Quyển 1 - Chương 7: Lộ ra quyền cước
Editor: Voicoi08
“Cái gì? Tỷ không mang theo sao?” Mộc Mộc mở to hai mắt, vẻ mặt không dám tin, trời ơi, quá xui xẻo, nha đầu này cùng nàng đi ra ngoài nhưng lại không mang theo bạc, mà nàng cũng không có thói quen mang theo bạc nha, trước kia ra cửa mua đồ nàng chỉ cần để lại chữ kí là được, chưa bao giờ phải tự trả tiền, ai, ông trời muốn giết nàng đi thôi.
“Không mang theo bạc thì lăn xa một chút cho lão tử.” Gương mặt của Đại Cá Tử hiện lên vẻ mất hứng, nói xong đẩy Mộc Mộc một cái.
Mộc Mộc không chú ý nên bị Đại Cá Tử đẩy lùi về sau mấy bước, nếu không nhờ Hồng Hạnh nhanh tay đỡ được nàng thì có thể nàng đã bị ngã chổng vó lên mất.
Từ nhỏ đến giờ, Mộc Mộc chưa bao giờ bị đối xử như vậy, nàng tức giận đến mức đỏ bừng hai mắt, chỉ tay vào Đại Cá Tử: “Người dám đẩy ta, ta cắt đứt hai tay ngươi.”
“Cô nương, mặc kệ ta, cô nương đi nhanh lên đi.” Cô nương bị Đại Cá Tử túm nhìn thấy Mộc Mộc giúp nàng ấy thì trong lòng tràn đầy cảm kích, nhưng nàng cũng không muốn một cô nương đáng yêu như vậy bị nàng làm liên lụy, những người này đều là những tên ác bá, không điều ác nào mà chúng không làm, nàng sợ bọn chúng tức giận bắt luôn cả Mộc Mộc.
Lúc Vân tìm được Mộc Mộc thì đã thấy cảnh tượng này, hắn cũng định đi ra dạy dỗ cho bọn ác bá kia một trận, nhưng lại thấy giọng điệu của Mộc Mộc không thèm để bọn ác bá kia trong mắt, vì vậy nên hắn muốn nhìn xem rốt cuộc thì Mộc Mộc có bản lĩnh gì, làm thế nào dạy dỗ đám người kia, cho nên hắn không động thủ, lẳng lặng đứng ở một bên nhìn, chẳng may lúc có người gây bất lợi cho Mộc Mộc hắn cũng có thể kịp thời ra tay giúp nàng.
“Ơ, khẩu khí cũng thật lớn, ta ngược lại muốn nhìn một chút xem ngươi cắt tay ta như thế nào.” Đại Cá Tử nghe thấy câu nói của Mộc Mộc chỉ cảm thấy buồn cười, một nha đầu nho nhỏ cũng muốn đánh thắng hắn, không phải hắn đang khoác lác về hơi sức của mình, nhưng trên con phố này hắn cũng nổi tiếng, hai ba người nam tử cũng không đánh lại hắn, nói xong, hắn lập tức vọt về phía Mộc Mộc.
Chỉ thấy Mộc Mộc đứng yên một chỗ không nhúc nhích, Hồng Hạnh gấp đến mức đứng một bên dùng sức kéo tay áo Mộc Mộc, nhỏ giọng nói bên cạnh: “Tiểu thư, chúng ta chạy mau thôi, sao người có thể đánh thắng hắn đây? Tiểu thư xem, hai người như tiểu thư gộp lại cũng không to bằng hắn đó.” Mộc Mộc không để ý đến nàng, chỉ đẩy Hồng Hạnh cách ra một khoảng cách an toàn, tung ra một cước về phía Đại Cá Tử đang xông về phía này, Đại Cá Tử bị đá một cái khiến hắn ta lui về sau mấy bước, lqd, máu mũi chảy ròng ròng, răng cũng bị rụng mất mấy cái, dù gì thì nàng cũng là một người có đai đen Taekwondo đó.
Ngay sau đó, Mộc Mộc lại xông lên phía trước, ném Đại Cá Tử qua vai khiến hắn ta ngã nằm trên mặt đất, nàng mạnh mẽ đè hắn xuống đất, thuận tay rút luôn đai lưng của hắn, buộc hai tay của hắn vòng về phía sau, sau đó lại chỉ dùng một tay nhấc hắn lên. Nàng chỉ dùng một phút ngắn ngủi đã xử lí xong.
“Mấy người các ngươi còn đứng đấy làm gì, còn không tiến lên cho lão tử, nếu bắt được con quỷ nhỏ này, thưởng cho mấy anh em vui vẻ, vui vẻ.” Sau khi Đại Cá Tử bị nhấc lên, hắn hét về phía đồng bọn của mình, lời nói càng thêm khó nghe. Hơn nữa hắn ta như vậy mà lại bị một tiểu nha đầu đánh bại, thể diện ở đâu, sau này đi ra ngoài lăn lộn như thế nào đây.
Mấy người khác nhìn lão đại bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, cũng lập tức ùa lên, nghĩ thầm, mấy anh em cùng nhau lên còn sợ không đánh lại được một tiểu nha đầu sao?
Lý tưởng đẹp đẽ, hiện thực đau thương.
Sự thật là, Mộc Mộc đánh ngã mấy người này trong vòng vài phút đồng hồ, hơn nữa còn cho bọn hắn được tạo hình La hán.
“Xử lí xong.” Mộc Mộc vỗ vỗ hai tay, vui vẻ đi về phía người cao to kia, Đại Cá tử hoảng sợ nhìn tiểu cô nương kia, tiểu nha đầu này cũng lợi hại quá đi, bây giờ không phải là muốn đánh gãy hai tay của hắn chứ, vừa nghĩ hắn vừa lùi lại phía sau.
“Này, Đại Cá Tử, hiện tại ta cho ngươi hai con đường lựa chọn, một thả cô nương này ra, trả lại khế ước bán thân và giấy nợ cho cô nương này, bản cô nương sẽ tạm tha cho người lần này, hai là bản cô nương chặt đứt hai tay của ngươi, vất ngươi xuống sông cho cá ăn.” Mộc Mộc nhìn cái đầu ngu ngốc trước mặt, hung ác hét to với Đại Cá Tử, gương mặt nàng hiện lên sự hài lòng, cảm giác như mình là một nữ hiệp, đặc biệt có cảm giác thành tựu.
“Ôi, Tiểu cô nãi nãi của ta, van cầu ngươi thả ta đi đi. Chúng ta cũng chỉ là người làm việc cho người khác thôi, tướng công của nàng nợ tiền bạc, nên bán nàng đến Lung Linh các của chúng ta, nếu như ngươi cứ mang nàng đi như vậy, chúng ta trở về cũng không biết ăn nói thế nào. Trở về cũng chỉ có con đường ch.ết mà thôi.” Đại Cá Tử nước mắt nước mũi ròng ròng cố gắng thuyết phục Mộc Mộc, nhưng kết hợp với vóc người to lớn và mảng xanh tím trên gương mặt của hắn, dáng vẻ kia muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.
Mộc Mộc không để ý đến Đại Cá tử, nàng xoay người nhìn cô nương kia ôn nhu nói: “Ngươi nợ nhóm người này bao nhiêu bạc?”
“Tướng công của ta bán ta cho bọn chúng với giá năm mươi lượng bạc…..” Cô nương kia không che dấu được bi thương, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu cũng trào ra từ hốc mắt của nàng, kèm theo đó là tiếng khóc lóc, trên đường lớn có vẻ như rất gây sự chú ý.
“Cái gì? Có năm mươi lượng mà ngươi dám đòi ta một ngàn lượng bạc.” Cô nương kia còn chưa nói hết đã khiến Mộc Mộc cắt ngang, gương mặt tức giận chỉ vào Đại Cá tử.
Mộc Mộc suy nghĩ một chút cảm thấy người này quá ghê tởm, vì vậy, nàng lại tiếp tục, bịch bịch mấy cái, tiếp tục quyền đấm cước đá về phía Đại Cá tử, Hồng Hạnh ở bên cạnh nhìn thấy chỉ biết há hốc mồm, tiểu thư quá cường hãn, nàng thật quá sùng bái, quá bội phục.
Hiên Viên Diễm nhận được tin tức Vân truyền về nên vội vàng chạy đến, đúng lúc chứng kiến cảnh này, lông mày hơi giật giật, vẻ mặt cưng chiều nhìn tiểu nha đầu đang càng đánh càng vui kia, sao nha đầu này có thể đáng yêu đến vậy chứ, thế này bảo hắn phải làm gì cho phải đây.
“Tiểu cô nãi nãi, đừng đánh, đừng đánh nữa ~ ai ôi, đau ch.ết ta rồi, ~ đau ch.ết ta mất.” Đại Cá Tử bị trói nên lúc bị đánh không thể đánh trả được, đau đến mức oa oa kêu, mặc dù cứ coi như hắn ta không bị chói cũng không thể đánh lại được Mộc Mộc.
“Ngươi nhìn ngươi đi, mặc dù nhìn ngươi rất xấu xí, nhưng đây cũng không phải lỗi của ngươi, chỉ có thể nói là ông trời đang phát tính tình, nhưng ngươi làm vậy là không được, sao ngươi có thể làm những chuyện xấu như này, loại người như ngươi sống chỉ lãng phí không khí, ch.ết lãng phí đất đai, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh không có học thức nha.” Mộc Mộc nói với Đại Cá Tử xong gương mặt vẫn mang vẻ tức giận, đau đớn vô cùng, những người bên cạnh cũng nghe đến trợn mắt há mồm.
“Ai u, tiểu cô nãi nãi của ta, ngươi nói đúng, đều là do ta sai lầm, ta là loại người ch.ết còn lãng phí đất đai, cho nên vì không để lãng phí đất đai, van cầu ngươi tha ta đi được không, về sau ta không dám nữa.” Đại Cá Tử bị Mộc Mộc đánh đến nỗi không biết lựa lời mà nói nữa.
“Nếu ngươi thật sự thành tâm hối lỗi, lqd, sửa chữa sai lầm, ta tha cho ngươi cũng được, nhưng mà ngươi làm thế nào để chứng minh đây?” gương mặt Mộc Mộc hiện lên vẻ buồn rầu, nên nghĩ cách nào để về sau hắn không dám làm bậy nữa đây.
“Này,…. Ngươi nói gì ta làm cái đó.” Đại Cá Tử cũng không nghĩ được gì, vậy nên để Mộc Mộc ra điều kiện luôn.
“Ừ, vậy phạt ngươi đi ngược (chỗ này mình cũng không rõ lắm) trước mặt dân chúng toàn thành.” Mộc Mộc vui vẻ hớn hở nói.
“Cái gì?” Gương mặt Đại Cá Tử hiện lên vẻ không dám tin, sao lại để hắn làm loại công việc này chứ.
“Ngươi không muốn?” Mộc Mộc cố bày ra dáng vẻ hung hãn.
“Đồng ý, đồng ý.” Đại Cá Tử sợ Mộc Mộc nên luôn miệng nói đồng ý.
Khiến cho dân chúng bên cạnh nở nụ cười ha ha.