Chương 59: Nhặt được đứa nhỏ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Cù lão bản
Nếu như không phải da mặt vẫn luôn đủ dày thì Lương Hiểu Tài đã phải lấy tay che mặt rồi. Giờ khắc này tuy rằng đè nén được tâm tình, thế nhưng ánh nắng không chỉ chiếu lên mặt mà còn rọi thẳng vào lòng, làm khoang tim bị hun nóng hầm hập, trên người đột nhiên chứa đầy sức mạnh.
Hai ngày nay không ăn gì? Hai ngày nay bị đánh? Đứng trước tình thú giữa hắn và Hoắc Nghiêm Đông đều là chuyện nhỏ! Lương Hiểu Tài nắm chặt đoản đao trong tay, đặt nằm ngang trước ngực: “Nhìn xem lát nữa ai giết nhiều hơn?”
Hoắc Nghiêm Đông “Hừ” một tiếng, vung roi “Chát” một cái về phía trước, bụi bặm bốc lên: “Nói cho các ngươi lần cuối cùng, lấy công chuộc tội mới có thể sống. Nếu không, giết không tha!”
“Khẩu khí thật lớn! Còn mạng đi ra ngoài hãy nói đi!” Lần thứ hai Mạc Cương đề đao xông lên, lần này vẫn là hướng về phía Lương Hiểu Tài đánh tới. Hắn biết, nếu như không phải vì người này thì hắn căn bản sẽ không hổ lạc đồng bằng như ngày hôm nay. Nếu hai người này không chịu buông tha hắn, vậy trước hết bắt được hai người này lại nói!
Thời điểm Mạc Cương hướng về phía bọn họ vọt tới Hoắc Nghiêm Đông cũng đã ra roi. Mạc Cương miễn cưỡng tránh thoát, tiếp tục hướng về phía Lương Hiểu Tài. Vu Thục Chi làm sao có thể nhìn nam nhân của mình đơn độc chém giết, không màng đến thương tổn ở cổ tay đề đao mà lên. Ả tự biết thuật dùng roi không tốt bằng người, cho nên không cần roi. Hiện tại ả nhìn ra rồi, đám người dưới tay kia chính là bạch nhãn lang. Lúc có ăn có mặc coi ả là Đại đương gia, bây giờ gặp nguy hiểm thậm chí ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích!
Trong chốc lát đó đầu Bao Hải cũng xoay chuyển không biết bao nhiêu cong cong quẹo quẹo. Hắn cũng không có tốt tính như tên Tam đương gia. Hắn tỉ mỉ suy tính qua, không quản lần này ai thắng hắn đều không chiếm được lợi. Hắn cùng Vu Thục Chi đã kết thù, sau này không thể hoàn toàn tín nhiệm ả. Lại nói coi như ả có tín nhiệm hắn hắn cũng không thể leo lên chung thuyền với ả nữa. Mạc Cương chính là tội phạm truy nã trọng yếu của triều đình mà Vu Thục Chi cũng dám bao che, nếu quả thật đicùng người như vậy tương lai sẽ bị phá hủy.
Mà Hoắc Nghiêm Đông, thành thật mà nói đối với vị đầu lĩnh mới tới Bàn Hải Thành không lâu này hắn cũng không rõ tác phong làm người của y, cũng không nắm chắc người này nhất định sẽ giữ lời. Dù sao hai bên cũng là một binh một phỉ, chờ đại quân đến, vạn nhất Hoắc Nghiêm Đông trở mặt vậy không phải hắn sẽ ngã ngựa sao? Đương nhiên bọn họ càng không thể hỗ trợ bắt Hoắc Nghiêm Đông, bất kể là giết người hay bắt cóc uy hϊế͙p͙ Thiết Tí quân cuối cùng đều không có kết quả tốt. Mạc Cương bị truy nã khắp thành nên mới lành làm gáo vỡ làm muôi, nhưng hắn đây còn phải giữ mạng!
“Nhị đương gia, ngài muốn đi đâu?” Người đứng bên cạnh nhìn thấy Bao Hải đột nhiên rời khỏi đoàn người, theo bản năng bắt được hắn.
“Đi chỗ nào? Chạy a!” Thanh âm Bao Hải một chút cũng không nhỏ, “Thừa dịp đại quân chưa tới nhanh chóng chạy khỏi chỗ này, về sau trời đất bao la ai mà bắt được chúng ta. Nếu ở lại đây mẹ nó sẽ không còn về sau nữa! Ai biết Chín Ngón có còn dẫn theo cái đuôi nào nữa không?”
“Chuyện này… đương gia, Chín Ngón đâu?”
“Ta vừa mới nhìn thấy, hắn đã chạy!” Bao Hải nghĩ bụng đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu khiến cho hắn nghĩ tới chuyện bỏ trốn. Ngày thường Chín Ngón gian trá hơn ai hết thảy, bằng không mọi người cũng sẽ không để tên tiểu tử kia ở lại trong thành theo dõi. Ngay cả tiểu tử này cũng chuồn, vậy đã nói rõ chuồn mới là đúng!
Đoàn người vừa nghĩ, đúng đấy, hiện tại không chạy còn đợi đến khi nào?! Chạy còn có một chút hi vọng sống, không chạy, ở lại chỗ này không phải là chờ bị tóm sao? Dưới tay bọn họ ai mà không có hai ba tội? Tuy nói vào Bàn Hải Thành cướp đồ vật đều không ai dám cản cho nên bên trong trại có hơn một nửa chưa từng giết người, thế nhưng không nói cái khác, chỉ mỗi tội cải trang thành binh sĩ cướp đồ vật bôi đen Trấn Bắc quân, nội điểm này thôi cũng đã đủ rơi đầu rồi!
Người nghĩ thông suốt nhất thời không do dự, lòng bàn chân nhanh chóng bôi dầu trốn đi. Ngay cả những người ngày thường không có nhiều chủ ý tự nhiên ngươi nhìn ta một chút ta nhìn ngươi một chút, không biết nên lựa chọn như thế nào. Lúc này chỉ nghe Mạc Cương hét lớn một câu: “Ai giúp ta bắt hai người kia ta thưởng một trăm lượng bạc trắng!”
Một câu nói này thành công kéo lại lực chú ý của mọi người, mấy kẻ chạy đến đường nhỏ trong sơn cốc cũng nhịn không được dừng chân quay lại liếc mắt nhìn.
Hiện tại bọn họ thiếu nhất cái gì? Chính là bạc a, có ai mà không muốn bạc! Nhưng không chờ bọn hắn nghĩ kỹ Lương Hiểu Tài đã bổ một tràng: “Hắn là một trọng phạm trốn chạy chỗ nào móc ra bạc? Nếu hắn có bạc còn có thể trốn ở chỗ này à? Còn có thể để mọi người một miếng thịt cũng ăn không nổi hay sao?” Những lời tên canh gác địa lao oán giận Lương Hiểu Tài vẫn còn nhớ đây, “Các ngươi chớ để cho hắn lợi dụng!”
Chỉ là vẫn có người cắn răng một cái, hô: “Mặc kệ! Lão tử lên đây! Ăn may đi!” Người này đề đao giết tới, có người thấy thế quyết tâm liều mạng, cũng cầm vũ khí chạy theo!
Thời điểm Mạc Cương nói ra sẽ thưởng bạc Hoắc Nghiêm Đông liền dùng roi ghìm cổ Mạc Cương. Bây giờ quần chiến loạn thành một đoàn chính là thời điểm hợp lực, vừa nhìn thấy tình thế này đối với Lương Hiểu Tài không ổn, cũng không biết là sức lực dã man từ nơi nào tới
(sức mạnh tềnh yêu:>)
, ghìm Mạc Cương thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Cánh tay Mạc Cương đánh ra một lần so với một lần càng trở nên vô lực, đao đã trượt khỏi tay từ lâu. Hoắc Nghiêm Đông thấy Mạc Cương sắp không được liền đẩy hắn qua một bên, cầm lấy bảo đao của hắn chém hai người tiến tới trước mặt Lương Hiểu Tài một đao, đao cắt như gọt dưa, sau đó y hét lớn: “Tiểu Lương!”
Lương Hiểu Tài nhanh nhẹn dừng lại, Hoắc Nghiêm Đông “Keng! Keng!” hai lần chém đứt hai vòng khóa trên chân của hắn, hai người đứng cùng một nơi.
(Mạc Cương chỉ chém đứt sợi xích nối giữa hai chân thôi, còn Hoắc ca chém là hai cái vòng khóa chân)
Nãy giờ Lương Hiểu Tài nhiều ít bị khóa chân hạn chế tốc độ, vòng sắt bị chặt đứt hắn thật giống như chim sổ lồng, trong nháy mắt vụt lên từ mặt đất, bay lên cắm đoản đao vào vai Mạc Cương! Mạc Cương muốn đánh lén Hoắc Nghiêm Đông, lần này đánh lén không thành ngược lại bị phế một cánh tay. Thời điểm đoản đao kia cắm vào thân thể hắn phát ra một tiếng “Phập”, Lương Hiểu Tài lại không trực tiếp rút ra, mà là dùng hết sức kéo đao rạch xuống một đường thật dài!
“A a a a a a!!!” Tiếng kêu gào thống khổ nhất thời vang vọng khắp sơn cốc.
Dao găm rút ra, bắn lên một cột máu! Lương Hiểu Tài cầm đoản đao lập tức đổi hướng đâm về phía Vu Thục Chi. Một chiêu cũng không dư thừa, đao đao thấy máu!
Không có ai từng thấy người có động tác nhanh nhẹn như vậy. Rõ ràng người này còn mang một thân thương tổn, rõ ràng gần hai ngày không có ăn cơm! Thật giống như ra tay chưa bao giờ cần suy xét, một chiêu này ra xong chiêu tiếp theo đã tới. Vẫn luôn áp chế địch nhân, nhanh đến mức làm cho không người nào có thể chống đỡ, cũng không có cách nào phản ứng. Đáng sợ nhất chính là hắn cư nhiên không rời khỏi một chỗ! Chỉ ở trong một tấc vuông cùng người giao thủ, thân thể thập phần dẻo dai, tư thế tránh né thiên kỳ bách quái, làm sao cũng không thương tổn hắn được!
Hiện tại Lương Hiểu Tài là dựa vào nghị lực tinh thần cường ngạnh chống đỡ. Hắn biết hiện tại hắn không có ưu thế về sức mạnh, ưu thế của hắn chính là nhanh ác chuẩn xác! Hắn phát hiện tuy rằng hắn cùng Hoắc Nghiêm Đông chưa từng đồng thời nghênh địch, thế nhưng phối hợp lại cực kỳ hợp ý. Mỗi lần đều là cận chiến hắn quyết định, Hoắc Nghiêm Đông phụ trách viễn trình. Phát hiện đó không khỏi làm hắn càng trở nên hưng phấn.
Hắn lau máu tươi trên mặt, “Phi” một tiếng, nhỏ giọng hỏi Hoắc Nghiêm Đông: “Giết Mạc Cương có vấn đề gì không?”
Hoắc Nghiêm Đông không hiểu, đều đánh tới mức này rồi tại sao còn hỏi thế, nhưng vẫn trả lời hắn: “Không.”
Lương Hiểu Tài nói: “Vậy thì giết!”
Dĩ nhiên Mạc Cương cũng giết đỏ cả mắt rồi, rõ ràng chỉ đứng dậy cũng rất phí sức, nhưng hắn vẫn vọt tới. Hoắc Nghiêm Đông không chút do dự, một roi quăng qua trực tiếp cắt đứt một nửa cổ hắn. Lần này tất cả mọi người đều bị chấn động ngay tại chỗ, ngay cả Lương Hiểu Tài cũng sững sờ, có chút kinh ngạc mà liếc nhìn Hoắc Nghiêm Đông.
Mạc Cương không thể tiến lên một bước, chỗ cổ bị đứt máu tươi tuôn như xối. Hắn trợn to mắt quỳ tại chỗ cũ, tay run rẩy tựa hồ là muốn sờ vết thương, cuối cùng không thể sờ tới, chỉ chốc lát sau liền chậm rãi ngã xuống.
Những người khác thấy thế làm gì còn dám đưa đầu ra, từng tên đều vắt chân lên cổ mà chạy. Vu Thục Chi hậu tri hậu giác “A a a a!” rít gào, bò đến bên cạnh Mạc Cương giúp hắn lau máu trên mặt, sau đó càng lau càng loạn, càng lau càng bẩn. Ả tàn bạo nhìn Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài, phảng phất như đến ch.ết cũng phải nhớ kỹ hai người này, cuối cùng cắt cổ tự sát.
Lương Hiểu Tài rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi bệt trên đất: “Đại quân chừng nào đến?”
Hoắc Nghiêm Đông vội vàng ngồi thụp xuống nhìn kỹ hắn một chút: “Cũng sắp rồi. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Lương Hiểu Tài che che cái cổ: “Lạnh lạnh.”
(Cù: lúc bây cắt cổ người ta ở đầu truyện sao không thấy bây lạnh)
Hoắc Nghiêm Đông: “…”
Lúc này bụng Lương Hiểu Tài đột nhiên “Ọt ọt” hai tiếng, lát nữa lại “Ọt ọt”thêm hai tiếng. Hoắc Nghiêm Đông hỏi hắn: “Đói bụng?”
Lương Hiểu Tài nói: “Bọn họ bắt ta xong liền không cho ta ăn. Ta ở chỗ này tổng cộng chỉ uống hai bát nước, vừa nãy còn dằn vặt một trận, không đói bụng mới là kỳ quái. Mẹ nó, về nhà nhất định phải ăn nhiều một chút.”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Vừa nãy tại sao hỏi ta Mạc Cương có thể giết không?”
Lương Hiểu Tài quay đầu nhìn Hoắc Nghiêm Đông rồi lại xoay qua chỗ khác liếc nhìn Mạc Cương, nhỏ giọng nói: “Nếu hắn còn sống tám chín phần sẽ bị mang về kinh. So với lo lắng hắn trước khi ch.ết đào hầm vu oan hãm hại ngươi còn không bằng trực tiếp giải quyết. Ta làm việc không thích giữ lại đuôi nhỏ, có thể giải quyết triệt để đều sẽ giải quyết triệt để.”
Hoắc Nghiêm Đông cầm tay Lương Hiểu Tài, dìu hắn: “Nơi này mục tiêu quá rõ ràng, không an toàn. Ta dẫn ngươi qua một chỗ gần đây nghỉ ngơi một hồi, xử lý vết thương một chút, cũng bôi chút thuốc.”
Lương Hiểu Tài cảm giác nói xong trên người liền mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có, cũng không muốn nhúc nhích. Nhưng hắn biết Hoắc Nghiêm Đông nói đúng, vì thế kiên cường chống đỡ đứng lên. Hoắc Nghiêm Đông dìu hắn đi đến một gian nhà gỗ lớn nhất trong cốc, lúc này Lương Hiểu Tài đột nhiên dừng bước. Hoắc Nghiêm Đông hỏi hắn có phải là nơi nào không thoải mái, Lương Hiểu Tài nói: “Không phải. Ngươi nghe kỹ?”
Hoắc Nghiêm Đông nghĩ thầm nghe cái gì, nhưng vẫn dừng lại để ý một chút. Thật giống như mơ hồ nghe thấy có tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc đứt quãng.
Lương Hiểu Tài nói: “Có phải là tiếng trẻ con khóc không?”
Hoắc Nghiêm Đông tiếp tục nghe một lát, nói: “Ừ, không gần, cũng không quá xa. Một lát đi xem xem, trước tiên thoa thuốc cho ngươi đã.”
Lương Hiểu Tài nói: “Lát nữa thoa thuốc vẫn kịp, hay là xem hài tử trước đi.”
Hoắc Nghiêm Đông: “Thoa thuốc trước.”
Lương Hiểu Tài cứng đầu cứng cổ: “Vậy tìm đứa nhỏ trước rồi thoa thuốc.”
Nghe tiếng khóc đứa bé kia cũng không lớn. Hoắc Nghiêm Đông tuy rằng lo lắng Lương Hiểu Tài bị thương nhưng vẫn đồng ý. Bọn họ lần theo tiếng khóc đi tìm, ở trong một căn nhà đất nhỏ nhìn thấy một tiểu hài nhi ngồi ở trên giường. Liếc mắt một cái có thể nhìn ra là tiểu nam hài, bởi vì tiểu tử này mặc một cái quần yếm, tiểu kê kê lộ ra ngoài hết trơn. Tiểu hài này màu da thật trắng nhưng có chút gầy, hơn nữa vừa nhìn liền biết không được tắm rửa đàng hoàng, trên người có chút bẩn.
Hoắc Nghiêm Đông và Lương Hiểu Tài đều không có kinh nghiệm chăm sóc hài tử, hơn nữa vết máu khắp nơi trên người, không tiện trực tiếp ôm hài tử, liền nói: “Có lẽ là đói bụng, một lát tìm thức ăn cho nó. Trước tiên để ta xem một chút thương thế của ngươi.”
Lương Hiểu Tài thấy hài tử ʍút̼ nắm tay nhỏ, hình như là đói bụng, cũng không kiên trì ôm nhóc. Hắn đưa lưng tùy ý để Hoắc Nghiêm Đông xem.
Hoắc Nghiêm Đông nhẹ nhàng cởi quần áo Lương Hiểu Tài ra, trên da thịt không có mấy chỗ còn tốt. Y nhất thời giận không chỗ phát tiết: “Vừa nãy nên cho mụ điên kia ngàn đao bầm thây! Để ả tự sát quả thực tiện nghi ả.”
Lương Hiểu Tài “Tê” một tiếng: “Cũng không nghiêm trọng mấy, ngươi xuất môn còn mang thuốc?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Đại Bằng đưa. Phát hiện ngươi không thấy không bao lâu sau hắn tới. Có thể có chút đau, nhịn một chút.”
Lương Hiểu Tài không lên tiếng.
Hoắc Nghiêm Đông rắc thuốc lên vết thương của Lương Hiểu Tài như không cần tiền, Lương Hiểu Tài cắn răng nhẫn nhịn. Đợi đến khi rắc thuốc không sai biệt lắm hắn mới nhớ tới quần áo không thể mặc được nữa. Nếu không phải bây giờ là mùa hè sợ vết thương bị nhiễm trùng hắn còn muốn trở về mới xử lý vết thương.
Lương Hiểu Tài nhìn trái nhìn phải, tìm được một cái chăn cũ nát. Hoắc Nghiêm Đông còn tưởng rằng hắn muốn khoác lên người, kết quả người này đem hài tử bọc lại. Trước đây Lương Hiểu Tài tham gia giải cứu trong khu bị động đất thấy có đồng nghiệp từng làm như thế, cho nên tuy ngượng tay song ngược lại cũng không đến nỗi dốt nát.
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Ta ôm, ngươi đừng động đến vết thương.”
Lương Hiểu Tài nói: “Ngươi cũng không ngẫm lại một thân khôi giáp của ngươi đi. Nó nhỏ như vậy sẽ bị cộm đau đó, hay là để ta ôm.”
Hoắc Nghiêm Đông vẫn cảm thấy không thích hợp, nhưng nghĩ đến Lương Hiểu Tài ôm đứa nhỏ này còn có thể che da thịt phía trước một chút. Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng y cũng có tư tâm không muốn để những người khác nhìn thấy thân thể của Lương Hiểu Tài. Lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ngay sau đó là chất giọng thô kệch vang dội của Ngưu Đại Vũ: “Đại ca! Cá Chép! Các ngươi ở đâu a?”
Ngưu Đại Vũ đối với kỹ thuật dùng roi của Hoắc Nghiêm Đông rất quen thuộc, vừa nhìn vết thương trên người đám kia liền biết đó là Hoắc Nghiêm Đông dùng roi đánh. Bọn họ khẩn cấp đuổi theo, cuối cùng cũng coi như chạy tới, nhưng người muốn tìm sao lại không thấy?!
Hoắc Nghiêm Đông sợ dọa hài tử, thẳng thắn đi ra ngoài mới nói: “Đây này.”
Ngưu Đại Vũ nhìn thấy bộ dáng hai người đều không có gì đáng ngại, cuối cùng cũng coi như kéo về trái tim ở trên cuống họng. Chỉ là thấy được Lương Hiểu Tài ôm hài tử hắn vẫn sửng sốt một chút: “Đây, đây là nhóc con ở đâu ra?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Trong trại này đấy. Ngươi phái mấy người lục soát sơn trại này tỉ mỉ một chút, xem xem còn để sót hay không.”
Tiểu hài nhi lúc này thấy được Ngưu Đại Vũ, xẹp xẹp miệng nhỏ, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc nức nở. Vốn từ sau khi gặp Lương Hiểu Tài nhãi con không khóc nữ, lần này vừa khóc liền khiến ba tên nam nhân giật hết cả mình. Hoắc Nghiêm Đông vội hỏi: “Người các ngươi bắt đều ở chỗ nào?”
Ngưu Đại Vũ nói: “Cách lối vào không bao xa. Đại ca, huynh muốn làm gì?”
Hoắc Nghiêm Đông tự nhiên là muốn hỏi một chút đứa nhỏ này rốt cuộc là con nhà ai. Người nơi này đều chạy không sai biệt lắm, nếu cha đứa nhỏ bị bọn họ giết vậy y nhất định phải tìm cho đứa nhỏ này một người chăm sóc tử tế. Nếu là chạy, kiểu cha mẹ vứt con chạy một mình không cần cũng được.
Ngưu Đại Vũ minh bạch ý tứ của Hoắc Nghiêm Đông, nhanh chân đi tìm người hỏi. Vốn là hắn muốn đi ra ngoài tìm người nào thành thật hỏi một chút, không ngờ còn chưa kịp ra khỏi hẻm núi liền thấy có người bị lục soát kéo ra.
Người này không ai khác chính là Tam đương gia Vu Thọ Tiền. Hắn lùn lùn mập ục ịch, sau khi bị bắt cũng không giống người khác kêu cha gọi mẹ quỳ xuống xin tha, cũng không phản kháng. Thời điểm hắn bị Ngưu Đại Vũ kéo tới trước mặt Hoắc Nghiêm Đông chỉ đau lòng mà liếc nhìn đứa bé kia.
“Ngươi có biết đứa nhỏ này cha mẹ là ai tên họ là gì không?” Hoắc Nghiêm Đông hỏi Vu Thọ Tiền.
“Đứa nhỏ này không tên, cũng không có cha mẹ. Nó là lúc ta đi ra ngoài đốn củi nhặt ở trong núi, thấy đáng thương nên ôm về, cũng không ở trong trại được mấy ngày. Ta đều gọi nó là Oa Oa.” Vu Thọ Tiền nói, “Quân gia, dám hỏi các ngài xử lý nó như thế nào?”
“Ngươi thật sự không biết cha mẹ của nó?” Lương Hiểu Tài nói, “Đừng nói là con rơi của ngươi nhưng không dám nhận đấy?”
“Không không không, ngài nói gì vậy.” Vu Thọ Tiền sợ đến mức liên tục xua tay, “Ngài xem, ta xấu như vậy sao sinh ra đứa nhỏ đẹp thế này. Nó thực sự là ta nhặt được, việc này toàn bộ người trong trại đều biết. Ta đây chỉ nghĩ nuôi nó lớn không chừng còn có người đưa ma.”
“Vậy ta sẽ tìm cho nó một nhà khá giả thu dưỡng.” Hoắc Nghiêm Đông nói xong hất cằm, ra hiệu cho người mang Vu Thọ Tiền đi. Vu Thọ Tiền cũng không nói thêm cái gì, chỉ là liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái.
“Đại Vũ, Đại Bằng có tới không?” Hoắc Nghiêm Đông lại hỏi.
“Đây đây đây!” Mấy ngày nay Diệp Đại Bằng chạy tới chạy lui mệt muốn hộc máu, nghe kêu tên khẩn cấp chạy lại đây: “Đại, Đại thống lĩnh, ngài tìm ta?”
“Mau nhìn xem vết thương của Tiểu Lương.” Hoắc Nghiêm Đông nói, “Ta có dùng dược phấn của ngươi rồi, cũng không biết có được hay không.”
“Này, mùi này?” Diệp Đại Bằng mới hít có chút mà sắp tắc cả mũi, “Ngài đây là cho Tiểu Lương huynh đệ dùng bao nhiêu a?”
“Dùng hết.” Hoắc Nghiêm Đông nói.
“Hết?!” Diệp Đại Bằng ngơ ngác trợn mắt.
“Sao? Không được dùng nhiều hả?”
“Không phải.” Diệp Đại Bằng đau đớn trong lòng, “Một bình đó tốn năm lượng bạc lận đó! Thương thế kia của Tiểu Lương huynh đệ cũng không có nặng như vậy, ngài cư nhiên đều dùng hết mất rồi. Trước kia ngài bị chọc lủng một lỗ còn tiếc không cho ta dùng, sao bây giờ phá của quá vậy.”
“Từ đâu tới, nói nhảm nhiều như vậy.” Hoắc Nghiêm Đông có chút không dễ chịu, “Còn không mau đi?”
“A vâng vâng vâng, ta đi! Cũng không biết vừa nãy là ai vội vã tìm ta.” Diệp Đại Bằng ngẫm lại vẫn thật đau lòng bình thuốc, nhỏ giọng thầm thì nói: “Người nào biết thì cho là ngài nặng tình huynh đệ với Tiểu Lương huynh đệ, người không biết còn tưởng ngài coi hắn là tức phụ nhi đây. Bình thuốc bảo bối của ta… A a a a! Đừng đánh đừng đánh! Ta đi liền ta đi liền!”
Hoắc Nghiêm Đông hỏi Lương Hiểu Tài: “Đi được không?”
Lương Hiểu Tài quay đầu cười: “Không đi được chẳng lẽ ngươi muốn cõng ta hay sao?”
Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có gì không thể?”
Lương Hiểu Tài đập một đấm lên trên người Hoắc Nghiêm Đông: “Ta không có yếu ớt như vậy, hiện tại có thể ăn hết cả một con trâu đấy. Đi!”
Hoắc Nghiêm Đông nhìn thấy thân thể Lương Hiểu Tài bị phơi nắng màu sắc không giống như trước, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn, cũng hấp dẫn hơn. Đột nhiên y cảm thấy không được cõng người ta thật đáng tiếc. Lương Hiểu Tài đi mấy bước, thấy Hoắc Nghiêm Đông bất động liền hỏi y: “Sao không đi?”
Hoắc Nghiêm Đông đi tới, lại dùng chuôi roi đụng lưng Lương Hiểu Tài một cái. Lần này y không nói gì, tất cả đều viết ở trong mắt.
Lương Hiểu Tài: “…”