Chương 5
Bệnh viện X, phòng hồi sức.
Lục Âu đẩy cửa bước vào. Trên giường bây giờ là một thiếu nữ xinh đẹp, vẻ mặt thuần khiết đang nằm nghỉ trên giường bệnh.
Lục Âu chậm rãi bước đến, kéo chiếc ghế ngồi xuống bên giường.
Hắn cứ ngồi như thế, cho đến khi hoàng hôn dần buông xuống, ánh nắng phía cuối trời bắt đầu nhợt nhạt, cho đến khi thiếu nữ kia tỉnh dậy.
"Lục Âu!"
"Chị!" Lục Âu nghe gọi, thấy cô có ý định ngồi dậy, liền tiến lên đỡ cô.
"Chị thấy khó chịu ở đâu không?"
"Chị không sao! Mau mau, dìu chị đến thăm cô bé kia." Lục Dao cố đè nén cơn choáng váng đang nổi lên trong đầu, quay sang nói với hắn.
"Cô bé nào?" Lục Âu nghi hoặc nhìn cô.
"Chính... Chính là cái người đã cứu chị!"
...
An Diễm Ninh bị thương ở phần bụng, tuy nhiên vết thương không sâu, cũng không có gì quá nghiêm trọng.
Lúc cô tỉnh lại đã là hai ngày hôm sau.
An Diễm Ninh mở mắt, thấy đối diện cô là một cặp vợ chồng đã ở độ tuổi trung niên. Người phụ nữ gục đầu lên vai người đàn ông đầy mệt mỏi, nét mặt hai người đã có chút hao gầy.
"Ba, mẹ!" An Diễm Ninh thều thào cất chất giọng khàn khàn của mình, báo cho họ biết rằng cô đã tỉnh.
Ba An nghe tiếng của con gái, vội vui mừng lay lay mẹ An dậy.
"Ninh... Ninh Ninh, con có sao không? Có khó chịu ở đâu không? Con..." Mẹ An thấy nét xanh xao trên mặt con gái bảo bối, không khỏi có chút xúc động.
Ba An đỡ mẹ An ngồi xuống ghế, rồi ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tr.a cho cô.
"Tình hình của cô bé đã không còn gì đáng lo ngại, tuy nhiên bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, cần nghỉ ngơi thêm ít hôm!" Sau khi khám sơ qua cho cô, bác sĩ quay sang thông báo cho hai người họ.
"Vâng, cảm ơn bác sĩ!"
...
An Diễm Ninh an an nhàn nhàn, hết ăn chơi rồi lại ngủ, mọc rêu trong bệnh viện hơn một tuần mới trở về đi học.
Lúc cô sắp vào đến lớp, đột nhiên nghe tiếng Lục Âu gọi giật lại phía sau.
"An Diễm Ninh!"
"Hửm?" Cô hiếu kì trả lời, quay người lại đối diện với hắn.
An Diễm Ninh hơi có chút ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy hắn trong trạng thái bối rối thế này.
Lục Âu cắn cắn môi, mãi không thấy nói năng gì.
"Lục Âu, nếu không có chuyện gì thì tôi vào lớp trước nhé?"
"An Diễm Ninh, tôi theo đuổi em có được không?"
Vì khoảng cách giữa cô và hắn khá xa, nên hắn nói vô cùng lớn, đủ để kinh động mấy bạn học xung quanh.
"Lục đại thiếu, cái này tôi không thuê nổi anh đâu!"
"Anh tự nguyện!"
Cả người An Diễm Ninh lâm vào trạng thái trầm mặc. Nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cô sảng khoái gật đầu với hắn:
"Được thôi!"
...
"Uwey, Lục Âu, vừa nãy anh làm trò gì thế?" An Diễm Ninh đặt khay đồ ăn của mình xuống bàn, ngồi đối diện với hắn.
Bây giờ là giờ nghỉ trưa, canteen khá đông, nhìn vô cùng chật chội, chỉ có chỗ của hắn là không có ai dám ngồi gần, vô cùng thoáng đãng.
"Làm trò gì là làm trò gì?" Lục Âu chậm rãi uống một miếng canh, khó hiểu nhìn An Diễm Ninh.
"Sao tự dưng anh lại đòi theo đuổi tôi?"
"Em gái à, đây gọi là bán thân đấy!"
"Khụ... Khụ..." An Diễm Ninh vừa ăn được một miếng trứng liền bị câu nói của Lục Âu làm mắc nghẹn, ho sặc sụa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhưng hắn vẫn chỉ ngồi im nhìn cô ho đến đỏ mặt, dửng dưng vừa ăn vừa nhìn như đang xem kịch.
"Lục Âu, anh bệnh rồi sao?"
"Anh khoẻ, cảm ơn!"
"Anh nói chuyện tử tế chút đi!"
"Xin lỗi, loại chuyện này cần tính phí!"
"Anh!" An Diễm Ninh đến cuối cùng cũng không nói lại hắn, hậm hực đứng lên định rời đi, nghĩ thế nào lại ngồi xuống.
"Em còn nhớ người phụ nữ vài ngày trước mà em đã cứu không?"
"Chị Lục Dao? Nhưng sao anh biết chị ấy?"
"Đó là chị gái anh!"
"Ồ!" An Diễm Ninh ngân dài một tiếng trong cổ họng, vẻ mặt như đã hiểu ra gì đó, sau đó lại ngu ngơ quay sang hỏi hắn:
"Thì sao?"
"Chị ấy rất cảm kích em, nhờ anh chuẩn bị chút quà cảm ơn em đã cứu chị ấy!"
"Ồ, vậy quà đâu?"
"Chị ấy đối với anh rất quan trọng, mà em lại cứu chị ấy, anh nghĩ ngợi suốt một tuần, cảm thấy những thứ quà ngoài kia thật rẻ tiền, thật không có tâm ý, cho nên anh đã quyết định mang tấm thân ngọc ngà cao quý này tặng cho em!"
"Phi, sao anh lại có những suy nghĩ lệch lạc thế nhỉ?"
"Em không thích anh sao?"
"Không!"
"Vậy sao vừa nãy em lại đồng ý?"
"Em muốn xem thử cảm giác được người khác theo đuổi thế nào!"
Lục Âu: "..." Đáng nhẽ hắn nên cầm một xấp tiền đến trực tiếp đập vào mặt cô! Tâm ý cái con khỉ ấy!