Chương 69: Lãnh đạm
Editor: mèomỡ
Chỉ nghe hắn nói với nha hoàn:“Đợi lát nữa mang đến.” Sau đó liền quay đầu nói với nàng:“Đau thì ngủ một lát đi, đợi đến lúc có thể uống thuốc lại uống.”
Cầu Mộ Quân nhắm mắt lại, ngày hôm qua phải chăng nàng rất nguy kịch cho nên khiến hắn sợ hãi sao.
Sợ tới mức hắn lập tức lại đối xử tốt với nàng, giống như lần nàng té xỉu ở Tây lâu hay lần suýt chút nữa bị thiêu ch.ết.
Lần đó hình như nàng cũng phát sốt.
Hình như hắn đặc biệt sợ nàng phát sốt, nàng càng sốt cao hắn càng tốt với nàng, sợ nàng sốt ch.ết.
Đoàn Chính Trung ơi Đoàn Chính Trung, thật sự là làm cho nàng phiền lòng.
Vốn không muốn ngủ, sau khi nhắm mắt lại ngủ mất, khi tỉnh lại vẫn thấy hắn ở đây.
Khuôn mặt tuấn lãng có chút mỏi mệt, tơ máu trong mắt lại nhiều thêm hai sợi, thấy nàng tỉnh lại, thần sắc lập tức có chút thả lỏng.
Giây phút đó lòng nàng không cứng rắn được nữa, chỉ cảm thấy dù cho nàng tỉnh hay là ngủ, dù cho nàng ngủ bao lâu, hắn đều chăm sóc nàng.
Trong lòng thực ấm, thực an ổn.
Hắn nhẹ giọng nói:“Tỉnh sao? Có chỗ nào không thoải mái hay không, có thể uống thuốc chưa?”
“ừ.” Cầu Mộ Quân ngoan ngoãn đáp lại.
Lại bị hắn bón xong thuốc, nàng hỏi ra vấn đề trong lòng.
“Cố công tử rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
“Ta chỉ hỏi kết quả, cho dù đau lòng thì vài ngày trước ta cũng đã đau lòng xong rồi.” Cầu Mộ Quân bình tĩnh nói.
Đúng vậy, đau lòng xong rồi, oán xong rồi, hận xong rồi, cho dù nàng tiếp tục đau lòng, Cố Dật Lâu cũng không thể trở về, dù nàng trách Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng vẫn là người nàng yêu.
Đoàn Chính Trung nhẹ nhàng nói:“Rơi xuống vách núi.”
“Ta chỉ giết hắn lúc này nếu hắn không ch.ết, chỉ cần không phạm đến ta, ta sẽ coi như hắn đã ch.ết.” Hắn nói tiếp.
“Đa tạ lòng tốt của ngươi.”
“Liên quan đến phu nhân của ta, cũng là phạm ta.” Hắn còn nói thêm.
Nghe câu đó, cảm giác được sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, nàng mới phát giác mình không bình tĩnh được.
“ừ......” Cầu Mộ Quân nhẹ ngâm một tiếng, nhíu mày nói:“Đầu đau quá......”
“Mau nằm xuống!” Đoàn Chính Trung vừa giúp nàng nằm xuống vừa gọi đại phu tới.
Từ sau đó, bọn họ càng ít nói chuyện, Cầu Mộ Quân an tâm dưỡng thương, Đoàn Chính Trung ân cần chăm sóc.
Hắn bón thuốc cho nàng, bón cơm cho nàng, tìm ca kỹ đến xướng khúc khiêu vũ, tìm người kể chuyện đến kể chuyện cho nàng nghe, không chỉ có chăm sóc thân thể của nàng, hắn cũng chăm sóc cả tâm tình của nàng.
Sau đó, vết thương của nàng dần dần tốt lên, thời gian hắn bên cạnh nàng dần dần ít đi. Sau đó cách mấy ngày để cho quản gia đến hỏi tình trạng của nàng một chút.
Nàng lại một lần nữa nhận định trong lòng, hắn không muốn nàng ch.ết, cũng chỉ là không muốn nàng ch.ết mà thôi.
Chỉ cần tính mạng nàng không gặp nguy hiểm, trong lòng hắn liền không còn có nàng nữa.
Hơn một tháng sau, Cầu Mộ Quân nhìn ngoài cửa sổ nói:“Tiểu Nhụy, ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Tiểu thư, bên ngoài gió lớn như vậy, đại phu nói người không thể trúng gió.” Tiểu Nhụy vội vàng nói.