Chương 23: Nhịp tim
Năm Kinh Hồng thứ mười sáu, mười bốn tháng mười, Ngũ Phong Lĩnh, Manh nói tiếng đầu tiên.
Yến Hồng ghi mấy dòng lên sổ ghi chú tự chế. Nàng đến thời đại này đã mười sáu năm rồi, vẫn còn đương tuổi như hoa như ngọc nhưng trái tim lại dần dần già nua.
Thời gian, địa điểm, sự kiện, nhất nhất thuật lại, đơn giản vài chữ, lại nói không hết suy tư.
Đời này nàng là kẻ lười biếng, sống ngày nào hay ngày ấy, đối với mấy cái ngày có ý nghĩa trọng đại gì đó nàng chẳng hề quan tâm. Nếu không có năm đóa kim hoa, ngay cả ngày sinh của mình nàng cũng quên mất.
Có một số việc, lúc cần nhớ sẽ khắc sâu trong óc, mà những việc sau đó quên mất tất nhiên chẳng phải ký ức tốt đẹp quý giá gì. Nàng luôn cho là thế.
Thế nên nàng chưa từng viết nhật ký.
Mười sáu năm nay, sổ ghi chú của nàng chỉ ghi lại hai sự kiện, hai hàng.
Kinh Hồng năm thứ mười, hai mươi lăm tháng sáu, Yến phủ, mẹ mất.
Cộng thêm hàng chữ mới rồi, có bấy nhiêu thôi. Một hàng thương tâm, một dòng vui vẻ. Một dòng là mất đi, một dòng là thu được. Nếu như hai việc này có thể cân bằng, vậy là không buồn không vui.
Song nàng vẫn cảm thấy niềm vui trong lòng như bong bóng không ngừng bay lên, vết thương cỏn con chôn vùi sâu tận đáy lòng dường như bị những bong bóng này dịu dàng xoa dịu từng chút một.
Nàng và Đông Phương Manh, rất nhiều người đều cho rằng nàng mới là người cứu rỗi, kể cả vợ chồng Công gia. Chỉ có nàng rõ hơn ai hết, sự thật hoàn toàn trái ngược.
Trăng mười lăm sáng, mười sáu tròn, trăng lên giữa trời, ánh sáng nhè nhẹ rọi qua song cửa sổ, rải ánh bạc khắp phòng.
“Manh Manh, nên ngủ thôi.” Yến Hồng tắm xong đi vào, thấy Đông Phương Manh không nằm trên giường ngủ như bình thường mà bò ra bên cửa sổ, ngửa đầu thật cao nhìn trăng sáng, bèn bước lên gọi khẽ. Bình thường giờ này hắn đã ngoan ngoãn nằm trên giường bày ra hình chữ đại rồi. (Hic, câu này đọc sao cũng thấy tà ác thế nào ấy…)
Hắn ngây ngẩn nhìn trời, có đến nửa ngày mới ngoảnh đầu đáp lại ánh mắt nàng, lại cười rất rạng rỡ, chỉ vào trăng phun ra một chữ “Bánh!”
Yến Hồng >_<, ngước lên nhìn trời, quả thật… giống một cái bánh lớn.
“Manh Manh thích ăn bánh?” Yến Hồng dứt khoát dựa vào song cửa, chống má nhìn hắn cười tươi rói.
Hắn ngoẹo đầu ngẫm nghĩ một lát, cười gật đầu, nói “Bánh, thích.” Nói rồi lại sờ sờ mặt nàng, thêm một câu “Hồng Hồng, thích.”
Yến Hồng chẳng hề để ý trong lòng hắn mình ngang với trứng gà, bánh rán này nọ. Đối với nàng mà nói, hắn có thể nói ra chữ thích, nàng đã rất thích rồi. Không cần vội, ngày tháng còn dài mà.
“Vậy ngày mai ăn bánh, chịu không?” Nàng dịu dàng cầm tay hắn đặt trong lòng bàn tay nàng, ngón cái gãi nhè nhẹ lên lòng bàn tay hắn, hắn sợ ngứa co rụt lại, cười đến nỗi hai mắt híp lại thành đường chỉ.
“Ngứa.” Hắn chủ động nói ra cảm giác, nắm ngược lại tay nàng, giơ lên quan sát.
Yến Hồng xòe tay ra, bỏ ngón tay hắn vào giữa. Hắn tò mò gãi gãi, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng trượt qua làm nàng khẽ run rẩy, giống như bươm bướm đặt một nụ hôn lên hàng mi, nhợt nhạt, lại có chút tê tê.
Hắn lại cười rộ lên. Từ sau khi có thể mở miệng diễn tả ý nghĩ của mình, hắn ưa cười hơn trước nhiều. Tuy phần lớn thời gian, hắn vẫn thích làm việc của mình, chìm đắm trong thế giới của bản thân, đối với người hắn không quen, vẫn đối đãi như với không khí. Nhưng lúc hắn chịu để ý đến người khác, hắn không hề keo kiệt mà đáp lại, dẫu chỉ là chút chút, dẫu chỉ là nhợt nhạt.
“Manh Manh mệt không?” Thấy hắn híp mắt, ngáp một cái, đôi mắt long lanh hắt ngược cái bóng nhỏ xíu của nàng, chắc là mệt rồi. Hắn gật đầu, dựa người tới, gác cằm lên bờ vai nàng, dụi đầu tới lui như cún con, ậm ờ “Ngủ…” Hàng mi dài rung rung, dáng vẻ mệt mỏi cực kỳ dễ thương.
Yến Hồng thơm hai má hắn, nửa dìu hắn về giường, vén chăn lên, đang muốn để hắn ngồi xuống thì lại nhìn thấy mấy thứ lẽ ra không nên xuất hiện ở đây lúc này.
“Manh Manh…” Định hỏi hắn, lại thấy hắn đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ rồi. Hai tay ôm lấy eo nàng, đầu to còn vô thức dụi dụi nơi cổ nàng. Yến Hồng cười cười, dè dặt đặt hắn dựa vào một bên giường, nhặt mấy quả kia đặt lên bàn thấp nơi đầu giường, bấy giờ mới dìu hắn nằm xuống. Vừa đặt mình xuống giường, hắn lăn một vòng vô tới bên trong giường.
Yến Hồng than khẽ, hi vọng ngày mai không bị đá xuống giường, A Men.
Sáng sớm thức dậy phát hiện mình vẫn còn nằm trên giường, tuy rằng chỉ có nửa người vắt bên mép giường, may mà không rớt xuống đất. Không dè lại thức sớm hơn bình thường, nghiêng đầu nhìn, đầu tiểu ngốc dựa vào tường, một bàn tay nắm lại, tay khác ôm cánh tay nàng cứng ngắc, một chân co lên, chân còn lại… đang vắt qua eo nàng.
Hic, mỗi ngày sáng sớm đều có thể nhìn thấy tư thế ngủ hoàn toàn khác với ngày trước, không biết có phải là vinh hạnh của nàng không nữa. Chẳng trách nàng còn gác nửa người bên mép giường thế này, mệt cho câu hồn trảo của hắn.
Nhẹ nhàng nhấc cái giò không thành thật của hắn ra, từ từ nhích qua một bên, lén lút nhéo mặt hắn nhỏ giọng oán trách “Eo tê hết rồi, nhóc xấu xa.”
Hắn chu mỏ, môi mấp máy vài cái, chẳng lẽ mơ thấy món gì ăn ngon? Sán lên thơm hắn một cái, cẩn thận gỡ cánh tay ra khỏi câu hồn trảo của hắn, lặng lẽ xuống giường.
Vô tình nhìn đến trứng vịt trên bàn, nhớ đến hắn giấu trứng vịt vào trong túi hết sức đáng yêu bất giác bật cười, một ngày với tâm trạng tốt đẹp cứ thế bắt đầu.
Đông Phương Manh thức dậy liền giống như ruồi nhặng mất đầu lục tung chăn lên, một chặp mông vểnh lên thật cao, một chặp cả người co quắp lại, luồn qua luồn lại trong chăn, miệng ậm ừ lầm bầm gì đó.
Tất nhiên Yến Hồng biết hắn đang tìm gì, tính xấu nổi lên không nhắc hắn, muốn xem rốt cuộc hắn có thể ép buộc bao lâu. Chỉ đến khi thấy hai mắt hắn bắt đầu đỏ lên, sợ hắn lại khóc mới cười hì hì đi tới nói “Manh Manh xem kìa, trên ghế chỗ đầu giường là cái gì thế?”
Hắn chớp chớp mắt, ngơ ngáo thuận theo tay nàng chỉ nhìn qua, quát hiện trứng vịt yêu quý của hắn đang nằm yên ở đó, lúc này mới nín khóc mỉm cười, nhào tới ôm cả bàn lẫn trứng vào lòng, mũi còn ịn lên cọ cọ chúng mấy cái rất đáng yêu, cả quần áo cũng quên mặc.
Đợi Đông Phương Manh ăn bận chỉnh tề xong, Yến Hồng liền lôi hắn đi thỉnh an cha mẹ theo lệ thường. Hai ông bà thích yên tĩnh, phòng nằm ở mé trong viện, phải đi qua hai hành lang dài.
Dọc đường đi Đông Phương Manh cứ ôm mấy quả trứng, một phút cũng không chịu rời tay. Yến Hồng sợ hắn tê tay, đặc biệt tìm cho hắn một cái túi bố có dây đeo dài, cẩn thận bỏ vào rồi để hắn đeo bên hông, kết quả hắn cứ khăng khăng đeo vào cổ treo lủng lẳng trước ngực, nhìn ngố ơi là ngố.
Vợ chồng Công gia dường như còn chưa hoàn hồn khỏi niềm kinh hỉ to lớn ngày hôm qua, vừa thấy Đông Phương Manh tới không kịp chờ Yến Hồng hành lễ đã vội vã nói “Mau đứng dậy mau đứng dậy.” Hí hửng vọt tới trước mặt Đông Phương Manh, hai đôi mắt bốn con mắt tha thiết nhìn hắn chòng chọc, chờ đợi con mau chứng minh điều hai người mắt thấy tai nghe trước đó không phải nằm mơ.
Tiểu ngốc lại cho rằng cha mẹ mình muốn cướp trứng cục cưng của hắn cơ đấy, xoạch một cái, hai tay vòng trước ngực che chở, còn biết đường trốn ra sau lưng Yến Hồng.
Yến Hồng muốn mếu, an ủi hai ông bà “Cha, mẹ, tướng công, khụ, rất thích mấy quả trứng vịt này, nên…” Bản thân dạy ra thằng nhãi như thế, thật không còn mặt mũi gặp ai.
Hai ông bà quay mặt nhìn nhau, nửa ngày mới phản ứng lại. Lão Công gia cười ha hả, yêu thương nhìn con một cái, kéo phu nhân quay về ghế ngồi ngay ngắn.
Yến Hồng đỏ mặt kéo tiểu ngốc vẫn đang cảnh giác tiến lên, nhìn thẳng vào mắt hắn nói “Manh Manh, tới thỉnh an cha mẹ.” Tiểu ngốc hếch mặt nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Yến Hồng, lại nhìn nhìn hai ông bà mặt đầy khao khát đứng ngồi không yên, cuối cùng nhìn trứng trong lòng, hai tay ôm chặt hơn, lúc này mới kêu một tiếng “Cha.” Lại gọi tiếp một tiếng “Mẹ.” Lúc gọi cũng không nhìn thẳng vào vợ chồng Công gia.
Yến Hồng hết chỗ nói, người ta có vợ quên cha mẹ, hắn khen ngược, có trứng vịt, cha mẹ cũng không nhìn…
Vợ chồng Công gia có thể nghe được tiếng cha mẹ của hắn lần nữa đã thỏa mãn lắm rồi, đâu buồn để ý hắn nhìn trứng vịt hay nhìn hai người, cười tới nỗi miệng không khép lại được. Lão phu nhân còn khoa trương chấm lệ nơi khóe mặt, kéo Yến Hồng lại, không nói gì chỉ nắm chặt tay nàng.
Tất nhiên Yến Hồng lý giải được tâm tình cha mẹ chồng, trở tay vỗ nhẹ lên tay mẹ chồng, mắt cũng thoáng ngấn nước. Không biết vì sao, gần đây tâm tình nàng rất dễ xao động, nhìn người ta cười nàng muốn cười, thấy người ta khóc mũi nàng cũng ê ẩm. Chẳng lẽ ở chung với tiểu ngốc lâu quá cũng biến thành động vật đơn bào rồi?
Ấy thế nhưng đầu sỏ khiến cả phòng không ai bình tĩnh được một chút cũng không hiểu ý người, chạy tới giật tay áo nàng, rầu rĩ nhắc nhở “Bánh.”
Công gia tò mò hỏi “Bánh gì?”
Yến Hồng bị hắn ầm ỹ, tâm tình kỳ quái trong lòng bay sạch sẽ. Nàng cười khẽ thành tiếng, nói với hai ông bà đang mù tịt “Tối qua tướng công ngắm trăng, thấy trăng giống như cái bánh lớn liền nhớ tới bánh rán trứng gà ăn tối qua. Con dâu đã hứa hôm nay làm cho chàng ăn, chàng vẫn nhớ kỹ thôi.”
Vợ chồng Công gia đều bật cười, tiểu ngốc không biết mọi người cười cái gì, cũng toét miệng cười theo.
Cả ngày trời vợ chồng Công gia cứ vây quanh Đông Phương Manh dụ hắn nói chuyện, chọc tâm tình hắn căng thẳng cực độ, sợ họ nhớ thương trứng vịt của hắn. Cuối cùng thiếu gia hắn bực mình, hét một tiếng “Hư…” rồi ôm trứng vịt chạy vào góc sảnh ngồi xổm xuống, ai tới cũng làm lơ, cả Yến Hồng đi qua cũng chung số phận. Bạn Hồng không nói gì hỏi trời xanh, còn học được cách nổi cáu cơ đấy…
Vợ chồng Công gia khẩn trương con, hết người này tới người kia lôi kéo Yến Hồng thì thào “Làm sao giờ làm sao giờ? Giận rồi kia, lỡ từ giờ không để ý đến chúng ta nữa thì làm sao…”
Yến Hồng cười thầm, nào có khoa trương đến thế, trẻ con tính tình thẳng tưng ấy mà, nóng giận tới nhanh mà đi cũng nhanh, một lát nữa bảo đảm quên sạch trơn. Nhưng không nhẫn tâm thấy vợ chồng Công gia sốt ruột, đành sai Y Nhân đi bưng một mâm bánh trái cây đủ màu sắc rực rỡ, lại rót một ít sữa chua lên men, chạy tới bên cạnh hắn ngồi xổm xuống ngồm ngoàm một hồi. Quả nhiên không tới một lát đã thu hút sự chú ý của hắn qua đây, đợi đút hắn mấy quả nho xong lại cười tươi như hoa.