Chương 11: Đi chung

Sau khi Lâm Lam đi ra hiệu cầm đồ, đứng thật lâu nhìn bảng hiệu hiệu mà lưu luyến không rời đi.
Ngay khi Lâm Lam rời đi, Chanh và Hoàng nhảy ra ngoài, Hoàng nhìn Chanh một chút, Chanh gật gật đầu, xoay người đi vào hiệu cầm đồ, còn Hoàng đuổi theo bóng người của Lâm Lam.


Chanh đến gần phía sau hiệu cầm đồ, lão bản hiệu cầm đồ còn đang cười đến không ngậm miệng lại được, trong miệng nói: "Kẻ ngu si, thật không biết hàng, đây chính là Mặc Ngọc ngàn năm chế tạo thành, còn có chạm trổ này, ai ôi, thật là giá trị liên thành, ta lớn như vậy còn chưa từng thấy đồ quý giá như thế đâu. Hắc hắc, có nó, nửa đời sau này của ta có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang không bao giờ hết."


Thời điểm Chanh đi vào lão bản còn không phát hiện ra nàng, sau khi nàng nghe được những lời lão bản kia nói liền nổi nóng một hồi, phu lang tương lai của Các chủ các nàng há lại là người có thể sỉ nhục, vốn định một chiêu kiếm chấm dứt nàng ta, nhưng hiện tại thân nàng có chuyện quan trọng, liền tiện tay ném một khối bạc vụn lên trên quầy.


Lão bản bị thức tỉnh, một mặt mê man nhìn Chanh: "Vị tiểu thư này, ngài có chuyện gì sao?"
"Bản tiểu thư muốn cây trâm ngọc kia trong tay ngươi." Chanh thẳng thắn nói.


Lão bản đánh giá Chanh một hồi, nhìn nàng ta quần áo bất phàm, nhất định là tiểu thư gia đình giàu có, liền hài lòng nói: "Ai nha, tiểu thư ngươi thật sự tinh mắt, đây chính là Mặc Ngọc ngàn năm chế tạo thành có cầu cũng không thể gặp, ngài nhìn thủ công này một chút, vừa nhìn liền biết là đại sư làm…"


Lão bản lời còn chưa nói hết, kiếm của Chanh đã ra khỏi vỏ giá đến bên trong cổ của lão bản: "Ít nói nhảm, đem nó ra, bằng không đừng trách bản tiểu thư không khách khí."


available on google playdownload on app store


"Này, này, này, vị hiệp sĩ này, ngài cẩn thận kiếm trong tay nha, không phải tiểu nhân không đưa cho ngài, nhưng cây trâm này là bảo vật gia truyền của tiểu nhân, làm sao có thể dễ dàng liền đưa cho người khác như vậy." Lão bản hoang mang nói. demcodon-lequydon


Chanh nghe xong lời này không khỏi cười lạnh một tiếng: "Bảo vật gia truyền? Ngươi chắc chắn chứ?” Nói xong lại đưa kiếm đến gần cổ của nàng thêm mấy phần.
Cổ của lão bản đã chảy máu, nàng đau đến gào thét lên, quần đã bị nàng tiểu ướt sũng.


Chanh căm ghét nhìn nàng ta một cái, trong miệng không nhịn được nói: "Đưa hay không đưa?"
Lão bản vừa nghe, vội vàng nói: "Nhanh nhanh đưa, vị hiệp sĩ này, sẽ đưa cho ngài, kính xin thả kiếm trong tay xuống." Nói xong liền đem cây trâm đưa cho Chanh.


Chanh nhận cây trâm liền lạnh lùng nhìn lão bản một cái, lấy kiếm về, nàng cẩn thận đem cây trâm lấy được để vào trong ngực, sau đó xoay người rời đi.
Toàn thân lão bản run cầm cập ngồi dưới đất liên tục khóc lớn, nhưng là không có ai chú ý tới nàng.


Thời điểm Chanh tìm tới Hoàng và Lâm Lam thì Hoàng đang dạy dỗ một đám du côn ɖâʍ tặc, mà Lâm Lam chính là đứng ở một bên lo lắng nhìn.


Thì ra sau khi Lâm Lam rời khỏi hiệu cầm đồ thì có một đám lưu manh ăn chơi lêu lỏng coi trọng đi theo. Theo các nàng có thể đi vào hiệu cầm đồ đều là người có tiền, coi như là không có tiền thì lúc đi ra cũng sẽ biến thành người có tiền. Mà Lâm Lam một thân một mình, không có bạn đi cùng, tướng mạo lại cực xấu, không có ai sẽ để ý tới hắn, đám người kia liền lặng lẽ đi theo Lâm Lam ra khỏi thành.


Thời điểm bọn họ đuổi tới Lâm Lam cũng đã chú ý tới nhưng hắn không có cách nào, chỉ có thể đi về nơi có nhiều người, nhưng hắn không nghĩ tới mấy tên côn đồ kia lớn lối như vậy, sẽ ở trước mặt mọi người mà xuống tay với hắn. Lâm Lam căng thẳng ôm chặt bao quần áo của mình, bắt đầu chạy về phía ngoài thành. Hoàng vốn muốn ra tay dạy dỗ mấy người kia, nhưng mà gây chuyện ở khu vực người nhiều như vậy, mấy tên côn đồ kia có thể không thèm để ý nhưng nàng không thể không lưu ý, ngay khi bọn côn đồ đuổi tới Lâm Lam ở ngoài thành thì nàng liền ra tay đánh nhau với đám lưu manh kia. Cho nên lúc Chanh lần theo đánh dấu của Hoàng lưu lại mới thấy được tình cảnh đó.


Chanh nhìn Hoàng đánh rất là cảm hứng vô tận liền không có ngăn cản nàng, chỉ là ôm kiếm đi tới bên cạnh Lâm Lam.


Lâm Lam nhìn người bên cạnh mình và vị đang giúp mình kia trang điểm rất giống nhau, liền mở miệng: "Vị cô nương này, đang đánh nhau với các nàng kia chính là bạn đi chung với ngài sao, thật sự rất có lỗi, nàng ta đều là bởi vì giúp ta mới đánh nhau cùng đám người kia, bọn họ có chút phiền toái, ngài có thể giúp nàng ta một chút không?"


Chanh nghe xong cảm nhận được trái tim nhân hậu ấm áp bên trong Lâm Lam, nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, không khỏi an ủi: "Công tử không cần phải lo lắng, công phu của muội muội nhà ta mặc dù không phải rất tốt, nhưng đối phó này đám ɖâʍ tặc này vẫn là thừa sức, kính xin công tử yên tâm." Nói xong chắp tay với Lâm Lam.


Sau khi nghe Hồng giải thích xong, Lâm Lam yên tĩnh lại, chỉ là yên tĩnh nhìn bên kia đánh nhau, nếu như hắn quên chuyện kia thì ánh mắt vẫn lo lắng nhìn bên ngoài.


Như là phụ họa theo lời nói của Chanh, một bên khác Hoàng rất nhanh đã giải quyết xong mấy tên côn đồ kia, vốn là có thể càng nhanh hơn, chỉ là bên trong các nàng dĩ nhiên có một người công phu thật tốt, cho nên Hoàng phải dùng nhiều thời gian hơn.


Sau khi Hoàng giải quyết đám lưu manh kia liền đến bên cạnh Lâm Lam và Chanh, nàng quay về phía Lâm Lam chắp tay hô: "Công tử", lại chuyển tầm mắt tới trên người Chanh: "Tỷ tỷ."
Chanh không nói gì, chỉ là gật gật đầu với nàng, tiếp theo Hoàng liền yên tĩnh đứng bên cạnh Chanh.


Lâm Lam cảm kích nhìn hai tỷ muội: "Đa tạ hai vị cô nương cứu giúp."
Chanh không thèm để ý nói: "Lâm công tử khách khí, chỉ là thuận tay cứu giúp." Hoàng cũng ở một bên gật gật đầu phụ họa.


"Không biết công tử đơn độc một mình chuẩn bị đi về hướng nào?" Chanh hỏi làm Hoàng rất kỳ quái, ‘tỷ tỷ của mình vì sao lại hỏi vấn đề như vậy, hai người bọn họ không phải biết Lâm Lam muốn đi tìm Các chủ sao.’ demcodon-lequydon Cho dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng cũng không có mở miệng, chỉ là chờ câu tiếp theo của tỷ tỷ mình.


Lâm Lam có chút chần chờ, nhưng là nhớ đến hai người này vừa mới cứu mình, đồng thời các nàng nhìn cũng không giống người xấu gì, liền mở miệng trả lời: "Thật không dám giấu giếm, ta rời khỏi quê nhà là muốn tìm người."


"Vậy à? Tìm người, là người công tử thương sao?" Chanh trêu ghẹo nói, nhưng trên mặt lại không có lộ ra một tia, thật giống như mình kinh ngạc hỏi chuyện chính.


Chanh làm cho khuôn mặt Lâm Lam nổi lên ửng đỏ, nhưng hắn suy nghĩ một chút: "Không phải người thương, ta xấu xí như thế làm sao sẽ có người yêu thích đây! Nàng… nàng là… là tiểu thư… đúng… nàng là tiểu thư nhà ta."


Lâm Lam làm cho Chanh và Hoàng cảm giác thấy có chút khó chịu. Người này lại càng không tự tin như vậy, nhưng hắn tìm đến rồi.
"Thật sao? Vậy không biết tiểu thư nhà Lâm công tử ở nơi nào đây?" Chanh giả vờ không biết hỏi.


Chanh làm cho Lâm Lam có chút lúng túng, suy nghĩ một chút, hắn mở miệng nói: "Thật sự ta cũng không biết, chỉ là nghe người ta nói Đại hội võ lâm ở Ngu thành sắp sửa bắt đầu, ta nghĩ tiểu thư nhà ta có thể là ở chỗ đó, liền muốn đi thử vận may."


"Như vậy à, Lâm công tử là một nam tử một thân một mình đi ra ngoài khó tránh khỏi sẽ gặp phải nguy hiểm, như vậy đi, hai người tỷ muội chúng ta cũng vừa muốn đi tham gia Đại hội võ lâm, cho nên, Lâm công tử nếu không ngại, kính xin cùng đi chung đường với hai người chúng ta, như vậy cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, chờ tìm được tiểu thư nhà ngươi, Lâm công tử lại đi cũng không muộn." Chanh khuyên bảo.






Truyện liên quan