Chương 40: Cây trâm
Rất nhiều thiếu nữ gia đình dân chúng bình dân đều lo lắng thủ đoạn độc ác của nàng, dân chúng bị vướng bởi thân phận của nàng giận mà không dám nói gì. Cũng có thật nhiều quan viên thanh liêm chính trực không sợ quyền thế, muốn đi cáo trạng trước mặt Nữ hoàng. Nhưng là thế lực bên dòng tộc phụ thân của Đại hoàng nữ phân bố rất mạnh mẽ, những quan viên kia còn chưa tới trước mặt Nữ hoàng liền không hiểu ra sao lại mất tích. Trong lòng dân chúng rõ ràng, những người chính trực kia đã không ở trên đời này, cho nên, hiện tại những người dám đối nghịch với nàng đã không có mấy người. Mặc dù gia tộc duy trì bảo bệ Đại hoàng nữ như vậy, thế nhưng đây cũng không có nghĩa là các nàng muốn nâng nàng lên ngôi vị Hoàng đế.
Trong mười một nữ nhi của Nữ hoàng: Nhị hoàng nữ khi còn nhỏ đã ch.ết trẻ, Tam hoàng nữ, Cửu hoàng nữ các nàng khác thế lực mỏng manh, vì bảo vệ mình và Phụ phi các nàng cho nên tự động từ bỏ tranh cướp ngôi vị Hoàng đế. Thất hoàng nữ và Bát hoàng nữ là công tử bột tiêu chuẩn, các nàng tuy có dã tâm kia nhưng là lại không có tài năng kia. Thập hoàng nữ và Thập nhất hoàng nữ bởi vì tuổi nhỏ, không tính vào trong đó.
Có thể so sánh cùng với Đại hoàng nữ, Tứ hoàng nữ còn có Hoàng phu chỉ còn lại Ngũ hoàng nữ có Phụ phi được sủng ái. Tứ hoàng nữ thiện mưu, là một tài nữ hiếm có, nhưng nàng làm người quá mức hung tàn, thủ đoạn độc ác, đối với tỷ muội ruột thịt của mình càng là không chút lưu tình. Vì lôi kéo quyền thần càng đem ca ca Tam hoàng tử cùng mẫu cùng phụ thân của mình đưa ra ngoài. Mà Ngũ hoàng nữ làm người hiền lành dễ thân, ôn tồn tao nhã. Lục hoàng nữ lại là một phái với Ngũ hoàng nữ. Người đời nói truyền nhau: nàng thân tỷ tỷ của Nhị hoàng nữ và Phụ phi ch.ết có liên quan đến Tứ hoàng nữ các nàng. Dòng tộc của phụ thân Lục hoàng nữ tuy có quyền thế nhưng bản thân nàng lại không có hứng thứ với ngôi vị Hoàng đế, nàng chỉ muốn báo thù sau đó giống như Ngũ hoàng nữ làm một Vương gia thong thả.
Còn năm vị Hoàng tử của Nữ hoàng: Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử bị đưa đi kết giao, Tam hoàng tử cũng chính là ca ca ruột thịt của vị Tứ hoàng nữ, đã bị Tứ hoàng nữ tự tay đưa cho người dưới quyền mình. Thân thể Tứ hoàng tử yếu ớt nhiều bệnh, ngay cả gió vừa thổi liền cũng bệnh mỹ nhân, hắn quanh năm ở trong tẩm cung của mình rất ít đi ra ngoài, bởi vậy rất ít người gặp qua dung mạo thật của hắn. Vị cuối cùng là Ngũ hoàng tử vừa ra đời không lâu, còn được Phụ phi của mình ôm vào trong ngực.
Lâm Khiếu Thiên quay về hắc y nhân bên cạnh liếc mắt ra hiệu, rất nhanh hắc y nhân kia lặng yên không một tiếng động tiến vào trong tẩm cung.
Mặc Thư Kỳ ẩn thân ở trong bóng tối chờ người rất nhanh đã nghe thấy một giọng nữ tức giận: “Ai đó, người đâu, có thích khách. Bắt lấy ả cho trẫm.”
Tiếp theo một hồi âm thanh đao kiếm chạm nhau, hắc y nhân vừa mới đi vào mang theo hai hắc y nhân giống nhau bay ra. Nữ hoàng y phục ngổn ngang trốn chạy sau lưng các nàng ra ngoài phòng, con mắt của nàng vẫn để ý động tĩnh của ba người.
Xử lý ám vệ bên người của Nữ hoàng xong, người của Lâm Khiếu Thiên mang theo hai tên ám vệ kia nhanh chóng biến mất ở trong màn đêm.
Nữ hoàng y phục xốc xếch đứng trước cửa, rất nhanh có thị nữ đưa bà đến màn, một thị nữ tuổi già xem ra như là đầu lĩnh chỉn chu y phục cho bà, mới vừa chỉn chu xong thì có một nam tử yêu mị y phục màu hồng chạy vội tới trong ngực của bà, ôm bà ríu rít gào khóc, vừa khóc còn vừa nói: “Ô ô ô… Bệ hạ… ngài không có sao chứ, hù ch.ết nô tì…”
Tên nam tử này y phục cũng ngổn ngang như vậy, vai đẹp trắng như tuyết còn để lộ ở bên ngoài, phía trên còn có dấu vết xanh xanh tím tím, nhìn dáng dấp như là cuống quít tròng y phục lên người liền chạy ra. Giọng nói yểu điệu kia người nghe đều nổi da gà muốn ngã trên đất.
“Ái phi, đừng sợ.” Nữ hoàng nhìn vai trắng như tuyết lộ ở bên ngoài kia, trong mắt dục hỏa lần nữa dâng lên. Bà nhìn nam tử không ai kéo kéo y phục, thương tiếc vỗ nhẹ người trong lòng bối rối động viên hắn: “Người đâu, bãi giá hồi cung. Đi với trẫm về điện Thần Tiêu của trẫm.”
“Dạ, Bệ hạ.” Nam tử y phục màu hồng kích động cung kính khom lưng về phía Nữ hoàng.
Rất nhanh một đám người vội vội vàng vàng rời đi chỉ còn lại mấy người thị vệ ở chung quanh cung điện tìm thích khách.
Mấy người tách khỏi thị vệ, lén lút tiến vào trong cung điện. Bên trong trang trí cái gì cũng không tệ, chỉ là vật phẩm vô cùng thưa thớt, y phục ném đâu đâu cũng có. Trên đất còn có một bãi lại một bãi vệt nước, trong không khí tràn ngập mùi ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhàn nhạt qua đi. Mặc Thư Kỳ dùng ống tay áo che lại lỗ mũi, nhìn chung quanh ở trong phòng, Lâm Khiếu Thiên và mấy người hắc y nhân cũng nhìn. Trong lúc này Tiểu Ngũ từ phía sau Mặc Thư Kỳ đi tới bên bàn trang điểm tìm khắp nơi, quả nhiên hiểu rõ nhất nam nhân vẫn là nam nhân: “Mặc tiểu thư, có phải là cây này không?” Tiểu Ngũ cầm cây trâm mới vừa tìm tới hỏi Mặc Thư Kỳ.
Mặc Thư Kỳ chầm chậm đi tới bên cạnh hắn, nhận cây trâm trong tay hắn cẩn thận nhìn một chút, trắng giống như tuyết ngọc, phần cuối cây trâm có một đóa hoa cúc kiều diễm nở rộ.
Lúc này Lâm Khiếu Thiên cũng đi tới, bà không nói một câu trước tiên đoạt cây trâm từ trong tay Mặc Thư Kỳ qua, quay về phía ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn, chỉ thấy toàn thân cây trâm toả sáng, thỉnh thoảng còn hiện ra vầng sang. Lâm Khiếu Thiên trong giọng nói mang theo vui mừng nói: “Chính là nó. Chính là nó, cùng vật liệu cùng một thợ làm ra với cây trước kia ngươi đưa cho ta xem.” Tiếp theo xoay người nhìn về phía Mặc Thư Kỳ: “Ta nói không sai chứ? Mặc tiểu thư.”
“Đúng thế.” Mặc Thư Kỳ khẽ gật đầu, mũ rộng lớn chặn lại khuôn mặt của cô, làm cho người không nhìn thấy nét mặt của cô bây giờ.
“Tốt lắm, Mặc tiểu thư, bây giờ chúng ta đi qua lãnh cung bên kia tìm mật thất.” Gương mặt của Lâm Khiếu Thiên mặc dù bị che ở dưới miếng vải đen, nhưng là trong giọng nói của bà lại là chậm rãi đắc ý và tự mãn: “Tiểu Ngũ, chăm sóc tốt cho Mặc tiểu thư, cũng đừng làm cho nàng xảy ra vấn đề gì.”
Tiểu Ngũ nhìn Lâm Khiếu Thiên cái lại nhìn Mặc Thư Kỳ một chút, yên lặng gật đầu.
Mọi người từ trong cung điện của vị phi tử kia sau đó đi ra thẳng đến lãnh cung. Lâm Khiếu Thiên vừa nhìn bản đồ trong tay, vừa dẫn mọi người đi về phía lãnh cung, càng chạy càng hẻo lánh, càng chạy càng hoang vu. Sau khi đến bên này đã không nhìn thấy một người, chỉ có một cái cung điện cũ nát um tùm nhưng đứng sừng sững ở nơi đó, chung quanh âm trầm. Mặc dù không có ai, thế nhưng Lâm Khiếu Thiên vẫn không có đi cửa chính vào mà nhảy vào từ bên cạnh tường vây tiến vào, hắc y nhân theo sát bà.
Sau khi đi vào Mặc Thư Kỳ mới phát hiện, lãnh cung này bên ngoài nhìn hoang vu, bên trong kỳ thật càng là cũ nát, so với ngôi nhà nhỏ nát khi mình vừa tới thế giới này ở phủ Thừa tướng kia còn muốn cũ nát hơn. Cỏ trong sân đều là khô vàng, trên cửa sổ trong gian phòng cũng không còn là một mảnh hoàn hảo, lại đi vào trong càng là mạng nhện gắn đầy, tro bụi tích dày đặc một tầng. Bên trong trang trí vô cùng đơn giản, một cái bàn, một cái giường nhỏ, ngay cả cái ghế cũng không có.
Lâm Khiếu Thiên bịt lỗ mũi của mình, ghét bỏ nhìn nơi này: “Đơn sơ như thế này sẽ có mật thất sao?” Nói xong nhìn về phía Mặc Thư Kỳ, chờ nàng trà lời.
Mặc Thư Kỳ không có để ý đến bà, chỉ là cẩn thận quan sát ở trong phòng.
Nhìn Mặc Thư Kỳ chỉ là đi lại ở trong phòng không có trả lời mình, Lâm Khiếu Thiên giận dữ một hồi.
Mặc Thư Kỳ đi đến phòng dưới xà nhà, đưa tay sờ sờ tro bụi trong trụ, tiếp theo lại ngẩng đầu nhìn về phía mặt trên, sau một hồi trầm tư, cô bình tĩnh nói với Tiểu Ngũ vẫn ở phía sau lưng mình: “Đưa ta đi lên đó.”