Chương 17: Đến ngắm phong cảnh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Lúc đến chỉ một chiếc xe ngựa lúc đi vẫn chỉ là một chiếc xe ngựa, có điều xe ngựa rộng rãi đổi thành nhỏ hơn chút, đi cùng lại nhiều thêm ba con ngựa.


Lương Hiểu Tài cũng không nghĩ tới Hoắc Nghiêm Đông lại sở hữu một thớt thần câu, không chỉ màu lông bóng mượt tứ chi mạnh mẽ hơn nữa còn rất thân thiết với hắn.
(Cù: nhớ nha, ‘hắn’ là Tài ca ấy)


Hoắc Nghiêm Đông cũng cảm thấy thật không ngờ được. Xưa nay Dạ Phong chưa bao giờ để cho người xa lạ thân cận, càng không cho người khác tùy ý chạm nó. Nhưng sao Lương Hiểu Tài mới sờ sờ nó có tí mà nó đã dùng đầu nhẹ nhàng cọ cọ Lương Hiểu Tài rồi?


“Ha, Dạ Phong, ngươi đổi tính?!” Lưu Tiểu Lục giật mình nhìn con ngựa đen cao to trước mặt, “Không phải ngươi không muốn người khác tùy ý chạm ngươi hay sao? Sao đại tẩu sờ ngươi ngươi không để ý? Đến đến đến đến, ta cũng sờ một cái!”


“Hííííí…” Đột nhiên Dạ Phong xoay người tránh đi, lấy đuôi ngựa đánh lên người Lưu Tiểu Lục “Bốp!” một cái, còn hướng về phía hắn phì mũi “Phốc phốc” hai cái.


“Ngươi xem ngươi a.” Lưu Tiểu Lục chỉ vào con ngựa nói, “Cũng không ngẫm lại xem mấy ngày nay là ai cho ngươi ăn!” Dạ Phong nghe vậy cũng không thèm để ý tới, vẫn thân mật với Lương Hiểu Tài như thường.


available on google playdownload on app store


“Tên nó là Dạ Phong?” Lương Hiểu Tài lại bắt đầu sờ sờ, “Tịch như dạ tật như phong, tên hay.”
( 夜 风 – dạ phong; 寂 如 夜 ,疾 如 风 – Tịch như dạ, tật như phong/ Tĩnh như đêm, nhanh như gió)


“Đại tẩu quá thần. Xưa nay ngoài đại ca ra nó không cho ai sờ đâu, vừa chạm vào là không vui ngay.” Ngưu Đại Vũ nói, “Đại tẩu sờ nó thế mà nó không tung cước.”


“Cái này ta biết nha! Hôm qua đại ca ngủ chung với đại tẩu, nhất định là trên người đại tẩu có mùi của đại ca cho nên Dạ Phong đoán được đó!” Lưu Tiểu Lục nói xong càng cảm thấy bản thân đoán không sai, nhưng không ngờ phía sau xuất hiện tiếng gió, “Vụt” một cái tát mạnh vào sau gáy hắn.


“Sao ngươi lắm mồm thế?” Hoắc Nghiêm Đông trừng.
Lưu Tiểu Lục nhanh chóng xoa gáy kêu “Au au” hai tiếng: “Đại ca, huynh làm cái gì vậy? Ta nói không đúng sao… A a a a, đừng, đừng đánh mà! Bộ không biết bàn tay huynh cứng như sắt hả?”
Ngưu Đại Vũ cười nói: “Biết! Nên mới đánh.”


Hoắc Nghiêm Đông có chút lúng túng liếc mắt nhìn Lương Hiểu Tài một cái: “Lên xe đi.”


Da mặt Lương Hiểu Tài dày như tường thành sao có thể đỏ mặt được chứ, nghe vậy liền lên xe. Kỳ thực hắn có chút muốn cưỡi Dạ Phong, chỉ là còn chưa ra khỏi trấn, quả thật có chút không thích hợp. Hơn nữa nhìn điệu bộ Hoắc Nghiêm Đông rất cưng chiều Dạ Phong kia, phỏng chừng có nói cũng chưa chắc có thể mượn.


Lúc này sắc trời vừa hửng sáng, cũng không biết là gà nhà ai nuôi mà tranh cướp giành giật gáy sáng đây. Lương Hiểu Tài lên xe, sau đó Hoắc Nghiêm Đông cũng lên theo, song Hoắc Nghiêm Đông chỉ ngồi ở phía trước đánh xe.


Lương Hiểu Tài phát hiện ánh mắt Quan Thải Y nhìn hắn hơi quái quái, hỏi một câu: “Sao vậy di nương?”
Quan Thải Y lắc đầu một cái: “Không có gì.”


Chỉ là đột nhiên bà cảm thấy nhi tử thật sự thay đổi rất nhiều. Rõ ràng lúc trước cũng mặc quần áo nữ tử nhưng khi đó rụt rè không dám lên tiếng. Hiện tại không chỉ dám lên tiếng, số lần lên tiếng cũng nhiều hơn lá gan cũng lớn. Bà thấy việc này rất tốt, lại có một chút, thật sự là có chút lo lắng nhi tử giả nữ nhi lâu, không biết có thể… có thể sinh ra tâm tư nữ nhi hay không.


Chỉ mong là bà suy nghĩ quá nhiều.


Lương Hiểu Tài quan sát thần sắc Quan Thải Y, mơ hồ đoán được bà đang suy nghĩ cái gì, bất quá hắn nhất định không đề cập đến. Hắn lấy một ít hạt dưa đưa cho Quan Thải Y và Lý Thuận Liên nói: “Hôm nay lộ trình dài hơn so với hôm qua, hai người cắn chút hạt dưa giết thời gian đi.”


Lý Thuận Liên nắm hạt dưa trong tay, hỏi: “Tiểu Âm a, nương quên hỏi con. Lần này chúng ta đi xa con có chào hỏi qua cữu cữu con chưa?”


Lương Hiểu Tài há mồm trả lời: “Xem như là có đi. Con không gặp cữu cữu, nhưng con có bảo quản sự trong nhà đi thông báo cho cữu cữu một tiếng. Nương yên tâm, không có chuyện gì đâu.”


Lý Thuận Liên nói: “Vậy thì tốt vậy thì tốt. Vậy con có nghe nói hiện tại bên nhà cữu cữu con thế nào không? Thân thể nương con có tốt lên chưa?”


Lương Hiểu Tài nói: “Vẫn như cũ ạ. Bất quá cữu cữu con chắc chắn sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt. Lần này chuyện Nghiêm Đông vội vã hồi quân doanh con cũng cho người nói với cữu cữu rồi, có thể qua mấy ngày nữa cữu cữu sẽ gửi thư cho con. Sao đột nhiên nương lại nói đến chuyện này?”


Lý Thuận Liên nói: “Thì cũng chẳng có gì, chính là hôm qua lúc ngủ hình như ta nằm mơ thấy người nhà mẹ đẻ của con cho nên thuận miệng nói một chút. Con xem lần này Nghiêm Nhi dẫn con đi xa như vậy, cũng không biết cữu cữu nhà thông gia có thể trách tội hay không.”


Lương Hiểu Tài nhạy cảm nhận ra được lời này của Lý Thuận Liên không giống như thuận miệng nói, không khỏi nghĩ đến lúc trước dùng Thần Tiên Túy. Đến hôm nay hắn mới phát hiện bình thuốc sắp thấy đáy. Lúc trước hắn có đổ ra dùng một ít, hơn nữa mở nắp nhiều lần nên cũng bốc hơi một phần, không biết có thể dùng thêm mấy lần nữa.


Ngày hôm qua tình thế cấp bách hắn không có cho Lý Thuận Liên ngửi quá nhiều, bây giờ nghĩ lại thật không dám xác định lúc đó Lý Thuận Liên có thật sự “say” hay không. Lương Nhiễu Âm đúng là thiếu đạo đức, mong là Lý Thuận Liên không nghe thấy mấy câu tào lao ả nói.


Lương Hiểu Tài nói: “Nương đừng suy nghĩ nhiều. Nghiêm Đông là phu quân của con, y đi đâu con đi đó không phải là thiên kinh địa nghĩa sao. Cữu cữu sẽ không trách tội con đâu, không chừng ông ấy cao hứng còn không kịp.”


Quá lắm chờ vị quản sự kia quay về báo cáo chuyện đã xảy ra không chừng ngã ngửa ra luôn ấy chứ, mặt mũi đâu mà tìm đến? Phàm là người thông minh đều sẽ không tới cửa tìm ngược, hơn nữa ai mà biết bọn họ đi chỗ nào? Lúc trước Hoắc Nghiêm Đông không muốn để Lương gia biết cho nên ngay cả nhà Trương Đại Nương hàng xóm hỏi tới y cũng bịa đại một chỗ, căn bản không có nói là đi Hổ Đầu Quan. Lương Nhiễu Âm có thể tìm tới quá nửa là nhờ vết bánh xe.


Lý Thuận Liên cười cười: “Nghiêm Nhi tốt số, cưới được người vợ hiểu ý ngoan hiền như con.”


Lương Hiểu Tài thầm nghĩ ngài nói nhầm rồi, mệnh y tốt chỗ nào? Cưới tức phụ giả phải tốn tiền; muốn thoát khỏi đóa hoa đào mình không yêu cũng phải vung tiền; gạt mẹ già một cái bí mật lớn động trời, muốn giữ kín cũng phải dùng tiền. Tuy nói có ít có nhiều nhưng đều là bạc trắng a.


Lương Hiểu Tài vén rèm xe lên nhìn họ Hoắc xui xẻo: “Đương gia, ta có thể cưỡi Dạ Phong của ngươi được không a?” Đã ra khỏi trấn Bình Đường không gian cũng rộng rãi hơn, không sợ đụng vào cái gì. Quan trọng nhất là ngồi xe có chút chán.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngươi biết cưỡi ngựa?”


Lương Hiểu Tài: “…” Biết cũng đâu dám nói ra. Mặc dù Lương gia có ngựa thế nhưng nguyên thân nếu không phải ngủ chung với ngựa thì chính là dọn chuồng chải bờm cho ngựa, căn bản không có khả năng biết cưỡi ngựa.


Lúc này Lưu Tiểu Lục nói: “Đại ca, huynh không hiểu, rõ ràng là đại tẩu muốn huynh dạy đại tẩu cưỡi ngựa đấy. Đến đến, ta đến lái xe, huynh dẫn đại tẩu cưỡi ngựa đi.”
Lương Hiểu Tài: “Không cần cưỡi chung, dạy ta cách cưỡi là được.”


Hoắc Nghiêm Đông còn chưa kịp nói thì Lý Thuận Liên đã lên tiếng: “Ôi vậy cũng không được đâu. Tiểu Âm a, con cứ để Nghiêm Nhi che chở chút. Cưỡi ngựa không phải là chuyện đùa giỡn, nhỡ ngã thì biết làm thế nào?”


Lương Hiểu Tài nói: “Vậy con không cưỡi nữa.” Chẳng biết vì sao Hoắc Nghiêm Đông lại nói: “Tiểu Lục, ngươi tới.”
Lưu Tiểu Lục cười nói: “Được rồi! Đại nương ngài yên tâm đi, có đại ca dạy đại tẩu bảo đảm không có sơ hở nào.”


Lương Hiểu Tài hơi ngoài ý muốn nhìn về phía Hoắc Nghiêm Đông. Vốn hắn chỉ nói chút thôi, không cưỡi cũng chẳng có gì, không nghĩ tới người này thật sự muốn dạy hắn cưỡi ngựa.


Hoắc Nghiêm Đông xuống xe ngựa, kêu Dạ Phong đang chạy ở phía trước về. Sau khi nó lại đây Hoắc Nghiêm Đông vỗ vỗ lưng ngựa, lập tức nhìn về phía Lương Hiểu Tài: “Lên được không?”
Lương Hiểu Tài nói: “Ta thử xem.”


Lên thì có thể lên, thế nhưng không thể lên quá thuận lợi, miễn cho Lưu Tiểu Lục bình luận làm cho Lý Thuận Liên và Quan Thải Y nghi ngờ. Vì vậy Lương Hiểu Tài phí chút sức lực mới leo được lên lưng ngựa, trong lúc đó Hoắc Nghiêm Đông còn giúp hắn đỡ một cái. Sau khi hắn ngồi vững vàng, ấn theo lời Hoắc Nghiêm Đông dạy nắm chặt dây cương.


Dạ Phong rất ngoan, không chạy không nhảy, cứ để hắn cưỡi. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế liền leo lên con ngựa của Lưu Tiểu Lục, sau đó chậm rãi dẫn Dạ Phong.


Dạ Phong chạy cũng không nhanh, nó thấy ngay cả xe ngựa cũng đuổi kịp nó thì không vui. Hoắc Nghiêm Đông dẫn nó chạy về phía trước một chút, đồng thời nói với Lưu Tiểu Lục: “Tiểu Lục, ta mang… đại tẩu các ngươi đi trước.”
Lưu Tiểu Lục nói: “Vâng đại ca, huynh cứ yên tâm!”


Hoắc Nghiêm Đông thoáng tăng nhanh tốc độ chạy về phía trước một chút, đợi đến khi hai người cách xe ngựa một khoảng chừng ba mươi mét Hoắc Nghiêm Đông mới hỏi: “Ngày hôm ấy dùng Thần Tiên Túy thật sự có thể khiến người mê man sao?”
Lương Hiểu Tài nói: “Có thể. Sao thế?”


Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ngươi có phát hiện mấy câu nương ta hỏi vừa nãy có chút kỳ quái không?”


Lương Hiểu Tài nói: “Có chút. Bất quá ta cảm thấy hẳn là bà không nghe được cụ thể Lương Nhiễu Âm nói cái gì, nhiều lắm là bà coi như nằm mộng đi. Đây không phải là việc nhỏ, nếu bà thật sự nghe rõ ràng còn có thể tiếp tục giả vờ không biết sao?”


Hoắc Nghiêm Đông cũng đoán như thế. Nhưng y luôn cảm thấy sau khi tỉnh lại nương y có chút kỳ quái. Lương Hiểu Tài hỏi: “Ngươi có nghĩ đến sau khi giải quyết muội muội của Phó đô thống kia xong sẽ giải thích với nương ngươi thế nào chưa?”


Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ăn ngay nói thật đi. Chờ đến Hổ Đầu Quan trước tiên ta đi tìm một người hầu hạ bà làm bạn với bà, như vậy tương lai ngươi rời đi cũng không đến nỗi bà muốn tìm một người để nói chuyện cũng không có.”


Coi như là thời kỳ quá độ đi, Lương Hiểu Tài cảm thấy thế cũng được. Không để lữ trình bị tẻ nhạt, hắn liền trêu ghẹo nói: “Vị cô nương nhà Phó đô thống kia có được không? Nếu không ngươi cưới nàng không phải càng tốt sao?”


Hoắc Nghiêm Đông nghe đến người Lương Hiểu Tài nói, theo bản năng nhíu chặt lông mày: “Chua ngoa ngang ngược không biết lý lẽ, là loại người ta không thích nhất.”
Lương Hiểu Tài cười: “Vậy xem ra ngươi thích kiểu tiểu thư đài cát.”


Hoắc Nghiêm Đông nghĩ thầm vậy cũng chưa chắc. Bất quá lời này hắn không nói ra.


Đêm xuống, đoàn người chọn một chỗ rồi dừng chân. Hoắc Nghiêm Đông tìm khách điếm thuê ba gian phòng. Y và Lương Hiểu Tài đương nhiên ở chung một phòng. Y không ngủ trên giường, chỉ lấy đệm chăn trải ra nằm trên đất. Lương Hiểu Tài cũng không nói gì, giúp đỡ chút rồi thôi, thuận tiện ngẫm lại về sau phải sống như thế nào.


Mấy ngày kế tiếp cơ bản đều như thế, ban ngày gấp rút lên đường, buổi tối tìm một chỗ nghỉ. Ban ngày hai người họ chính là phu thê thân mật, đến ban đêm vừa bước qua cửa phòng ngủ liền mỗi người một nơi.


Trong thời gian này Lý Thuận Liên không nói câu nào kỳ quái nữa, chỉ là hôm nào đó bà đột nhiên bảo Lương Hiểu Tài, sau này có làm chuyện gì đều không thể để bản thân quá mệt mỏi. Mới đầu Lương Hiểu Tài nghe không hiểu, sau đó mới biết, đây đại khái là đang nhắc nhở “nàng” phải chú ý việc mang thai.


Lương Hiểu Tài đơ cả mặt, đột nhiên bắt đầu hoài nghi có phải bản thân nối giáo cho giặc nên gặp xui xẻo hay không. Mãi đến ngày thứ tám từ khi rời trấn Bình Đường bọn họ mới đến Hổ Đầu Quan. Hắn nhìn thấy binh sĩ Hổ Đầu quân sắp hàng chỉnh tề nơi biên ải mới biết, chạy đến đây quả nhiên là đúng! Nhìn cơ thể cao to uy vũ này đi, tuy từng tên tiểu tử đều bị nắng ăn đen chút, thế nhưng rất sung sức nha.


Hoắc Nghiêm Đông nhìn Lương Hiểu Tài hai con mắt sáng rực y hệt mèo rơi vào chậu cá, nhất thời có chút không dễ chịu, hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
Lương Hiểu Tài cười nói: “Ngắm phong cảnh a, ngươi xem, phong cảnh nơi này thật tốt!”
Hoắc Nghiêm Đông: “…”


Khắp nơi đều hoang vắng, cây không được mấy gốc, còn trọc lá, tốt chỗ nào?!






Truyện liên quan