Chương 60: Tương kế tựu kế (1)
"Đại lão bản, người tìm ta?" Hách Liên Viên đứng ngoài cửa trước mặt Qúy Tinh, "Tiền Nhất, ông đi xuống trước đi." Tiền Nhất đưa mắt nhìn bọn họ sau đó rời đi ngay,"Ta có việc muốn nhờ anh giúp một tay." Hơn nữa chuyện này ngoại trừ hắn ra không còn ai có thể giúp nàng, Đường Tĩnh Thiên cũng không trông cậy được.
"Chuyện gì?" Hắn nghi hoặc nhìn nàng, Quý Tinh ngoắc ngón tay gọi hắn, hắn đưa lỗ tai đến, Quý Tinh ghé vào lỗ tai của hắn mà thì thầm, "Như vậy sao được? Ta không đồng ý." Quý Tinh nhìn hắn, "Thật sao? Thì ra đây là lá gan của con trai Võ Lâm Minh Chủ sao?" Hách Liên Viên cũng nhìn nàng, làm sao nàng biết được? Thật ra thì Quý Tinh cũng chỉ là suy đoán, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng biết mình đã đoán đúng.
"Được, ta giúp cô." Nhìn hắn không cam lòng tình nguyện muốn làm, Quý Tinh thở dài, "Nếu như anh có chuyện gì cần ta giúp thì cứ nói, bao gồm cả việc tìm ra người đã hãm hại gia đình của anh." Đây là võ lâm mà, không phải đều như vậy ư, Hách Liên Viên nhìn nàng, nàng cũng biết sao? Chỉ tại trước kia Quý Tinh đã từng xem qua không ít phim võ hiệp.
"Tốt!" Lần này hắn không có một chút bất đắc dĩ nào, "Này, có phải cô biết võ công hay không?" Quý Tinh nháy mắt với hắn, Hách Liên Viên gật đầu một cái, đôi bên cùng có lợi, nàng nheo mắt lại nhìn ra bên ngoài, Hách Liên Viên nhìn theo tầm mắt của nàng, bên ngoài chẳng có cái gì cả, chỉ có người qua lại trên đường.
"Vậy làm như đã định đi, chỗ của anh việc thu chi cứ giao cho Tiền chưởng quỹ giúp đỡ một chút, hiện tại chúng ta ra ngoài gây náo loạn thôi." Nói xong nàng đứng dậy kéo cánh tay của hắn, Hách Liên viên cứng người lại đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc nữ nhân, cho nên hắn chưa thể nào thích ứng kịp.
"Thả lỏng, coi ta như bằng hữu là được." Nói xong lập tức lôi hắn kéo ra ngoài, người trên đường trông thấy Quý Tinh xuất hiện còn kéo theo một nam tử anh tuấn, mọi người đều sợ đến ngây người, vậy là đã xảy ra chuyện gì? Một người thì đi dạo kỹ viện, một người lại có thể kéo. . . Trò vui mới à?
Không bao lâu sau, chuyện Quý Tinh kéo tay nam tử đi dạo phố truyền đến tai Nam Cung Hi, hắn còn cho là có người cố ý bịa chuyện, làm sao Quý Tinh có thể kéo. . . Khi hắn chạy đến nơi người khác đồn thổi, một màn ở đó làm hắn bị đả kích, Tinh nhi lại có thể ăn kẹo hồ lô với một người đàn ông khác ư? Đây không phải là thứ bọn họ cùng ăn trong lần đi dạo phố đầu tiên sao?
"Cô tạm thời cố chịu một chút, loại kẹo này ngọt như vậy, sẽ bị sâu răng mất." Hách Liên Viên nhắc nhở nàng, mứt quả kia ăn ngon lắm sao? Hắn nhìn xung quanh hắn một lượt, cho đến thấy Nam Cung Hi hắn dùng tay đẩy người bên cạnh một cái, "Nè, Nam Cung Hi ở đằng kia đang nhìn cô đấy." Người đang ăn lập tức bị nghẹn, Hách Liên Viên bất đắc dĩ trợn mắt giúp nàng vỗ lưng.
Nam Cung Hi thấy mặt của người kia, lại là hắn? Hắn đã sớm biết người nọ rất nguy hiểm, chỉ là không ngờ. . . Hắn vọt tới trước tung một quyền về phía Hách Liên Viên, Hách Liên Viên đã kịp nhảy lên, Nam Cung Hi nheo mắt lại, hắn biết võ công?
"Này, chàng làm gì đấy? Viên, ngươi không sao chứ?" Quý Tinh đi tới bên cạnh hắn nhìn một lượt, Nam Cung Hi tức giận đến gân xanh cũng phải giật liên hồi, phu nhân của hắn lại có thể quan tâm đến người đàn ông khác ngay trước mặt hắn sao?
"Quý Tinh! Nàng cũng không giải thích một chút sao?" Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng đầy đủ, Quý Tinh nhìn hắn, "Thiếp đã thành toàn cho chàng. . . có phải chàng cũng nên thành toàn cho ta? Viên, chúng ta đi thôi!." Nói xong nàng kéo Hách Liên Viên lôi đi.
Nam Cung Hi nhìn hai người vừa rời đi, hắn cố gắng đè nén mình, võ công, võ công, cũng là võ công, được, hắn cũng đi học! Đến lúc đó hắn đuổi tất cả những kẻ dòm ngó nàng chạy mất.
Hắn giận đùng đùng trở về phủ, tìm được Diệp Thiên, "Sư phụ, ta muốn học võ công." Diệp Thiên nhìn hắn, chuyện ngày hôm nay hắn đều biết, không ngờ nữ nhân kia cũng là loại đàn bà lẳng lơ như vậy , "Hi nhi, tay của ngươi. . ." Nam Cung Hi trực tiếp kéo băng gạc xuống, "Ta không sao." Nhìn thấy bộ dạng của hắn thế kia, cuối cùng trong lòng Diệp Thiên cũng thư thái hơn rất nhiều.