, đem ánh mắt mọi người đều khóa ở trên rốn thoa chút phấn vàng, khi thì cuồng dã kêu gọi, khi thì dục cự hoàn nghênh, khi thì ngượng ngùng rung động.
Khoảnh khắc điệu múa đã xong, Dạ Vũ kinh ngạc chạy lên sân đấu, “Đây là múa bụng thất truyền trăm năm ư?”
Phù Lạc còn chưa kịp đáp nàng, cả Xuyên Nguyệt lâu đột nhiên toàn bộ đèn đuốc phụt tắt, có người từ phía sau lưng ôm lấy eo nàng, mang nàng bay đi. Không khí truyền đến tiếng kim loại chạm nhau, Phù Lạc lại ngửi thấy hương vị quen thuộc.
_______________________________________
(1) Cầm sắt tỳ bà bát đại vương nhất bàn đầu giác/Si mị võng lượng tứ tiểu quỷ các tự đỗ tràng (琴瑟琵琶八大王一般头角/魑魅魍魉四小鬼各自肚肠): Gần giống câu Si mị võng lượng, tứ tiểu quỷ/Cầm sắt tỳ bà, bát đại vương của trạng Mạc Đĩnh Chi của Việt Nam. Si, mị, võng, lượng: 4 con quỷ nhỏ; Cầm, sắt, tỳ bà: 3 loại đàn. Đây là chơi chữ về cách viết, câu đối có 魑魅魍魉, trong bốn chữ này đều có chữ 鬼 nghĩa là quỷ; còn 琴瑟琵琶 đều có 8 chữ 王 trên đầu nghĩa là vương.