Chương 63: Tương kế tựu kế (4)
"Thình thịch" Mới sáng sớm cửa chính của Ám Hương Các lập tức bị gõ đến rung trời, Lâm Nhược Tịch bị đánh thức tự mình chạy xuống, hiện tại nàng rất bực bội, "Cái người nào! Mới sáng sớm đã quấy rầy giấc ngủ của người khác! Ngươi. . ." Khi nàng nhìn thấy Nam Cung Hi lập tức bị sặc nước miếng, "Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Nàng chỉ vào hắn, Nam Cung Hi hòan toàn không thèm để ý đến bộ dạng nhục mạ của nàng, mà trực tiếp đi nhanh vào trong.
"Tinh nhi, ta đã mua giúp nàng đồ ăn nàng thích nhất đây." Nam Cung Hi vừa nói dứt lời lập tức đẩy cửa ra, ở bên trong Hách Liên Viên đang ngồi ở mép giường đỡ Quý Tinh dậy, chẳng qua từ góc độ của Nam Cung Hi nhìn sang chỉ biết hai người ở đó đang ôm nhau.
"Rầm." Nghe thấy tiếng động hai người lập tức nhìn về phía cửa, đồ ăn trong tay Nam Cung Hi rơi trên mặt đất, hắn không dám tin nhìn về phía hai người trên giường, "Nàng. . . Các ngươi. . ." Hắn run rẩy chỉ tay vào bọn họ, Quý Tinh nhíu mày, mới vừa rồi nàng đứng dậy thì đột nhiên bị choáng váng, đúng lúc Hách Liên Viên gõ cửa lập tức đi vào đỡ lấy nàng.
"Chàng đi vào không biết gõ cửa sao?" Nam Cung Hi vốn định nghe nàng giải thích, lại nghe được những lời này, trong lúc nhất thời sắc mặt của hắn xám ngắt."Ta. . . Ta. . ." Không biết phải nói gì, hắn xoay người xông ra ngoài, đều nghe người ta nói nam nhân đứng núi này trông núi nọ, nhưng nữ nhân cũng sẽ không như vậy sao? Nếu không phải người kia so với hắn đẹp mắt hơn một chút, nếu như hắn không có vết sẹo kia hắn cũng sẽ rất đẹp trai.
"Này, hình như hắn đang hiểu lầm, có phải cô nên đuổi theo giải thích hay không?" Hách Liên Viên nhìn người đang bất động ở trên giường, Quý Tinh liếc mắt nhìn hắn, "Không cần đâu." Như vậy vừa đúng lúc, nhưng Hách Liên Viên lại lo lắng nhìn theo hướng Nam Cung Hi chạy ra ngoài.
Nam Cung Hi chạy thẳng một đường trở về, người trên đường rối rít né tránh, tò mò xem Nam Cung thiếu gia bị làm sao, chỉ là không ai dám tiến lên hỏi, "Ai ôi! Hả? Hi nhi? Hi nhi!" Thượng Quan Mân bị chính nhi tử của mình đụng ngã, nha hoàn bên cạnh lập tức vội vàng tiến lên đỡ lấy bà, bà không hiểu nhìn theo bóng dáng của Nam Cung Hi, đã xảy ra chuyện gì?
"Rầm" một tiếng, Nam Cung Hi trực tiếp đá văng cửa phòng của Diệp Thiên, người trong phòng cũng nghe thấy tiếng động, lập tức nhét đồ trong tay vào ống tay áo, "Ah? Hi nhi, thế nào rồi?" Thế nào mà hắn lại có bộ dạng tức giận lôi đình như vậy? Diệp Thiên thật sự không hiểu.
"Sư phụ, vết sẹo trên mặt con thật sự không xóa hết được sao?" Nghe lời này của hắn, ánh mắt của Diệp Thiên lóe sáng, "Ai! Con làm sao thế? Sao lại đột nhiên quan tâm tới cái này?" Từ trước đến nay không phải hắn chưa bao giờ hỏi đến cái này sao?
"Con. . . Con. . . Sư phụ người mau nói cho con biết đi!" Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Diệp Thiên lập tức sáng tỏ chắc là vì Quý Tinh đây, con ngươi của hắn đảo lòng vòng, "Cũng không phải là bỏ không hết, chỉ là trước tiên con cứ học cho tốt võ công, đến lúc đó. . ." Lời còn chưa dứt, lập tức bị Nam Cung Hi kích động nắm lấy tay, "Có phải chỉ cần học võ công là có thể xóa đi hay không?" Trong ấn tượng của hắn võ công của sư phụ hình như rất lợi hại.
"Ặc. . . Phải" hắn gật đầu một cái, Nam Cung Hi lập tức buông hắn ra rồi chạy về phòng mình, hắn muốn nhanh một chút học được võ công, đến lúc đó vết sẹo trên mặt sẽ bị xóa đi, để xem còn người nào có thể giành Tinh nhi với hắn, Diệp Thiên nhìn theo bóng lưng của hắn chạy ra ngoài, khóe miệng giương lên một đường cong.
"Tinh nhi, muội thật sự không có chuyện gì chứ?" Lâm Nhược Tịch nhìn sắc mặt nàng không tốt lập tức hỏi, Quý Tinh gật đầu một cái, tại sao lại đột nhiên bụng đau như vậy?"Đúng rồi, Tinh nhi, muội có thấy hay không. . . Thấy. . . Đường Tĩnh Thiên?" Do dự một hồi lâu, Lâm Nhược Tịch hỏi ra vấn đề của nàng, chỉ là chần chừ mãi vẫn không thấy nàng quay đầu trả lời.
"Hả! Tinh nhi? Tinh nhi? Người đâu mau tới đây, đi mời đại phu!" Lâm Nhược Tịch hét to ra ngoài, đang tốt đẹp sao lại có thể hôn mê bất tỉnh như vậy? Nghe được giọng nói của nàng mọi người đều chạy tới, khi biết Quý Tinh té xỉu thì lập tức đi tìm đại phu tới, bưng nước vắt khăn lông, nhất thời bên trong hò hét náo loạn cả lên.