Chương 21: Nghịch nước
Chờ Công gia và phu nhân tới nơi, uống nước suối xong cũng khen ngon, Công gia quệt nước dính trên chòm râu, hỏi lão Quách quản sự “Lão Quách, nước này chảy từ đâu xuống?”
“Ui chao, xa lắm kia, phải leo tít lên núi, gần tới đỉnh núi có một cái hồ rộng chứa nước cho năm sáu con suối lớn. Nước này chảy từ trên đó xuống.” Lão Quách theo Công gia đã mấy chục năm, trả lời không sợ đầu sợ đuôi như những hạ nhân khác, hết sức tự nhiên thoải mái.
“Xa cỡ nào?” Lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, đi lâu như vậy đã thấm mệt, vừa nghe nói phải leo núi liền rụt lại.
“Đại khái chừng hơn mười dặm.”
Lão phu nhân vừa nghe, kiên quyết không chịu đi tiếp, còn uy hϊế͙p͙ lão Công gia đang rục rịch muốn đi, không cho phép bỏ bà lại đi chơi một mình. Hai ông bà lão lớn tuổi còn cực kỳ ân ái lại bắt đầu quấn quít lấy nhau, mọi người có mặt ở đó đều lén lút cười trộm. Lão Công gia bị phu nhân nhà mình làm nũng như thế, hùng tâm tráng chí đâu mà nghĩ cái gì “tuổi cao chí càng cao” nữa, luôn miệng đồng ý với bạn già chỉ đi dạo ngắm phong cảnh chung quanh sườn núi này là được.
Ngược lại Yến Hồng rất muốn kiến thức cam tuyền được đồn đại một chút, được cha mẹ chồng đồng ý, lại dẫn thêm một số người, theo quản sự Tiểu Lâm tiếp tục leo núi. Tất nhiên Đông Phương Manh cũng đi theo.
Leo thêm vài canh giờ nữa mới lên đến gần đỉnh núi. Do độ cao so với mực nước biển tăng lên, cổ thụ chọc trời rất hiếm, đa số là bụi cây bụi cỏ thấp lè tè. Trông ra xa xa, một màu xanh biếc ngút ngàn.
Yến Hồng xót dạ nhìn Đông Phương Manh, hất ống tay áo quạt mát cho hắn. Tiểu ngốc nhà nàng ngốc vẫn hoàn ngốc, mệt cũng không biết kêu, leo núi lâu như thế mà không rên gì cả (= = vậy cũng phải xem hắn kêu được không chứ…).
Đau lòng thì đau lòng, ý định ban đầu của Yến Hồng là đi ra cho hắn rèn luyện thân thể, may mà sức khỏe hắn tốt. Dọc đường đi trái lại nàng nghỉ ngơi nhiều nhất.
Lại đưa nước cho hắn uống, tinh thần Yến Hồng hăng hái trở lại, kéo hắn leo lên đỉnh núi.
Tầm nhìn tức thì trở nên rộng rãi hẳn.
Gió núi lạnh thấu xương hất tung vạt áo, tóc tai mọi người cũng bị thổi rối tung, nhất là Đông Phương Manh càng tệ hơn. Hắn không thích búi tóc, bây giờ nếm mùi khổ sở, cả đầu tóc đen bị gió tốc lên triệt để, khuôn mặt tuấn tú cũng bị tóc che khuất.
Yến Hồng ngoảnh đầu nhìn tạo hình của hắn, phì cười ra tiếng. Hào khí sinh ra khi nhìn thấy rừng rậm ngút ngàn cũng tiêu tan nhanh chóng.
Lâm quản sự và mấy thị vệ không dám cười đành phải nhịn.
“Leo lên tận đỉnh vút cao. Nhìn quanh các ngọn thảy đều cỏn con [20]. Quả nhiên Đỗ Phủ không lừa mình.” Yến Hồng đưa mắt nhìn bốn phía, rung động bởi những gì nhìn thấy, không khỏi cảm thán.
“Thơ thiếu phu nhân hay quá! Không biết Đỗ Phủ này…” Lâm quản sự cũng là người học đòi văn vẻ, cực kỳ biết cách nịnh hót.
Đáng tiếc Yến Hồng không phải kiểu người thích ‘chủ nghĩa chôm chỉa’ liền cười giải thích “Vị Đỗ Phủ này là thi thánh trong truyền thuyết, để lại rất nhiều câu thơ hay lưu truyền rộng rãi. Câu ta vừa ngâm là một trong các tác phẩm của ông ấy.”
Nói rồi cũng không thèm đợi Lâm quản sự hoàn hồn, kéo Đông Phương Manh vẫn đang chiến đấu với đầu tóc đi tới hồ nước lớn xanh biêng biếc cách đó không xa. Xa xa còn có mấy hồ nước xanh ngắt như thế kề bên, nhìn từ xa giống như một chuỗi trân châu đeo cổ ẩn hiện trong sương mù, tất nhiên nếu có cái cổ lớn ngang ngửa như thế…
Nước hồ xanh biếc, bầu trời xanh nhạt, hắt bóng từng cụm mây trắng, trời nước liền nhau, một màu trọn vẹn, lúc không có gió thổi, mặt nước trong như một tấm gương. Nếu không phải quá biết đây là một thời đại không biết tên, Yến Hồng cơ hồ cho rằng mình đang ở ao trời.
“Đẹp quá!” Yến Hồng thật lòng khen ngợi. Lết cái thân già, đổ một mớ mồ hôi leo lên đây rất đáng giá, nếu không sao nhìn thấy được cảnh đẹp thế này?
Hồ nước hình bầu dục, nhìn giống như một cái tô khổng lồ. Đi tới gần, Yến Hồng chú ý dưới chân có rất nhiều đá mài lớn có nhỏ có, đa phần là màu xanh xám, trên mặt còn có những lỗ nhỏ thông khí li ti. Yến Hồng chấn động trong lòng, đừng nói đây là đá núi lửa nhé?
Nhẹ nhàng thả tay Đông Phương Manh ra, Yến Hồng dấn bước tới bên mép nước. Quả nhiên mặt nước bốc hơi mờ mờ, vươn tay thử, nước âm ấm, quả nhiên là suối nước nóng thiên nhiên. Nghe nói đá núi lửa còn được gọi là “thủy thượng phiêu”, thả xuống nước không chìm xuống đáy. Yến Hồng tò mò quăng một viên vào nước, quả nhiên nổi trên mặt nước không chìm, quay đầu nhìn Lâm quản sự, ông ta đang vuốt râu cười.
“Thiếu phu nhân quả nhiên thông minh lạ thường, tiểu nhân bội phục. Chỗ này đúng là suối nước nóng thiên nhiên, mấy chục năm trước từng có núi lửa phun trào, sau đó tạo nên những cái hồ này, nước rút đi rồi biến thành suối nước nóng.”
Yến Hồng chớp chớp mắt, nước suối này uống được à? Huống hồ suối nước nóng hình thành sau sự phun trào núi lửa, khoáng chất chắc chắn vượt mức. Có điều trải qua lọc và thẩm thấu gần một ngàn thước độ cao so với mực nước biển, suối nước nóng chảy xuống đến chân núi biến thành nước lạnh, chắc là không có vấn đề gì nhỉ.
Quay đầu nhìn lại thì giật bắn mình “Oái, Manh Manh chàng làm gì thế?”
Tiểu ngốc này không biết có phải nhớ phòng tắm nhà mình không, tỉnh bơ cởi quần áo hết quá nửa, trên người còn mỗi cái quần. Yến Hồng vội vàng chạy tới cản hắn, ôi tên ngốc này, cũng không sợ lộ hàng!
Đông Phương Manh ngừng cởi đồ, khó hiểu nhìn Yến Hồng.
Yến Hồng nhìn Lâm quản sự và các thị vệ, lại nhìn Đông Phương Manh, mặt ai cũng đầy mồ hôi, không khỏi lưỡng lự. Tiểu ngốc ngâm suối nước nóng, kỳ thật rất có ích cho thân thể hắn. Huống chi vừa đổ mồ hôi xong, tắm rửa sẽ dễ chịu hơn. Thuận tiện còn có thể chiêm ngưỡng ngắm nghía một màn đẹp mắt no bụng nữa… khụ, giá trị gia tăng này chỉ đúng với nàng thôi.
Nhưng nhìn thôi thì không biết nước nông hay sâu, Yến Hồng lại lo an toàn của hắn. Ngẫm nghĩ, liền kéo Đông Phương Manh hỏi “Manh Manh, muốn tắm trắng trắng?”
Trình độ tiếp thu danh từ này của Đông Phương Manh vượt ngoài dự đoán của Yến Hồng, lập tức hiểu ý kéo nàng muốn nhảy xuống hồ, làm Yến Hồng hoảng hồn vội vàng ôm hắn cứng ngắc, sức lực tên này cũng quá kinh người đi!
Quay đầu hỏi Lâm quản sự “Lâm quản sự, nước hồ này có sâu không?”
Lâm quản sự cười đáp “Nếu thiếu phu nhân muốn cho thiếu gia ngâm nước nóng, tiểu nhân biết một vị trí đẹp lắm, nước trong mà nông, độ ấm cũng thích hợp, rất an toàn. Với lại có mấy vị huynh đệ ở đây nữa, chắc là không sao đâu.”
Yến Hồng gật đầu, kéo cu ngốc một lòng muốn nhảy xuống hồ nào đó đi theo Lâm quản sự tới phía bên trong hồ, vòng qua mấy ụ đá, liền thấy một hồ nước nhỏ trũng thấp, có vẻ là một nhánh của hồ lớn kia. Đúng là không sâu, có thể nhìn thấy rõ thành phần lưu huỳnh vàng nhạt dưới đáy. Yến Hồng thò tay thử nước ấm, nguội hơn nước hồ lớn bên ngoài một chút liền gật đầu, nói với mấy thị vệ: “Các vị đại ca cũng vất vả rồi, chỗ này khá kín đáo, chắc là không có nguy hiểm gì đâu. Trước giờ thiếu gia tắm rửa không thích có người ngoài bên cạnh, có ta hầu hạ là được, mọi người cũng tìm chỗ rửa ráy một chút đi, có chuyện ta sẽ hô to gọi các vị.”
Nhóm thị vệ thấy nước suối tuyệt như thế, lại thêm mồ hôi trên người rin rít khó chịu, cũng rất muốn tắm một bận. Chỉ vì ngại nữ chủ nhân nhà mình ở đây, cộng thêm chức trách trên người, không dám tự tiện. Bây giờ chủ nhân lên tiếng rồi, với lại chỗ này nhìn chẳng có vẻ gì là nguy hiểm, liền động tâm, gần như chẳng phải băn khoăn gì, lập tức đi theo Lâm quản sự ra bên ngoài hồ nước lớn.
Thật ra Yến Hồng cũng rất muốn ngâm suối nước nóng nhưng chỗ này có mỗi mình nàng là nữ, bị đồn thổi không tốt. Thấy đá núi che được phần lớn cảnh xuân bèn kéo Đông Phương Manh, giúp hắn cởi đồ trên người xuống, còn lại mỗi quần ngắn, sau đó cười đẩy nhẹ hắn, ra hiệu cho hắn xuống nước.
Đông Phương Manh phối hợp cũng khá, nhảy xuống hồ. Quả nhiên mực nước chỉ đến bụng hắn, lúc hắn nhảy xuống làm bọt nước văng tung tóe, Yến Hồng né không kịp bị ướt đầy đầu đầy mặt, bèn vờ giận dữ “Manh Manh không ngoan gì cả, Hồng Hồng giận rồi đấy!”
Vốn dĩ chỉ nói chơi thôi, ai dè Đông Phương Manh đang đạp nước lại giật mình, ngoảnh đầu lại thì nụ cười trên mặt đã tắt, kéo phắt nàng vô lòng, cụng trán vào trán nàng, môi khẽ mím, giống như đang năn nỉ nàng đừng giận vậy, ánh mắt cũng thoáng bất an.
Yến Hồng bị kéo hoảng sợ kêu lên, may mà bấu được vào mỏm đá nhô ra bên cạnh mới đứng vững lại, không ngã xuống nước. Nàng không để quần áo theo thay, nếu bị ướt hết, lát nữa không có cách nào đi xuống. Thấy dáng vẻ tiểu đáng thương của Đông Phương Manh, vốn dĩ chẳng giận dỗi gì, giờ càng thêm đau lòng “Rồi rồi, Hồng Hồng không giận, mau tắm đi.”
Giúp hắn bó mái tóc dài lên thành một cục, tiểu ngốc giống như khi ở phòng tắm nhà mình vậy, dựa vào một góc, chỗ nước xâm xấp ngồi xuống, nửa ngày vươn tay nghịch bọt nước hoặc thò chân đá đá thành gợn sóng lăn tăn, có khi lại ngoẹo đầu nhìn Yến Hồng một cái, phần lớn thời gian ngây người nhìn về một nơi nào đó. Yến Hồng ngồi bên bờ hồ, cởi giày ngâm chân vào nước, thoải mái muốn rên lên.
Nhìn Đông Phương Manh còn đang ngó chằm chằm tảng đá hình thù kỳ dị đằng trước mà ngây người, Yến Hồng liền nhắm mắt nghỉ ngơi dưỡng sức. Hơi nước lượn lờ, gió mát hiu hiu, chim hót líu lo, hương hoa thoang thoảng, không cần uống rượu, cả trái tim đã say ngất ngây rồi.
Đợi nàng mở mắt ra lần nữa, lại phát hiện tiểu ngốc đáng lý còn đang ngâm trong hồ… không thấy đâu nữa!
Trong hồ trống trơn, chỉ có mỗi nước gợn sóng lăn tăn, tảng đá hình thù kỳ quái. Yến Hồng hoảng vía, cả giày cũng không kịp xỏ vào, cuống quít đứng bật dậy đi tìm bóng dáng hắn.
Trước mặt có mấy lùm cây, nước từ trong hồ tràn ra sóng sánh, lan ra bốn phía. Ruột gan Yến Hồng nóng như lửa đốt, ngó quanh quất đang định quát gọi thị vệ tới tìm giúp thì nghe thấy tiếng sột soạt trong lùm cây, định thần nhìn lại, một bàn chân trắng bóc lộ ra.
Yến Hồng bình tĩnh lại, thở phào một hơi, ổn định lại tâm tình liền nhấc chân đi tới chỗ lùm cây đó. Lại gần liền thấy tiểu ngốc bò sấp trên đất, mái tóc dài vắt đại qua bên vai trái, xõa xuống cỏ, nửa thân trên không mặc gì, quần ngắn bên dưới cũng ướt đẫm, phô bày đường cong cơ thể đẹp mắt, đùi thon gầy, cái mông rắn chắc…
Ngừng, ngừng! Yến Hồng, cái con quỷ đói háo sắc này, lúc nào rồi mà còn nghĩ mấy cái đó hả?! Tự mắng chửi mình một hồi, Yến Hồng liền phát hiện tiểu ngốc lại bày ra hình dạng cún con quen thuộc. Hai khuỷu tay chống trên đất, trên làn da trắng mịn có thể nhìn thấy mấy lằn máu đỏ thẫm, nhìn lại chân hắn, quả nhiên cũng bị thương.
Trứng ngốc này đến tột cùng phát hiện cái gì thú vị, làm cả người nhếch nhác thế này?!
[20] Hai câu cuối trong bài thơ Vọng Nhạc của Đỗ Phủ