Chương 57: Tảo mộ

"Vậy à? Nàng không đi ra ngoài sao?" Hắc y nhân nghi ngờ hỏi.
"Ừ."
* * *
"Chanh, ngươi đi tìm Vong Trần đến đây, ta có việc tìm hắn." Mặc Thư Kỳ nói với Chanh.
"Dạ."


Không lâu sau, Chanh dẫn theo Mặc Vong Trần đi tới bên cạnh Mặc Thư Kỳ. Mặc Thư Kỳ lúc này ngồi ở trước bàn uống nước trà: "Tiểu cô cô, cô tìm ta à?"
"Ừ." Mặc Thư Kỳ khẽ gật đầu.


"Sao cô không đi qua nhà tranh bên kia, tiểu dượng rất lo lắng cho cô đấy." Mặc Vong Trần vừa nói vừa cầm lấy ấm trà tự rót cho mình tách trà.


"Có việc, ngươi trước tiên chăm sóc tốt cho hắn, chờ hết bận ta tự sẽ đi tìm hắn." Nói xong Mặc Thư Kỳ bưng tách trà tay một hồi. Mặc Thư Kỳ lấy cây trâm hoa mai kia ra để lên bàn: "Lần trước ngươi ở trong thư nhắc tới cây trâm này là tìm được trong di vật của phụ thân ngươi, có thể mang ta đi xem nơi ở trước đây của các ngươi được không? Ta muốn đi bái kiến tỷ phu một chút."


"Được. Lúc nào thì đi?" Mặc Vong Trần hơi kinh ngạc.
"Ngay bây giờ. Đi thôi, Chanh." Nói xong liền đứng dậy ra hiệu để cho Mặc Vong Trần dẫn cô đi.
"Đi thôi."
* * *


Ba người đi tới sườn núi giữa một ngọn núi, phóng tầm mắt nhìn trên ngọn núi này phong cảnh cũng không tệ lắm, khắp nơi trên đồi núi đều là hoa dại, đủ mọi màu sắc, rất là lóa mắt. demcodon-ddlqd Trong không khí còn chen lẫn một làn hương hoa nhàn nhạt, càng tới gần mục đích đến thì vẻ mặt của Mặc Vong Trần càng bình tĩnh, loại bình tĩnh này bên trong còn chen lẫn ưu thương nhàn nhạt.


available on google playdownload on app store


"Đến nơi rồi." Mặc Vong Trần ngừng lại ở trước một cái bia mộ, hắn đứng bình tĩnh ở trước bia mộ, ánh mắt ngơ ngác nhìn ngôi bia mộ kia.


Mặc Thư Kỳ đi tới trước bia mộ, mặt trên viết "Từ phụ* Sở Tư Hành chi mộ" mấy chữ thật lớn, phía dưới những chữ này còn có một hàng chữ nhỏ "Ái tử* Mặc Vong Trần lập".
(*Từ phụ: người cha yêu của con. Ái tử: con yêu.)


Mặc Thư Kỳ khẽ thở dài một cái, cúi mình về phía bia mộ vái mấy cái sau đó đi tới phía sau Mặc Vong Trần. Cô để một tay lên vai của Mặc Vong Trần, không nói gì.


"Ta còn có tiểu cô cô, không phải sao? Tiểu cô cô cũng là thân nhân của ta." Mặc Vong Trần xoay người liếc mắt nhìn cô, trong mắt rưng rưng nước mắt, hắn không thèm để ý dùng tay lau một cái, kiên cường nói.


Mặc Vong Trần làm cho Mặc Thư Kỳ không có gì để nói, cô quay đầu ánh mắt có chút né tránh, thản nhiên trả lời một câu: "Đúng rồi, còn có ta." Giọng nói rất nhỏ, nhỏ đến suýt chút nữa làm cho Mặc Vong Trần không nghe được.


"Đúng rồi còn có tiểu dượng và những ca ca tỷ tỷ ở Mặc các kia nữa." Mặc Vong Trần bổ sung nói.
"Đúng vậy, còn có rất nhiều người." Mặc Thư Kỳ xoay người lại yêu thương sờ sờ một cái lên đỉnh đầu của Mặc Vong Trần: "Đúng rồi, Vong Trần, di vật của tỷ phu ở chỗ nào?"


"Hử? Di vật?" Vẻ mặt Mặc Vong Trần nghi ngờ hỏi Mặc Thư Kỳ.
"Đúng vậy, ta nghĩ ở trong đó có thứ ta muốn." Mặc Thư Kỳ giải thích.
"Như vậy à." Mặc Vong Trần ngồi xổm xuống ngay tại chỗ, bắt đầu đào cái gì ở trước bia mộ. Mặc Thư Kỳ không nói gì, lẳng lặng nhìn động tác của Mặc Vong Trần.


Rất nhanh một cái hộp màu nâu được hắn đào lên, hắn lau đất mặt trên, mở hộp ra: "Sau khi phụ thân tạ thế ta liền chôn di vật của y ở chỗ này."


"Ừ." Mặc Thư Kỳ ngồi xổm người xuống, tiện tay lật xem những di vật kia, có đồ trang sức, có sách vở, còn có một chút thứ thượng vàng hạ cám. Lật lên lại lật lên một miếng mộc bài màu đen nhỏ hấp dẫn lấy con mắt của Mặc Thư Kỳ. Cô đưa tay lấy miếng mộc bài ra, mộc bài này là dùng từ gỗ đàn hương tốt nhất đã có ngàn năm tuổi làm thành, mặt trên còn có hương thơm nhàn nhạt.


"Tiểu cô cô, vật cô muốn tìm chính là cái này?" Mặc Vong Trần không rõ nhìn Mặc Thư Kỳ.


“Đúng, cũng không đúng." Khi ánh mắt của Mặc Vong Trần nghi hoặc nhìn Mặc Thư Kỳ vận nội lực nghiền miếng mộc bài thành bột phấn, bột phấn bị gió thổi đi trên bàn tay của cô chỉ còn lại một mảnh không biết là chất liệt gì. Trong mắt Mặc Thư Kỳ lộ ra một vẻ mặt ‘quả nhiên là như vậy’.


"Đây là cái gì?" Vẻ mặt của Mặc Vong Trần rất là kinh ngạc, miệng cũng khẽ nhếch lên.
Mặc Thư Kỳ mở trang giấy ở trên tay ra, trên mặt còn vẽ ra từng đường từng đường quanh co khúc khuỷu, vừa nhìn liền biết là bản đồ.


"Bản đồ kho báu?" Mặc Vong Trần bỗng nhiên la lớn, tiếp theo vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn Mặc Thư Kỳ. Mặt mũi Chanh cũng là tràn đầy vui mừng, chỉ cần tìm được mảnh bản đồ kho báu liền có thể tìm tới bảo tàng, đến lúc đó chỉ cần lấy được cỏ Thanh linh, như vậy bệnh của Các chủ có thể trị khỏi.


"Ừ, xác thực nói đây chỉ là một phần trong đó, bản đồ kho báu thật sự bị chia làm bốn mảnh, đây chỉ là một mảnh trong đó."
"Tiểu cô cô, tại sao cô biết bên trong mộc bài có mảnh bản đồ kho báu này chứ?" Mặc Vong Trần hiếu kỳ hỏi.


"Lúc trước Thiên Tâm vì tránh né hoàng thất giả ch.ết, phu lang của bà liên hợp xây dựng cho bà một ngôi mộ huyệt nhằm che dấu tai mắt của người khác. Kỳ thật ở trong đó thật sự mai táng chính là tác phẩm của Thiên Tâm, tác phẩm kia là tâm huyết một đời của Thiên Tâm. Bà không đành lòng nó bị chôn vùi, vì vậy liền gạt phu lang bà lén lút vẽ ra đồ, tách ra giấu ở trong nhà bốn vị phu lang của bà, để hậu nhân có thể phát hiện." Nói xong Mặc Thư Kỳ nhìn một mảnh trong tay một hồi, bỗng nhiên giống như là phát hiện cái gì, mắt của cô sáng lên, lại tràn ngập sức sống.


"Sau đó thì sao?" Nhìn thấy Mặc Thư Kỳ ngậm miệng lại Mặc Vong Trần không nhịn được lắc lắc nàng.


Khóe miệng của Mặc Thư Kỳ khẽ nhếch, vẻ mặt thản nhiên làm cho người có chút nghi ngờ: "Nhưng lại bị một vị phu lang của bà phát hiện, vị phu lang này chính là tổ tiên của phụ thân nhà ngươi. Y vì không muốn để lại mối họa sau này vì vậy lấy một mảnh kia ra, vốn định hủy diệt, nhưng là trên đường có lòng tốt không đành lòng. Vì vậy liền giấu vào trong miếng mộc bài màu đen kia màu đen. Miếng mộc bài này sau đó không biết như thế nào lại rơi vào trong tay phụ thân của ngươi, ta cũng là biết được lúc ngươi đem cây trâm cho ta sau đó phái người đi điều tra."


"Thì ra là như vậy à. Lâm Khiếu Thiên kia tìm người chính là vì bản đồ kho báu." Mặc Vong Trần hiểu rõ nói.


"Đúng vậy, Lâm Khiếu Thiên sau khi biết ta là người Mặc gia, nghĩ ta có thể giúp bà tìm tới bảo tàng. Vì vậy từ trong bóng tối hạ độc cho Lam nhi đến cưỡng bức ta, vì Lam nhi, ta không thể không đồng ý. Hiện tại trong tay Lâm Khiếu Thiên đã có hai mảnh bản đồ kho báu." Ánh mắt của Mặc Thư Kỳ có chút sầu lo.


"Tiểu cô cô yên tâm đi, nhất định sẽ có biện pháp." Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thư Kỳ như vậy Mặc Vong Trần không nhịn được an ủi.
"Ừ." Mặc Thư Kỳ gật đầu.
Ngay khi Mặc Vong Trần thu dọn đồ đạc thì Mặc Thư Kỳ bỗng nhiên đứng lên, làm cho Mặc Vong Trần và Chanh sợ hết hồn.


"Sao vậy?" Mặc Vong Trần vỗ ngực hỏi.
"Không có chuyện gì, chính là nhớ tới một chút chuyện." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng là Mặc Thư Kỳ hưng phấn làm sao cũng không che giấu được: "Vong Trần ta hiện tại có một số việc muốn đi làm, ngươi đi về trước đi! Có thể đi một mình không?"


"Không có chuyện gì, tiểu cô cô có việc cứ đi trước đi." Mặc Vong Trần phất phất tay nói.
"Được, vậy tự ngươi cẩn thận, chúng ta đi, Chanh." Nói xong cũng vội vội vàng vàng rời khỏi.
* * *


"Chanh, ngươi mang theo Lam nhi và Vong Trần đi Thanh Cốc, thuận tiện đưa phong thư này giao cho Nam Cung Lạc Trần, bà sẽ biết phải làm sao." Mặc Thư Kỳ nói xong đưa một bức thư cho Chanh.






Truyện liên quan