Chương 30: Thiên ý
Rất nhanh đông qua, xuân đến, thời gian lười biếng làm gấu ngủ đông của Vân Du cũng kết thúc. Nàng sinh hoạt khoa học như bình thường.
Lãnh Thiên Hạo tắm xong thấy nàng vẫn ngồi chơi cùng tiểu bạch hồ liền hỏi: "Sao giờ này nàng chưa ngủ?" Đáy mắt của hắn giấu đi vẻ tiếc nuối xen lẫn thất vọng.
"Đâu liên quan đến ngươi." Nàng nắm lấy chân của tiểu bạch hồ vuốt ve.
Hắn ngồi bên giường giả vờ lau tóc kéo dài thời gian: "Mọi hôm giờ này nàng đã ngủ rồi." Tóc đã khô từ bao giờ mà hắn vẫn ngồi đó lau.
"Mùa đông qua rồi nên ta không ngủ sớm nữa." Nàng ôm lấy tiểu bạch hồ vào lòng: "Ngươi lau tóc xong liền trở về đi."
Hắn cực kỳ hận bản thân mình không có năng lực kéo dài mùa đông. Nàng nói câu trước câu sau đều là đem hắn đuổi đi. Hắn quyết định mặt dày nằm xuống giường: "Từ nay ta ngủ ở đây."
Vân Du nghe như vừa tiếp thu một điều gì đó rất khó chấp nhận. Nàng nhăn mặt quát: "Không cho, chỗ này của ta."
Lãnh Thiên Hạo im lặng nhắm mắt như đang chuẩn bị đi ngủ vậy, hoàn toàn không đặt lời nói của nàng vào tai.
"Ngươi hôm nay uống nhầm thuốc gì? Mọi hôm ngươi cũng không ngủ ở đây cơ mà." Nàng đặt tiểu bạch hồ xuống giường rồi liên tục kéo tay hắn.
"Mọi hôm ta điều ngủ ở đây. Do nàng ngủ sớm nên không biết thôi." Giọng hắn nhẹ nhàng như có như không vang lên. Hắn vốn định nói "Mọi hôm ta đều ở đây ôm nàng ngủ" nhưng đến cửa miệng liền biến thành câu khác.
Vân Du ngẩn người, ngừng động tác chớp chớp mắt, ngoáy ngoáy tai. Có phải nàng vừa nghe thấy điều gì đó bất hợp lý không? Nàng lay vai hắn: "Lãnh Thiên Hạo, ngươi mau ngồi dậy nói cho rõ xem. Ngươi nói ngươi ngủ ở đâu?" Hắn không phải ngủ bên cạnh nàng chứ.
Lãnh Thiên Hạo khẽ mở đôi mắt phượng ra nhìn nàng nói: "Ta nói mọi hôm ta đều ngủ ở đây. Nàng không tin có thể đi hỏi. Ở quân doanh không ai không biết điều này."
Vân Du thụ sủng nhược kinh nhìn hắn, miệng không hề ngậm lại được. Cái gì mà ai cũng biết chỉ mỗi nàng không biết. Nàng là nhân vật chính mà cái gì cũng không biết thì làm sao diễn tiếp đây.
"Ngươi thật sự ngủ ở đây sao?"
Nàng kêu gào thảm thiết: "Lãnh Thiên Hạo đáng ghét, ngươi ngủ ở đây thì sau này còn ai dám lấy ta nữa. Tất cả đều do người mà ra đấy."
Lãnh Thiên Hạo bật dậy nắm lấy vai nàng nói: "Nàng đã gả cho ta rồi còn muốn lấy ai nữa." Mặt hắn thập phần không hài lòng.
Suýt chút nữa nàng quên mất việc này. Do nàng không cùng hắn chung đụng như phu thê nên đột nhiên lại quên mất. Nàng liền hướng hắn cười cầu hòa: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi. Ta nhất thời quên mất."
Loại chuyện này mà cũng có thể nói quên là quên sao? Nàng là vô ý đi? Lãnh Thiên Hạo hừ lạnh một tiếng.
Nàng lại nhăn mặt nói: "Ngươi to xác như vậy, cái giường bé tí thế này ngươi cũng tranh với ta sao?" Nàng trưng ra bộ dáng ủy khuất cho hắn xem.
Lúc đầu khi xuyên đến đây sở dĩ nàng không bỏ trốn vì nghĩ mới đến mới đến người không biết, tiền không có. Cái xác này lại nhỏ như vậy, cho dù gả đi thì sao chứ? Nàng vẫn là không tổn hại gì.
Nàng không ngờ mình bị hắn chèn ép đến mức này. Đến giường bé tí hắn cũng bắt nàng chia cùng hắn. Nàng không muốn.
"Ta chỉ muốn ngủ ở đây." bên cạnh nàng. Lãnh Thiên Hạo kiên nhẫn nói âm thầm bồi thêm vế sau.
"Không cho, không cho." Vân Du nói như thét. Nước mắt cũng vì thế mà chảy ra. Sau nửa năm tập tành nàng đã có thể không cần cấu véo bản thân cũng tự động có thể chảy nước mắt: "Ngươi dựa vào cái gì đòi ngủ ở đây. Chỗ này là của ta, của ta."
"Ta là phu quân nàng." Hắn nhìn nàng ánh mắt chứa đầy thâm tình. Câu nói của hắn rất tự nhiên như thể quy luật trái đất quay quanh mặt trời vậy.
Cái đó là hữu danh vô thực thôi. Khoan! Hắn thực sự xem nàng là thê tử của hắn sao. Nàng ngừng khóc nhìn hắn, tay nàng đưa lên ngực cảm nhận. Đến giờ phút hiện tại nàng chỉ xem hắn như bằng hữu, như ca ca thôi.
Hắn ôm lấy eo nhỏ của nàng kéo vào trong lòng mình nỉ non gọi: "Du Du."
Tầng tầng lớp lớp da gà rơi đầy trên người nàng. Nàng khẽ rùng mình. Hai kiếp làm người chưa từng có ai gọi nàng như vậy cả. Ở hiện đại bạn bè điều gọi nàng là bà chủ nhỏ, thầy cô sẽ gọi luôn tên họ của nàng. Xuyên về đây thì được gọi tiểu thư, Vương phi. Giờ hắn gọi như vậy nàng thật có chút không quen a.
Vân Du thở dài nói: "Ta chưa tiêu hóa được chuyện này. Ngươi vẫn là nên rời đi."
Nhìn gương mặt bé nhỏ của nàng đầy nước mắt hắn đưa tay lau cho nàng rồi đứng dậy: "Ta đi ngay đây. Nàng đừng khóc." Đặt một nụ hôn lên trán nàng rồi rời đi.
Hắn phải sớm nghĩ cách để có thể quang minh chính đại lưu lại bên cạnh nàng. Bên ngoài trời xuân nhưng lòng hắn lại nóng như mùa hạ.
———-Phân Cách Tuyến Luna Huang———
Mấy ngày nay Lãnh Thiên Hạo ra trận không trở về. Nàng cùng tiểu bạch hồ mỗi ngày chạy bộ tập thể dục rèn luyện sức khỏe, tiện thể duy trì vóc dáng.
Buổi chiều nàng đến lều chứa binh khí chơi liền nghe binh sĩ nói Lãnh Thiên Hạo bị thương. Nàng vội chạy đến lều tướng quân thì nghe báo hắn ở bên lều của nàng.
Chạy về lều thấy những gương mặt quen thuộc tập trung ở đó. La Đường Kỵ là người đầu tiên thấy nàng. Hắn vội chào: "Vương phi hảo."
Những người khác cũng quay lại chào nàng. Lãnh Thiên Hạo nháy mắt với Hồ Điệp rồi ra lệnh đuổi những người không phận sự ra ngoài.
Vân Du bước đến bên giường thấy Hồ Điệp đang giúp Lãnh Thiên Hạo tháo băng. Hắn bị thương ngay bả vai phải và thắt lưng bên phải. Nghe Hồ Điệp nói bả vai của hắn bị trúng ám khí cũng may là không độc.
Vải băng lần lượt được tháo ra vết máu ngày một hiện rõ nàng cũng chẳng có đủ can đảm nhìn vào nữa. Nàng leo vào bên trong giường nhìn Lãnh Thiên Hạo đang nằm sấp trên đó.
Binh sĩ đem vào một chén ma phí tán. Hắn uống xong một chút Hồ Điệp liền tiến hành lấy ám khí ra. Nàng cũng nằm sấp như hắn, tay cầm theo khăn giúp hắn lau mồ hôi. Lâu lâu nàng sẽ hỏi hắn có đau không. Hắn mím chặt môi nhìn nàng không hề trả lời.
Lát sau Hồ Điệp dặn dò: "Vương gia không nên để vết thương đụng nước, không được nằm ngửa, không được cử động mạnh. Mỗi ngày thuộc hạ sẽ đến thay băng hai lần. Tạm thời không được mặc y phục."
Dứt lời Hồ Điệp đi mất. Vân Du thấy bóng lưng Hồ Điệp khuất xa mới hỏi Lãnh Thiên Hạo: "Ngươi làm sao lại bị thương nặng như vậy. Những chỗ ngươi bị thương đều bất bình thường. Đến cùng là người mặc áo giáp kiểu gì mà thành ra cái dạng này."
Những chỗ hắn bị thương là những chỗ áo giáp có thể bảo vệ được. Không lẽ hắn đánh trận không mặc áo giáp sao? Không lý nào.
Lãnh Thiên Hạo chậm rãi mở miệng giải thích: "Ta đuổi theo địch đến khe suối đột nhiên mất dấu. Lúc đó lại thấy có một nữ tử ở dưới suối đang kêu cứu ta liền cởi giáp định nhảy xuống. Không ngờ áo giáp vừa được tháo ra đã bị mai phục"
Nàng lắc đầu chép miệng cảm thán: "Anh hùng nan qua mỹ nhân quan."
Hắn phì cười nhìn tiểu nương tử đang cố gắng tỏ ra vẻ già dặn kia. Đến cùng nàng bao nhiêu tuổi đây?
"Sao ngươi không bảo binh sĩ đưa qua bên lều tướng quân?" Nàng nhớ được gì đó liền hỏi.
Hắn tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Lúc đó đau quá họ đưa đến đâu ta làm sao biết được" Thật ra lúc đó là hắn cố tình bảo binh sĩ mang mình đến đây. Hắn còn dặn Hồ Điệp phóng đại vết thương một chút.
Hắn bảo khát nàng lại chạy đến bàn rót trà đưa hắn. Hắn lại nói tay không cử động được. Nàng lại đưa tách đến miệng giúp hắn uống. Hắn bảo muốn xem sách, nàng đem sách đến cho hắn xem. Xem xong hắn lại bảo nàng lật qua trang mới. Nàng mắng hắn:
"Ngươi không có tay sao?"
Hắn đáp: "Vai của ta đau, làm phiền nàng chiếu cố." Cái bên không bị đau hắn đem gác cằm mất rồi.
Đến tối đi ngủ, hắn lại đưa tay đặt lên eo nhỏ của nàng.
"Lãnh Thiên Hạo, ngươi ngủ không động vào ta sẽ ch.ết sao?" Nàng gào thét nhưng cũng là sợ hắn đau mà không dám vùng vẫy hoặc hất tay hắn ra.
"Nàng đừng động, ta đang bị thương" Hắn lại đem vết thương trên người ra trấn áp nàng. Giờ phút này đây hắn cảm thấy bị thương cũng không hẳn là chuyện xấu. Ít nhất hắn có thể quang minh chính đại ở bên nàng.
Vân Du lườm hắn trong bụng sớm đem hắn ra mắng vài trận. Nghĩ được gì đó nàng liền mát mẻ hắn: "Đứng nói với ta ngươi ngủ có thói quen ôm người khác nhé. Lúc trước ngươi ngủ thường ôm ai? Vương Doãn?" Hai tên này suốt ngày như hình với bóng nhất định là có vấn đề.
Giọng hắn ẩn theo tiếng cười: "Ta không thể mặc y phục nên lạnh liền làm phiền nàng. Bình thường ta ngủ cũng chẳng ôm ai đâu." Lại âm thâm trọng bồi thêm câu: Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.
Kỳ thực trên người hắn giờ đây được quấn băng quanh eo và ngực. Trên người lại có đắp chăn không không tính là lạnh đâu. Hồ Điệp dặn không được mặt y phục là do sợ hắn động đậy vết thước nứt ra thôi.
"Ngươi thật là đồng luyền sao?" Nàng quay sang hướng hắn kinh hỉ hỏi.
Hắn cúi xuống nhìn tiểu nương tử của mình: "Nàng nói thử xem." Hắn không phản đối, cũng không chấp nhận để nàng từ từ đoán.
Vân Du khép hờ đôi mắt to nhìn tên vô lại đang cười gian tà kia. Nàng nói không bằng hắn. Nàng nhịn.
Đến một hôm nàng không chịu nỗi nữa liền hỏi hắn: "Tại vì sao lúc nào ngươi cũng đem ta ôm ôm ấp ấp thế?"
"Vì nàng là Vương phi của ta, là thê tử của nàng." Hắn tựa tiếu phi tiếu đưa tay véo mũi nàng. Mũi nàng đã tẹt rồi sao hắn mãi đem mũi nàng ra đùa giỡn nhau vậy. Nhỡ thấp đi mm nào thì sao? Ở đây không có phẫu thuật thẩm mỹ đâu.
"Ta từ chức, ta không làm Vương phi nữa, không làm thê tử của ngươi nữa." Nàng là bị ép buộc không cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Ngoài cái mác Vương phi ra thì nàng phải phục vụ hắn như nha hoàn.
"Nàng không có cơ hội đó đâu." Lãnh Thiên Hạo nhẹ nhàng nói mang theo ý cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu nương tử nhà mình đang nhăn lại rất đáng yêu.
Ngươi để ta hồi kinh xem có cơ hội hay không. Hồi kinh ta lập tức khiến người hưu ta. Lúc đó ta sẽ mang bạc và một nửa gia sản của ngươi đi ngao du sơn thủy.
Kể từ lúc đó trở đi, nàng từ Vương phi cư nhiên biến thành nhất đẳng nha hoàn kiêm gối ôm cao cấp của hắn. Ngoài trừ việc tắm rửa và đi ngoài ra thì những việc khác toàn là nàng giúp hắn.
Tiểu bạch hồ vì Lãnh Thiên Hạo liền thất sủng bị nàng vắng vẻ. Tâm trạng của nó cũng có chút không vui.
Đến một hôm Hồ Điệp bảo vết thương bên lưng của hắn đã hồi phục có thể đi ại, cử động nhẹ nhàng. Nàng không hiểu liền nói: "Lãnh Thiên Hạo ta muốn xem vết thương trên vai của ngươi."
Rõ ràng vết thương trên vai còn nhẹ hơn ở thắt lưng lý nào thắt lưng phục hồi còn vai vẫn chưa.
Lãnh Thiên Hạo lại ung dung đáp: "Còn không phải do nàng sao? Nàng ngủ thường động đậy." Thực ra Vân Du ngủ rất ngoan, không hề động đậy nếu không muốn nói là ngủ say như ch.ết.
"Vậy ngươi liền quay về tướng quân trại ngủ đi." Nàng lập tức đuổi người. Nàng bị chiếm tiện nghi đã không nói rồi hắn còn đổ thừa cho nàng làm vết thương của hắn nặng thêm.
"Nàng chỉ cần không động đậy nữa liền được."
Nàng thật không còn từ nào để nói với tên vô lại này nữa. Nàng đuổi thế nào hắn cũng không chịu rời đi.
Đáng ghét nhất là lúc trên bàn ăn. Nàng ngồi ăn ngon lành thì thấy hắn không ăn mà nhìn nàng chăm chú. Nàng ăn xong hắn vẫn chưa hề động đũa. Nàng hiếu kỳ liền hỏi: "Sao ngươi không ăn?"
Lãnh Thiên Hạo thản nhiên đáp: "Vai ta đau không thể cầm đũa gắp thức ăn."
Nàng rất muốn cắn ch.ết hắn. Nàng quay sang nhìn Vương Doãn, Tiêu Tử, Ngô Trọng Kỳ, Hồ Điệp thì bọn họ úp mặt vào chén ăn lấy ăn để xem như không thấy nàng. Nếu có thể nàng nhất định cho bọn họ mỗi người một kiếm. Cuối cùng nàng lại phải giúp hắn ăn.
Sau này mắng mãi hắn cũng không bỏ được cái tật ôm ấp nàng, cũng chẳng chịu rời đi. Nàng cảm thấy mình đang tốn công phí sức nên không thèm để ý đến hắn nữa.
Lãnh Thiên Hạo thấy nàng không cự tuyệt, không đuổi hắn nên cũng không tiếp tục giả nữa. Hắn mỗi đêm đều đem nàng ôm vào lòng như mùa đông năm trước.