Quyển 2 - Chương 4: Tìm được đầu mối
Lần này hơn ba mươi người lên đường đi Liên Thành cũng là cao thủ, hơn nữa xuất hành với tư trang nhẹ nhàng cho nên chỉ cần hai ngày ngắn ngủi đã đến vách đá bên Liên Thành, Hiên Viên Diễm để cho bọn họ xuống ngựa tản ra, tr.a xem còn một chút đầu mối khác hay không.
Còn hắn đứng ở phía trên nơi Mộc Đào Đào rớt xuống, ánh mắt tìm ở trên vách đá, nhìn không có một chút dấu vết, nhìn qua lại, ánh mắt cố định ở trên một thân cây giữa chừng vách đá, sử dụng khinh công bay lên, hai chân rơi trên nhánh cây, một tay nắm tảng đá lồi ra ngoài, nhìn dấu vết phía trên, trên tảng đá cùng trên nhánh cây còn có vết máu loang lổ, một cành cây gảy còn vương một mảnh vải rách, Hiên Viên Diễm đưa tay nhặt nó lên, ngón tay vuốt ve qua lại, bỏ nó vào trong vạt áo ngực, xoay người bay xuống. Đây là y phục Mộc Mộc, hắn còn có thể ngửi được mùi thơm lưu lại trên người Mộc Mộc.
"Vương Gia, người xem trên đất cùng trên cây còn có dấu chân, thoạt nhìn dấu chân có một chút nặng, mà phương hướng này có thể đi qua Thanh Tiêu Quốc!" Vân phát hiện ở cách đó không xa, bên này cỏ dại rất cao, không chú ý thì không phát hiện được, thời điểm trước phái người tới đều tìm kiếm tung tích Mộc Đào Đào, cho nên bọn họ cũng không có chú ý.
Hiên Viên Diễm vội vàng bay qua ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn dấu chân một lát nói: "Đi Thanh Tiêu Quốc!" Nói xong xoay người lên ngựa đi đến nơi kia.
"Này, uy uy, ta nói Vân Kỳ, ta đắc tội ngươi sao? Làm sao ngươi nhìn thấy ta quay đầu bước đi nha, nếu như ta làm sai, ta nói xin lỗi với ngươi còn không được sao! Ngươi đừng không để ý tới người nha!" Ở sau mấy lần Vân Kỳ coi thường Mộc Đào Đào, Mộc Đào Đào không nhịn được bộc phát.
"Không có, không có!" Vân Kỳ không dám ngẩng đầu nhìn Mộc Đào Đào.
"Không có gì sao không để ý tới ta nha! Nhìn thấy ta sẽ đi, chẳng lẽ khuôn mặt ta bị huy dung rất xấu, nên ngươi nhìn thấy ta bỏ chạy, nhưng trước đó vài ngày ngươi cũng không có như vầy phải không?" Mộc Đào Đào cũng không dễ bị lừa dối như vậy, không muốn cho hắn nói ra một nguyên nhân.
"Thật, thật không có, đúng rồi sư phó gọi ta còn có việc, ta đi trước!" Nói xong cũng không quay đầu lại chạy.
"Ai, ai ta nói ngươi đừng chạy nha!" Mộc Đào Đào vẫn không thể nào lưu Vân Kỳ lại.
"Làm thứ gì nha!" Mộc Đào Đào buồn bực đá tảng đá dưới chân cho hả giận.
"Ai yêu uy, ngươi Xú Nha Đầu này, nhìn ta không vừa mắt có phải hay không nha, còn dám dùng tảng đá ném ta! Kính già yêu trẻ, kính già yêu trẻ có hiểu hay không?" Thật ra thì không phải Mộc Đào Đào ném đá lão đầu, đây là lão đầu cố ý muốn cãi nhau cùng nàng mà thôi.
"Đây vốn không ném đá ông nha, ta mà không kính già yêu trẻ thì thành nhân bánh bích quy rồi!" Mộc Đào Đào nhỏ giọng nói thầm.
"Hừ, ta muốn bảo ngươi là trước khi làm bất cứ chuyện gì, quan sát nhiều, để tránh sau này ngươi làm sai chuyện, Xú Nha Đầu không biết điều!" Lão đầu nhi cao ngạo nói lầm bầm hai tiếng.
"Biết, biết, lão đầu nhi đối với ta tốt nhất!" Mộc Đào Đào lôi kéo cánh tay lão đầu nhi cợt nhả lấy lòng. Những ngày chung đụng này, Mộc Đào Đào rất thích lão đầu này, cảm giác giống như gia gia của mình, có lúc để cho nàng sẽ không nhịn được làm nũng ăn vạ đối với ông.
Lão đầu thì càng đúng rồi, mình càng ngày càng già, muốn bên người có một người nói chuyện, mà tiểu tử thúi Vân Kỳ kia, không chọc tức mình liền không tệ, còn hy vọng xa vời hắn tới làm nũng, ăn vạ đối với mình, mà lúc này Mộc Đào Đào vừa đúng bổ khuyết cái chỗ trống này, miệng nha đầu lại ngọt, lại biết dỗ người, lão đầu cũng là thật tâm thích nàng.
"Ngươi tiểu nha đầu lừa đảo này, cùng ta đến bên kia đi!" Vẫy vẫy tay về phía Mộc Đào Đào, đi tới phòng lớn mặt hắn.
"Được, tốt!" Buông tay lôi kéo lão đầu, cùng đi ở phía sau hắn.
"Tới ngồi xuống, ta có việc nói cho ngươi!" Vào trong nhà để cho Mộc Mộc ngồi xuống ở bên cạnh hắn.
"Có chuyện gì ngài cứ việc nói thẳng đi, nghiêm túc như vậy!" Mộc Đào Đào cười trừng mắt nhìn.
"Xú Nha Đầu! Ngươi chuẩn bị một chút, chiều ta sẽ để cho Vân Kỳ dẫn ngươi đi ra ngoài, thuận tiện cũng để hắn đi ra ngoài xem, trên đường có chuyện gì ngươi tìm hắn là được, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau." Lão đầu nói xong sờ sờ chòm râu dài của mình.
"Ha hả, tốt lắm! Nhưng Vân Kỳ biết võ công sao? Ta thấy tuổi còn nhỏ hơn ta, vạn nhất chúng ta gặp phải cường đạo ở trên đường thì làm sao bây giờ? Sẽ không cần ta tới bảo vệ hắn chứ?" Mộc Đào Đào nghe nàng có thể đi ra ngoài nửa ngày, trong lòng đặc biệt hưng phấn thêm kích động nha, nghĩ thầm lần đầu tiên đến cổ đại, thế nào cũng phải đến oanh oanh liệt liệt; nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng, mình ở nơi này một mình, một không có tài, hai không có quyền, ba không có người quen, bốn không biết võ công, gặp phải người khi dễ mình thì làm sao, cho nên vẫn là hỏi trước cho rõ ràng.
Vân Kỳ thấy bộ dáng Mộc Đào Đào rõ ràng "Ta không tin ngươi", giận đến mặt đều đen, hắn thừa nhận mình nhỏ hơn hai tuổi so với Mộc Đào Đào, nhưng võ công của hắn cũng tốt có được hay không, hơn nữa hắn còn am hiểu dụng độc, cho dù gặp phải cao thủ hắn cũng có biện pháp không bị thương chút nào có được hay không, không nghĩ ra tại sao mình để cho nàng xem thường như thế.
"Ha ha, ha ha ha,,, " lão đầu thấy Mộc Đào Đào cùng biểu tình Vân Kỳ, cười đến bụng cũng rút gân, cả người cũng úp sấp trên bàn rồi.
"Lão đầu, ông đừng cười nha, ông trả lời cho ta nha! Hắn có được hay không nha,,,, "
"Ngươi yên tâm, ta không cần bảo vệ, đến lúc đó đừng để ta bảo vệ ngươi là được!" Vân Kỳ không đợi Mộc Đào Đào nói cho hết lời, mặt đen lại nói xong câu đó cũng không quay đầu lại đi ra ngoài, thiếu chút nữa hắn bị Mộc Đào Đào tức ch.ết, trước đó vài ngày sao lại không phát hiện nàng còn có bản lãnh này đây?
"Ai, ai ai,, lão đầu ta nói sai cái gì sao?" Mộc Đào Đào thấy Vân Kỳ tức giận đi ra ngoài, không hiểu hỏi lão đầu cười nằm úp sấp này.
"Khụ, khụ,, tiểu nha đầu cứ yên tâm đi, võ công tiểu tử này vô cùng tốt, ngươi đi theo tuyệt đối sẽ không bị một chút khi dễ!" Lão đầu hắng giọng một cái nghiêm túc nói với Mộc Đào Đào.
"Thật lòng không nhìn ra!" Mộc Đào Đào rõ ràng không tin lão đầu nói.
Lão đầu cũng không còn để ý nàng, xoay người kéo ngăn kéo hộc tủ phía sau ra, cầm một xấp ngân phiếu cho Mộc Đào Đào, ra cửa bên ngoài, một cô nương như nàng mang nhiều một chút vẫn có chỗ tốt, huống chi hắn trở thành thân nhân của Mộc Đào Đào.
"Cảm ơn! Tuy không dùng bao lâu nhưng sau này ta sẽ hoàn lại! Lão đầu liền theo ta hưởng phúc đi!" Mộc Đào Đào rơi nước mắt, một người mới quen biết có thể thật lòng đối đãi mình như thế, thật sự là cảm động đến không hơn được nữa, nhưng nàng cũng không kiểu cách, đưa tay cầm. Nàng cũng không có một phân tiền, coi như nàng có đầu óc buôn bán khôn khéo nữa, cũng phải có tiền bạc làm hậu thuẫn mới được, nếu không một phân tiền cũng có thể làm khó anh hùng hảo hán.
"Ha hả! Ít bạc này không cần trả lại, nếu ngươi dùng hết rồi hay không đủ hỏi Vân Kỳ là được!" Lão già từ ái sờ sờ đầu Mộc Đào Đào.
"Lão đầu đối với ta thật tốt! Nếu như ta không tìm được thân nhân, ta sẽ trở lại bên ăn bám bên cạnh ông có được hay không!" Mộc Đào Đào cúi đầu đặt trên bả vai lão đầu, giọng nói mềm nhũn mang theo một chút giọng mũi.
"Tốt lắm, nhanh đi sửa sang lại một chút!"
"Uh, ta đây phải đi!" Nói xong giống như bươm buớm bay đi.
Lão già cưng chìu lắc đầu, xoay người đi tới dược phòng.