Chương 7: Thứ lưu giữ chỉ là kí ức (2)
Kim giờ chỉ số 6. Chuông điện thoại vang lên, bên ngoài bầu trời đen kịt.
Cô nhấc máy, cất giọng khàn khàn: "A lô"
"Mở cửa." Đối phương nói hai từ ngắn ngọn rồi cúp máy.
Cô nhìn dãy số trên màn hình, thở dài kéo chăn ra khỏi giường rồi lê từng bước đi ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn một đống đồ ăn được bày trên bàn, cô lười biếng chống cằm, khuôn mặt vì ốm mà trắng bệch. Lúc này ngay cả mở mắt ra nhìn cô cũng cảm thấy lười.
"Lắm thế!" Cô nhíu mày, bao nhiêu đồ ăn thế này, ăn bao giờ cho hết?
Anh đặt một bát cơm đến trước mặt cô, bắt đầu gắp đồ ăn không ngừng. Tay vừa gắp miệng vừa hoạt động: "Ừ, ăn đi cho nhanh khỏe. Ở đây có một mình, có khi ch.ết thối xác cả tuần cũng chả ai biết."
Cô không kiềm chế được mà lẩm bẩm: "Mẹ kiếp!"
Dù nói thế cô vẫn ngoan ngoãn ăn cơm mặc dù cảm giác như đang nhai sỏi.
Ném cho cô một túi thuốc và dặn dò giờ uống, sau đó anh chẳng ở lại thêm một phút nào mà rời đi. Nhìn cánh cửa đóng chặt, cô cười. Cô còn chưa kịp mở miệng đuổi cơ mà?
Nhìn phòng khách được dọn gọn gàng, bát đũa được rửa sạch sẽ, cô tắt đèn rồi lại trở về giường nằm.
Cô cầm chiếc điện thoại lên, đã hơn sáu giờ tối. Không có thông báo một cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn nào của anh. Cô thở dài, nhắn tin.
"Anh đang làm gì vậy?"
Chờ đợi nửa tiếng mà không thấy hồi đáp, cô dần chìm vào giấc ngủ. Bóng đêm dần phủ xuống, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt xanh xao của cô.
Trong mơ, cô mơ thấy cảnh mộng của quá khứ.
"Được rồi, lại đây cho chị ôm cái nào?"
"Không, điên à? Có hâm đâu mà để ôm miễn phí thế?"
"Thế thích gì?"
"Ừm...Gọi "ông nội" đi!"
"Biến!"
"Gọi đi rồi ôm."
"Cút!"
"Bà nội!"
Trong mơ, anh vẫn giống như năm ấy, nụ cười vẫn rực rỡ như ánh mặt trời. Còn cô vẫn vô ưu vô lo, mỉm cười mà không biết phía sau là bao nhiêu dơ bẩn của xã hội, đằng sau một con người là bao nhiêu điều đáng sợ.
"Ting..." Chuông báo tin nhắn kéo cô ra khỏi giấc mơ, trở về hiện thực.
"Anh đi công việc, giờ mới về, em đang làm gì thế?"
Cô mỉm cười, kéo gối tựa đầu vào giường, nhắn lại: "Em đang nằm đọc sách."
Rất nhanh, anh nhắn tin trả lời. Những dòng chữ dịu dàng của anh khiến cô tưởng tượng ra khuôn mặt của anh khi bấm máy. Cô nhớ anh biết mấy.
"Hôm nay anh hơi mệt, anh nghỉ trước, không Facetime với em được, em ngủ sớm nhé!"
Thấy anh nói mệt cô vội vàng nhắn lại: "Được mà, có sao đâu anh nghỉ sớm đi, em yêu anh."
Chỉnh công tắc đèn ngủ xuống một nấc, ánh đèn dịu nhẹ hơn nhiều. Ánh đèn vàng hiu hắt tỏa trong căn phòng. Cô nhìn lên trần nhà, giọt nước mắt lăn dài.
Thời gian bình thường trôi đi quá chậm, lúc cần lại vụt qua quá mau.
Sau bà ngày nghỉ ốm, ngày thứ tư cô đã ra khỏi nhà và trở lại như bình thường. Cô đi bộ trên con phố tấp nập, dòng người đi ngang qua nhau vô tình và vội vã. Ở giữa thành phố xa lạ, con người cũng xa lạ với nhau.
Đôi guốc bảy phân khiến mỗi bước chân của cô thêm thanh thoát. Cô cầm trên tay ly cà phê còn hơi ấm. Có lẽ vì quá cô đơn ở thành phố này nên cô rất thích những lúc hòa mình vào dòng người chen chúc. Mặc dù người ta ngang qua nhau rất vội nhưng ít nhất cảm giác đơn độc sẽ được xoa dịu phần nào.
Lúc cô rời khỏi công ty đã sáu giờ tối. Con phố đã thưa người hơn buổi sáng. Những của hiện đã được thay thành những quán ăn ven đường. Cô xoa cái bụng xẹp lép của mình, cười mệt mỏi. Sau ba ngày nghỉ, công việc chồng chất đến nỗi ngay cả ăn trưa cũng không màng tới, đến bây giờ mới thấy bụng cồn cào.
Lựa chọn một quán ăn đơn giản ven đường, cô gọi một đĩa mì xào bò. Rất nhanh, một đĩa mì nóng hổi, bên trên là rau cải cùng thịt bò nhìn rất bắt mắt được mang ra. Vị cay ngấm vào đầu lưỡi khiến cô xuýt xoa. Cô nhấp một ngụm nước rồi tiếp tục bữa ăn cho đến khi tiếng nói chuyện bên bàn đối diện phá vỡ sự tĩnh lặng trong cô.
"Tôi tin tưởng anh đến thế, tại sao anh lại thật thà với tất cả mọi người, chỉ duy nhất lừa tôi?" Cô gái ném mạnh chiếc điện thoại xuống mặt đất vỡ tan, nước mắt lăn dài làm nhòe lớp mascara.
Cô hơi giật mình khi nghe tiếng điện thoại va chạm với mặt đất rồi vỡ nát. Thứ cô nghe được không phải là tiếng vỡ của điện thoại mà là tiếng vỡ của trái tim, tan tành...
Người đàn ông bật dậy, ôm chầm lấy cô gái mặc cho người qua đường nhìn vào.
"Anh xin lỗi, xin lỗi em! Anh chỉ thương hại cô ấy, chứ không phải là tình yêu."
Cô gái kia khóc lóc, gào thét rồi dần tĩnh lặng. Khóc trong câm lặng là nỗi đau dần được đè nén xuống, nhưng không có nghĩa là bớt đau. Chỉ là quá đau nên tuyệt vọng, quá đau nên không thể nói thành lời.
"Em xin anh, rời khỏi cuộc sống của em, xin anh!"
Tiếng nói nỉ non ấy lọt vào tai cô, đôi tay cầm dĩa bỗng run rẩy, cô thanh toán tiền rồi rời khỏi quán ăn. Cô không muốn xem diễn biến câu chuyện của họ. Không biết là do sợ hãi hay chỉ đơn giản là cảm thấy phiền phức.