Chương 23: Ngươi có thể tiếp tục vô sỉ như thế sao?
Edit: Bất Niệm
Chuyện xảy ra trong cung, vốn đã bị phong tỏa, nhưng chẳng biết vì sao nó lại được truyền ra ngoài, đường ngang ngõ tắt đều có những đám người rối rít bàn tán, đủ loại thanh âm.
Trong lòng dân càng lo lắng, hoàng thượng cùng ba vị hoàng tử đều gặp chuyện, nhất định là do nước thù địch gây nên, muốn chặt đứt nước ta, thật quá nham hiểm!
Diên Đế thấy bách tính đoàn kết như vậy, hạ thánh chỉ cho quân Bắc lui ba mươi dặm, đoạt lại ba tòa thành ở biên cương.
Khiến cho nước địch phải bày tỏ ý tứ nằm yên cũng trúng đạn.
Và có lời ca tụng Thất vương xả thân cứu cha, thật sự là quá cảm động, người hiếu thuận như thế khẳng định là có nhiều đất dụng võ!
Thất vương nghe được những lời cảm thán đó, nằm trên giường sang trọng trong hoàng cung cùng Mục phi nương nương nhìn nhau cười, quay đầu giao phó cho thuộc hạ thân tín tiếp tục cố gắng.
Danh tiếng của Thất vương dâng cao hơn bao giờ hết!
Bởi vậy, Thất vương Bùi Chương là người bị hại lớn nhất trong lần ám sát này nhưng cũng là người được lợi lớn nhất.
Điều này làm cho phe thái tử cực kỳ bất an, tranh đấu ngầm cũng càng thêm kịch liệt, bọn họ có lý do tin tưởng hết thảy mọi chuyện đều là do Thất vương làm ra!
Mà phe Thất vương cũng càng thêm oán hận phe Thái tử, thật may là Thất vương xả thân cứu bệ hạ, nếu thanh danh đã bị các ngươi hắt nước bẩn lên người, vu oan giá họa!
Trong khoảng thời gian ngắn, khói thuốc súng tràn ngập khắp nơi.
Nhưng, Hiền Vương phủ lại rất an bình.
Từ ngày ra khỏi cung trở về phủ, Bùi Cẩn liền nghe theo thánh ý, an tâm ở nhà với thê tử. Đương nhiên, nếu không phải là thời điểm đặc biệt, nếu không phải là thân thể Nhan Thế Ninh bất tiện, hắn thật sự muốn mang nàng ra ngoài đi dạo.
Lúc này hắn đang ngồi trên ghế mây, tự bôi thuốc lên đầu gối mình.
Mảnh vỡ lần trước đâm vào có hơi sâu!
“Haizzz, cái này có thể để lại sẹo không!” Bùi Cẩn thở dài nói.
Bắc Đẩu nghe lời này, không nói gì, một hồi lâu mới nặn ra một câu, “Vì sao không chú ý từ trước.”
Bùi Cẩn ngẩng đầu cười một tiếng, “Ta cũng muốn tránh những mảnh vỡ kia nhưng không thể không lập tức quỳ xuống, nếu không làm sao có thể biểu đạt được nội tâm hoảng sợ của mình đây! Như thế nào, có phải nên học chút khổ nhục kế của Thất ca hay không? Huống chi, hắc hắc, chứng kiến tiểu sư tử lo lắng, cảm giác rất tốt đẹp.”
Ngày đó khi hắn trở lại, Nhan Thế Ninh thấy vết máu trên ống quần của hắn đúng là sợ hết hồn.
“Cũng không nghĩ tới Bùi Chương thật sự sẽ bỏ thân hộ giá.” Mắt Bắc Đầu nổi lên một tầng trào phúng.
Bùi Cẩn kéo ống quần xuống, đứng dậy rửa tay, “Biết mình chắc chắn sẽ không ch.ết, ngăn cản một chút thì có làm sao? Đừng quên, thân thủ của Thất ca rất tốt.”
“Tiện nghi cho hắn!”
Bùi Cẩn cười một tiếng, “Chưa chắc.”
“Sao?” Bắc Đẩu nghi hoặc nhìn Bùi Cẩn, đã thấy hắn đứng tại cửa sổ phòng thảo dược, cười đến thâm sâu.
“Phụ hoàng ta không phải người ngu. Một kiếm kia, Thất ca rõ ràng có thể đẩy ra, nhưng lại dùng thân thể cản lại, bộ dáng như vậy thật sự là quá giả tạo rồi. Ngươi cũng biết, điều phụ hoàng không thích nhất là kẻ khác diễn trò, chiêu này của Thất ca không khác gì tự bê đá đập chân mình. Mặc dù Thất ca ở trong cung dưỡng thương, nhìn qua giống như được sủng ái, kỳ thật… Ha ha, phụ hoàng trời sinh tính đa nghi, truy xét không ra người chủ mưu phía sau, giữ Thất ca trong cung, vừa được tiếng thương con lại dễ dàng quan sát và khống chế, không phải là đôi bên vẹn toàn sao? Nếu như Thất ca an tâm dưỡng bệnh, không hỏi chuyện bên cạnh, có thể dần dần cũng sẽ chiếm được tín nhiệm của phụ hoàng, chỉ tiếc là Mục quý phi nóng vội, lập tức kích động lòng người ca tụng công đức của con trai… Như thế chỉ càng làm cho phụ hoàng không yên lòng.” Nói đến đây, Bùi Cẩn lắc đầu, trên mặt làm ra bộ dáng thương tiếc.
Nghe Bùi Cẩn giải thích, Bắc Đẩu có chút hiểu, quả nhiên, mắt nhìn người của mình quá nông cạn rồi.
“Ngược lại, Thái Tử thông minh hơn Thất vương nhiều, sau chuyện ám sát liền tỏ ra yếu thế, hơn nữa còn cáo ốm ở lại trong Đông cung, không có động tĩnh gì khiến Hoàng Hậu tức giận bẻ gãy mấy móng tay. Cũng không biết Thập đệ của ta nghĩ như thế nào, là chủ động buông tha vị trí kia, hay chỉ là ngủ đông chờ thời cơ?” Bùi Cẩn nhíu lông mày.
Bắc Đẩu im lặng, lâu sau mới nói, “Lúc trước nếu để cho ta ám sát thái tử, có lẽ bây giờ ngươi sẽ không có nhiều phiền não như vậy.”
Hắn đã ra tay thì sẽ không để cho thái tử có cơ hội nhìn thấy mặt trời nữa!
Bùi Cẩn nghe vậy, xoay người, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rơi xuống khuôn mặt tuấn tú, khiến cho nụ cười trên mặt càng thêm nhu hòa. Hắn nhìn vẻ mặt thành thật của Bắc Đẩu, khóe miệng từ từ nâng lên một đường cong.
“Bắc Đẩu, ta an bài lần ám sát này không phải vì giết người.”
Bắc Đẩu im lặng, một lát sau mới mở miệng, “Vậy nguyên nhân của ngươi là gì?”
Bùi Cẩn an bài kế hoạch này, Bắc Đẩu đã sớm biết nhưng lại không biết mục đích hắn phái người ám sát chính mình cùng thái tử là gì, hắn rốt cuộc là muốn làm cái gì đây?
Trên trời, chim thong thả bay, Bùi Cẩn nhìn theo cho đến khi bọn chúng biến mất ở phương xa, mới nói, “Chẳng qua là muốn tìm cái cớ khiến nó thêm hỗn loạn một chút mà thôi. Ngươi xem, phụ hoàng càng nghi kỵ thì càng đề phòng với bọn họ, như vậy, bọn họ bận…tự vệ, cũng không kéo ta xuống nước được. Haizzz, nhàn vương không dễ làm!”
Nói xong, cầm cây quạt mà Nhan Thế Ninh mang tới phẩy phẩy vài cái, như muốn quạt đi những phiền toái trong đầu...
Tất nhiên Bắc Đẩu sẽ không tin tưởng sự thật lại đơn giản như Bùi Cẩn nói, bất quá hắn cũng không hỏi thêm, hơn nữa cũng cần phải chuẩn bị cho cuộc sống không bị can thiệp lung tung sau này, bởi vì theo tin tức hắn biết được thì Hoàng Thượng đề phòng cả Thất vương và Thái Tử, can thiệp cả vào phủ Quốc Công, trong vòng hai ngày ngắn ngủi làm tan rã thế lực hung hăng của Quốc Công. Điều này nói nên cái gì? Chính là Diên Đế đã phát giác ra dã tâm của phủ Quốc Công. Loại nhận thức này làm cho Bắc Đẩu có chút kinh sợ, bởi vì trước đó hắn cật lực cổ xúy Bùi Cẩn hợp tác cùng Quốc Công, nếu như khi đó thật sự hợp tác thì hiện tại sợ là phủ Hiền Vương cũng sẽ không được bình yên vô sự như hôm nay.
“Ngươi đã sớm biết bệ hạ có hoài nghi đối với phủ Quốc Công đúng không?” Trầm tư một lát, Bắc Đẩu hỏi.
Bùi Cẩn nhìn tranh chữ trên quạt, nhàn nhã nói: “Trước chỉ là suy đoán, nhưng lúc này chứng kiến phụ hoàng cắt chức mấy quan viên kia, liền xác nhận suy đoán lúc trước là chính xác. Mười hai năm trước, phủ Quốc Công từ suy chuyển thịnh một cách quá nhanh chóng, không thể không khiến người ta hoài nghi.”
Không trách lúc trước hắn lại không chịu hợp tác với phủ Quốc Công, thì ra là như vậy. Ánh mắt Bắc Đẩu nhìn Bùi Cẩn có chút thay đổi.
“Tốt lắm, không thèm nghe ngươi nói nữa, ta phải trở về chơi với tiểu sư tử. Hắc hắc.” Bùi Cẩn cười, xoay người bước đi, thời điểm bước tới ngưỡng cửa lại nghĩ ra còn có chuyện cần nói, giậm chân kêu: “A, đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên mất việc chính.”
Bắc Đẩu ngẩn ra, còn chuyện gì nữa?
“Cái kia, nguyệt sự của nữ nhân rốt cuộc bao nhiêu ngày mới hết? Lần trước ta hỏi, ngươi nói bốn năm ngày, nhưng đã qua sáu ngày rồi, sao nàng còn chưa khỏe?” Bùi Cẩn nhíu mày hỏi.
Bắc Đẩu nhìn Bùi Cẩn khiêm tốn thỉnh giáo, buồn bực, không nói gì, hộc máu, sau đó phẩy tay áo bỏ đi!
A a a! Loại chuyện này làm sao hắn biết được!
Bùi Cẩn nhìn bộ dạng kích động của Bắc Đẩu, sờ cằm, nở nụ cười không tính là hiền hậu.
Nhan Thế Ninh đang ngồi cạnh bàn đọc sách mà mấy ngày trước Bùi Cẩn mua về, tất cả đều là tiểu thuyết về thiên nhiên, không có tình cảm sâu đậm hay cao thượng gì cả, chỉ là chút ít tình ái. Đương nhiên, bìa ngoài phải là thi tập, sử văn… Không có cách nào khác, cũng không thể để cho người khác chứng kiến đường đường là một vương phi lại đi xem tạp thư được!
Giả vờ giả vịt cũng phải đến nơi đến chốn.
Đang lúc nàng đọc say sưa nhất thì có cảm giác có người đi tới, ngẩng đầu lên nhìn, thấy Bùi Cẩn đang cầm tú cầu trên tay.
“Cho nàng chơi.”
Nhan Thế Ninh nhận cầu, buồn bực, “Cầu này có cái gì tốt mà chơi.” Nàng cũng không phải là tiểu hài tử ba tuổi.
Bùi Cẩn lại giống như kinh ngạc nói, “Sư tử ôm tú cầu, nàng không phải là nên vui mừng sao?”
….
….
Vui mừng cái quỷ!
Giận!
Bùi Cẩn vội vàng chân chó tiến lên dụ dỗ, “Được rồi, được rồi, chọc nàng thôi. Tô y phường đã đem xiêm y tới rồi, cùng đi xem đi.”
“Sao lại có nữa?” Nhan Thế Ninh hỏi.
“Lần trước không phải đã nói sao, còn rất nhiều mà.”
Khi Nhan Thế Ninh hiểu được “còn rất nhiều” rốt cuộc là có ý gì thì trợn mắt há mồm. Trong thính đường, ba rương lớn, hai rương nhỏ, bên trong chứa đầy xiêm y, giày, cùng với các loại trang sức, vòng tay.
Trời ạ, nhiều như vậy, đủ cho nàng mặc nhiều năm đó!
Hơn nữa, những vật này vừa nhìn cũng biết là đồ đắt tiền.
Nhìn người hầu chuyển hết đồ vào phòng, Nhan Thế Ninh rốt cuộc không nhịn được nữa, “Chàng điên rồi!”
Bùi Cẩn cười nói: “Cuộc sống khó được vài lần điên khùng.”
Nhan Thế Ninh có chút khó tin, trong ấn tượng của nàng, người này vô cùng keo kiệt, trước kia mua mứt quả cũng là lừa gạt nàng dùng tiền mà mua, lúc này lại hào phóng như vậy. Thật sự là quỷ nhập!
Bất quá, hắc hắc, những thứ quần áo này thật sự là rất đẹp!
Nhan Thế Ninh rạo rực mở rương ra xem, khi nhìn thấy mấy bộ áo lót thì ngớ ngẩn cả người.
Này, này, cũng quá mỏng, quá lộ liễu rồi!
Này, mặc lên người có khác gì không mặc đâu!
Nhan Thế Ninh đỏ mặt, sau đó ném quần áo trên tay trở lại rương, “Sao chàng lại mua cái này?”
Bùi Cẩn vô tội nói: “Chuyện này không liên quan đến ta, ta chỉ bảo chưởng quỹ lấy loại tốt nhất, ai biết thứ này lại là tốt nhất chứ.”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ: A ha ha, Tô chưởng quỹ quả là có trình độ, ta chỉ phác thảo sơ qua thôi, ai ngờ hắn lại làm được thật, so với trong tưởng tượng của ta thì còn mỏng hơn, lộ liễu hơn, a ha ha ha, ta thật sự là rất hài lòng!
Nhan Thế Ninh nhìn hào quang lóe lên trong mắt Bùi Cẩn cũng biết tất cả đều là chủ ý của hắn!
Trời ơi, sao lại có người như vậy?!
Bất quá, hừ, hắn mua cứ mua, nàng không mặc xem hắn có thể làm gì nàng!
Bùi Cẩn nhếch miệng cười, không mặc sao, đâu có dễ dàng như vậy!
Ngay đêm đó, Nhan Thế Ninh đang tắm trong phòng, thỉnh thoảng còn cảnh giác, người này đã dưỡng thành thói quen đi dạo mỗi đêm một lần nàng đi tắm, này, lại đến nữa rồi!
Nhan Thế Ninh không nói gì, hạ thấp thân thể, không để ý tới người đang lắc lư kia.
Bùi Cẩn thấy nàng chỉ lộ ra cái đầu, ngay cả cổ cũng không thấy, không khỏi có chút mất hứng, bất quá lúc này hắn cũng không phải tới để xem cảnh xuân, cho nên đi hết một vòng liền chắp tay sau lưng, thản nhiên đi ra ngoài.
Nhan Thế Ninh có chút kỳ quái, bình thường không phải hắn sẽ đùa giỡn một phen sao, hôm nay sao lại thay đổi rồi?
“Ai nha, ta để quên đồ ở thư phòng, Ái phi, ta đến thư phòng đây!” Bên ngoài truyền đến tiếng la của Bùi Cẩn, sau đó là một tiếng đóng cửa.
Nhan Thế Ninh bĩu môi, đi thì đi.
Lại qua một lúc nữa, nước bắt đầu lạnh, Nhan Thế Ninh chui ra khỏi thùng gỗ, có điều khi nàng giơ tay muốn lấy quần áo... Trợn tròn mắt!!
...Quần áo đâu rồi?
Nhớ lại vừa rồi Bùi Cẩn chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Nhan Thế Ninh đã hiểu, sau đó phát điên, hắn không có việc gì cầm quần áo của nàng đi mất rồi.
Thôi, lấy cái khác!
Nhưng khi nàng mở tủ ra, lần nữa trợn tròn mắt, bên trong trống rỗng, chỉ còn lại cái áo lót mỏng dính kia…
A a a a, Bùi Cẩn, chàng là tên khốn kiếp!
Nhan Thế Ninh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đem Bùi Cẩn quất một trăm roi, sau đó nổi giận đùng đùng không thèm mặc xiêm y! Dù sao Bùi Cẩn đi thư phòng còn chưa trở lại, vội vàng chui lên giường.
Chỉ là, lúc Nhan Thế Ninh đi ra ngoài liền nhìn thấy Bùi Cẩn đang nằm nghiêng trên giường, tay chống đầu, cười đến xảo trá, cả người nàng hoàn toàn hóa đá.
“Ái phi, sao nàng lại ăn mặc như vậy, muốn quyến rũ phu quân sao? Phu quân là người đứng đắn nha.”
Nhìn người trước mặt nói không biết ngượng, Nhan Thế Ninh rơi lệ!
Cầm thú!