Chương 13: Muốn ta thổi tiêu, chờ ngươi làm hoàng đế rồi tính
Trời dần dần sáng, Thập Tam từ từ tỉnh giấc.
Bên cạnh tựa hồ có thân thể nhẹ nhàng giật giật, gọi "Mai Úc, ngươi tỉnh?" Thập Tam trợn mắt, cảnh tượng đêm qua hiện ra trước mắt. Trong lòng y nhất thời nổi lên sự tức giận cuồng bạo, nhưng vẫn lạnh lùng bất động thanh sắc.
Diệp Bùi Thanh hình như cũng không ngủ yên ổn, tóc rối bù, sắc mặt ám trầm. Hắn nửa ngồi dậy, vuốt ve cái trán của Thập Tam nói: "Hôm qua ép ngươi hôn môi với ta, đang tận hứng, ngươi đột nhiên hôn mê."
Thập Tam tức giận châm chọc: "Mai Úc thân thể suy yếu, khiến thế tử gặp phiền toái."
Diệp Bùi Thanh nhếch môi cúi đầu quan sát Thập Tam, thử thăm dò hỏi: "Chuyện đêm qua, ngươi nhớ được bao nhiêu?"
Thập Tam giả ngu, thuận ý mà trả lời: "Từ lúc uống rượu xong thì không nhớ được gì cả."
Diệp Bùi Thanh câm lặng trong chốc lát, rồi nói: "Ta làm gì ngươi, cũng không nhớ?"
Thập Tam tức giận nói: "Thế tử đã làm chuyện gì tốt với Mai Úc? Muốn Mai Úc ghi nhớ?"
Diệp Bùi Thanh liếc y một cái: "....Quên rồi thì thôi. Chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại."
Thập Tam giãy dụa ngồi dậy, Diệp Bùi Thanh ôm y cùng nhau xuống giường.
Thập Tam bỗng dưng nhớ tới một việc, hỏi: "Đêm qua chẳng phải thế tử không thể chung phòng với ta, sao lại ngủ ở đây?"
Trong phòng vẫn tối mù, cực kỳ yên tĩnh, Diệp Bùi Thanh cúi đầu giúp y thay y phục: "Lúc ta trở về phòng liền trông thấy hai cô gái, không mặc gì cả nằm chờ trên giường, chắc do Tần phu nhân đưa tới. Ta mà viên phòng cùng các nàng ấy, chỉ sợ ngươi sẽ khổ sở giận dữ, vì thế lại chạy qua đây."
Thập Tam nói: "Thế tử không tất phải uỷ khuất bản thân như vậy, Mai Úc không dám nhận."
Diệp Bùi Thanh cười nói: "Ai chẳng biết ngươi ghen tỵ? Nếu ngươi không dám nhận, giúp ta thổi tiêu là được, ta sẽ không uỷ khuất."
Thập Tam hung hăng trừng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy tên này vô lại chẳng ai bằng. Y nhớ lại việc Diệp Bùi Thanh làm với mình đêm qua, nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ, kiểu gì cũng phải chỉnh hắn một trận mới được.
Diệp Bùi Thanh vừa cười vừa trêu y: "Lưỡi của phu nhân ôn hương nhuyễn ngọc, ngọt ngào vừa miệng, dư vị vô tận, nếu dùng để thồi tiêu cực kỳ tốt. Vi phu đây cảm tạ trước."
Thập Tam oán hận nói: "Muốn ta thổi tiêu, chờ ngươi lên làm hoàng đế rồi tính."
Trong bóng đêm đôi mắt của Diệp Bùi Thanh chợt loé, cười nói: "Phu nhân sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy? Làm Hoàng đế là việc ai muốn cũng được?"
Thập Tam nói: "Đã thế, đừng bao giờ bảo ta thổi tiêu cho ngươi."
Diệp Bùi Thanh tiếp lời y: "Nếu ngày nào đó có thể khoác hoàng bào, ta nhất định phải ngồi trên long ỷ ở kim loan bảo điện để phu nhân thổi tiêu cho."
Thập Tam "hừ" một tiếng, mặc y phục xuất môn, không để ý tới hắn.
Bái biệt Mai phủ mọi người khởi hành hổi phủ, tránh không được một trận bi bi thương thương. Đại ca ruột của Mai Úc nhậm chức ở tỉnh ngoài, lần này không về, lấy đó làm tiếc. Diệp Bùi Thanh bất động thanh sắc đứng bên cạnh Thập Tam, giống như mọi ngày đỡ Thập Tam lên kiệu, trong đội ngũ có thêm hai nha hoàn xinh đẹp Tần phu nhân tặng kèm, chậm rãi di chuyển về phía Mục Quốc phủ.
Trở lại viện tử của mình trong Mục Quốc phủ, Diệp Bùi Thanh nói: "Hôm nay ngươi cứ nghỉ ngơi, không cần đi thỉnh an. Sáng sớm ngày mai hẵng đến thăm lão thái thái."
"Ừm." Thập Tam cực kỳ trầm tĩnh, cũng không có biểu tình nào khác.
Hai người mặt đối mặt đứng trong chốc lát, Diệp Bùi Thanh rốt cuộc không nhịn được, lại nghiêng người áp sát, Thập Tam lui về phía cửa kêu lên: "Dì Triệu, vào đây ta cùng ngươi thương lượng chút việc!"
"Vâng!"
Dì Triệu đang ở phòng bên cạnh sắp xếp đồ đạc, vừa nghe Thập Tam gọi liền vội vàng chạy đến, vừa tới cửa lại bị Diệp Bùi Thanh nghiêm mặt lạnh lùng chặn đứng.
"Không được vào."
"Phanh" một tiếng, cửa đóng sập ngay trước mặt nàng.
Dì Triệu bị hành động của Diệp Bùi Thanh làm cho buồn bực khó hiểu, quay người lại trông thấy ba nha hoàn trộm nhìn xung quanh, khuôn mặt tràn đầy tò mò. Dì Triệu thanh âm lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì? Mau đi làm việc!"
Một nha hoàn bồi giá tên là Hoàng Oanh cười kéo nàng đến ngồi dưới gốc cây nho, nói: "Dì Triệu nghỉ ngơi chút đã." Mấy nha hoàn còn lại người bưng trà kẻ đấm lưng, vây xung quanh nàng: "Dì Triệu quý nhân bận rộn, bình thường cả ngày chạy theo phu nhân, chúng ta muốn lãnh giáo cũng không được."
Dì Triệu uống một hớp trà nói: "Lãnh giáo cái gì? Thành thật mà hầu hạ, đừng giống Hồng Thuý tự cho là thông minh, có ngày rơi đầu."
Ba người cười nói: "Chúng ta sao có thể so được với Hồng Thuý? Người ta dáng vẻ như thiên tiên, diện mạo của chúng ta, đổi y phục khác, có thể đi cày ruộng rồi."
Dì Triệu nói: "Bà cô của tôi ơi. Nếu không phải các ngươi cố ý tâng bốc nàng ta, nàng ta sẽ trở nên như vậy sao? Ai nấy đều chờ xem trò hay của nàng ta."
Hoàng Oanh nói: "Dì Triệu sao lại nói vậy. Chúng ta đúng là không cùng đi trên một con đường với nàng ta. Chúng ta nói, nàng ta nghe theo sao?"
Hoàng Oanh nhỏ giọng nói tiếp: "Lần này chẳng phải mới tới hai người nữa à? Ban nãy vẫn luôn dò xét trong phòng phu nhân. Các nàng vừa trông thấy dáng vẻ của thế tử, cứ như cả đời chưa từng gặp qua nam nhân ấy."
Hai nha hoàn khác là Hồng Quế và Hoàng Li che miệng cười nói: "Nói như kiểu ngươi gặp qua nhiều nam nhân rồi vậy."
Hoàng Oanh cười đáp: "Đánh ch.ết hai đứa tiểu nhân các ngươi bây giờ. Ta cũng chỉ là lấy ví dụ thôi."
Dì Triệu nói: "Ở Mai phu đương nhiên nghe theo Tần phu nhân. Nhưng hiện tại các ngươi là nha hoàn của phu nhân, nếu phân không rõ chủ tử của mình là ai, tương lai chịu khổ chính là bản thân các ngươi."
Ba người cười nói: "Nghe những lời này của dì Triệu, cái gì cũng hiểu."
Hoàng Li nói: "Cho dù ngày nào đó được làm thiếp của thế tử, chủ tử chẳng phải vẫn là phu nhân? Lẽ nào có thể trông cậy vào thế tử? Giờ mà đắc tội với phu nhân, đúng là không có tâm kế."
Hồng Quế nói: "Ta nói, gả cho thế tử làm thị thiếp có gì tốt, còn không bằng giống như dì Triệu, là đệ nhất nhân bên cạnh phu nhân, trải qua việc đời, khiến người ta kính trọng."
Dì Triệu đắc ý nói: "Vậy thì cố gắng làm việc, chúng ta là hạ nhân, không được phép chọn chủ tử. Chủ tử nhẹ nhàng cũng tốt, lợi hại cũng được, đều là tính mạng của chúng ta. Chúng ta ấy à, chỉ có con đường duy nhất là"trung thành". Chủ tử có thể diện, chúng ta mới có thể diện."
Đám nha hoàn vội vàng gật đầu nói phải.
Bọn họ tán gẫu thêm chút việc lặt vặt, bỗng nghe thấy "chi nha" một tiếng, cửa phòng mở ra, Diệp Bùi Thanh mặc một bộ trường sam màu vàng nhạt như gió đi lướt qua, bọn họ ngay cả đứng lên hành lễ còn không kịp, hắn thì sắc mặt xanh mét rời khỏi viện.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, nhưng không dám bình luận thêm gì, phân công nhau làm việc.