Chương 82
Kỷ Dao cầm một miếng ăn, cảm thấy mứt này ngọt mà không ngán, thịt táo được làm tỉ mỉ, mềm mềm, trong miệng nhanh chóng không còn đắng nữa.
Thế nhưng mà, làm sao Dương Thiệu biết nàng sợ đắng? không lẽ đây chỉ là sự trùng hợp?
Nghĩ đến những thay đổi gần đây của hắn, nàng cảm giác càng ngày càng quen thuộc, nghi ngờ trong lòng nàng mãi không tan.
Lúc nằm trên giường, Mộc Hương buông màn xuống cho nàng, sau đó kiểm xem có muỗi hay không mới đi ra.
Đèn tắt, trong phòng tối xuống, chỉ có một ít ánh trăng len vào.
Kỷ Dao vừa mới chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện một gương mặt, vết sẹo màu đỏ nhàn nhạt kia như tới gần trước mặt nàng, dọa đến mức nàng lại mở mắt.
không ngờ Hầu phủ không có Tố Vân, nàng ta lại xuất hiện trong nhà mình, cũng không biết nếu lúc đó uống thuốc viên kia, nàng có ch.ết hay không? Chắc là không đâu, kiếp này Tố Vân không nhận ra nàng, theo lý thuyết, không oán không thù. Nhưng mà nàng cảm thấy trong lòng không yên, lật qua lật lại không ngủ được.
Có phải nên nhờ ca ca giúp nàng điều tr.a Tố Vân một chút không? Con người này chẳng lẽ lại tính toán cái gì, lại muốn chơi ch.ết mình à?
Kỷ Dao ra quyết định.
Ngày hôm sau, đợi đến lúc Kỷ Đình Nguyên rời khỏi nha môn, nàng liền đến thư phòng của hắn.
"Sao không nghỉ ngơi cho tốt?" Kỷ Đình Nguyên cau mày, "Bệnh còn chưa hết mà đã đến đây chạy loạn."
"Muội có việc muốn nhờ ca ca giúp đỡ," Kỷ Dao kéo Kỷ Đình Nguyên ngồi xuống, "Nửa đêm hôm trước gã sai vặt có mời một đại phu đến, ông ấy dẫn theo một cô nương, huynh giúp muội điều tra cô nương kia đi, trên mặt nàng ta có vết sẹo."
Kỷ Đình Nguyên không hiểu rõ: "Muội biết nàng ta?"
Kỷ Dao lắc đầu.
"Muội đã không biết, vậy vì sao phải điều tr.a nàng ta?"
"Muội nằm mơ thấy nàng!" Kỷ Dao lộ ra dáng vẻ sợ hãi, "Nàng ta muốn hạ độc ch.ết muội, ca ca, huynh nhất định phải giúp muội tra rõ, nếu không muội, muội ngủ không ngon, hôm qua muội còn mơ thấy ác mộng." Nàng biết Kỷ Đình Nguyên thương nàng, chăm chăm nắm chặt tay áo của hắn, run lẩy bẩy, "Muội thật là sợ đó, ca ca."
Quả thật như đứa trẻ đáng thương.
Mặc dù Kỷ Đình Nguyên cảm thấy không nói lý, nhưng mà muội muội sợ hãi không giống giả, hơn nữa chắc con bé cũng nói không thành có, cố tình đến làm phiền mình.
"Được rồi, huynh giúp muội tra một chút." hắn là Tả Thiêm Đô Ngự sử của Đô Sát viện, chuyện làm vốn dĩ chính là giám sát quan lại, duy trì trật tự giám sát mọi chuyện, điều tra một người dân thường thật sự đơn giản, "Muội đừng lo lắng, nhất định sẽ nhanh chóng có kết quả." hắn an ủi muội muội.
"Vâng, cảm ơn ca ca." Kỷ Dao cười ngọt ngào.
Tin tức Dương Thiệu muốn xuất chinh Ngân Xuyên truyền ra.
Bên trong phủ Tĩnh Vương, sắc mặt Tống Thụy âm trầm lạnh lùng, rót một chén rượu.
"Điện hạ, người vẫn nên kiêng kị một chút, bây giờ còn trong thời kì giữ đạo hiếu, nếu như bị Hoàng thượng biết được e rằng sẽ trách mắng người." Mưu sĩ khuyên giải.
"Ai dám truyền đi?" Tống Thụy liếc xéo hắn một cái, "Đồ vô dụng, chỉ biết ở đây khuyên nhủ, sao không thay ta nghĩ cách kéo đại ca từ hoàng vị xuống?"
"Chuyện này..." Mưu sĩ lộ vẻ mặt khó xử, "Đa số binh mã ở trong tay Dương Đô đốc, toàn bộ kinh thành phòng thủ như thùng sắt, có thể thế nào được? Điện hạ bình tĩnh đừng vội, giấu tài, tương lai tiếp tục mưu đồ. Điện hạ không nhìn thử xem, Sở vương điện hạ cũng lặng yên không tiếng động đó sao?”
"Bây giờ ta mới hiểu rõ, Tống Vân cũng chẳng qua là một kẻ vô dụng, chỉ bởi vì Tống Diễm thể hiện mấy phần chân tình, mấy phần tín nhiệm, hắn liền không đành lòng ra tay!" Tống Thụy ném chén xuống đất, "Ta đã nhìn lầm rồi...Khó trách trước đó đại ca đối đãi với Dương Thiệu như vậy, thì ra đều chỉ dựa vào một mình hắn ta."
Có binh mã, còn sợ gì chứ? nói Tống Diễm coi Dương Thiệu thành cha cũng không quá, nhìn những ngày này xem, trên đầu Dương Thiệu chỉ thiếu một mão ngọc*!
*loại mũ của hoàng đế khi lên triều.
một kẻ như vậy, làm sao dễ đối phó? rõ ràng Dương Thiệu chính là một chướng ngại vật, thời điểm lúc phụ hoàng bệnh, hắn điều khiển binh mã tận dụng hết mọi khả năng ngăn chặn mọi khe hở, Tống Diễm mới có thể thuận lợi lên ngôi.
Thấy chủ tử phiền muộn, mưu sĩ nói: "Dương Đô đốc một tay che trời, trong quân cũng sớm có người không phục, lúc trước không phải còn có quan viên vạch tội không ngừng đó sao? Thuộc hạ cho rằng, lúc này điện hạ nên ẩn núp, xem gió lái thuyền...Đợi đến khi điện hạ xả tang, xin mau chóng thành thân."
Thành thân?
Trong đầu Tống Thụy hiện lên một bóng người, hắn sờ sờ cánh tay, dường như còn có thể cảm nhận được đau đớn cây trâm đâm vào phía trên.
hắn cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói: "Đúng là nên tìm một người."
Thất nguyệt lưu hỏa*, thời tiết dần dần chuyển sang lạnh.
*Tháng bảy âm lịch sao Hỏa di chuyển dần về phía tây.
Kỷ Dao ho khan đã khỏi hẳn, lúc này đang ở trong nhà thêu thùa may vá, Chu Niệm đến truyền lời, nói đã chuẩn bị xong xe ngựa ở cửa bên, Dương Thiệu muốn gặp nàng.
Đây cũng là chuyện thuộc trong khế ước, Kỷ Dao liền nói với Liêu thị muốn đi quán rượu.
"đi làm gì?" Liêu thị liếc nàng một cái, "Lần trước gạt nương nói phải suy nghĩ thật kỹ, chọn ra chồng tương lai, kết quả thì sao? Lần này con lại muốn gạt nương cái gì nữa?"
Kỷ Dao nói: "Chỉ là nhớ A Nghiên, muốn đến gặp thôi."
Liêu thị tức giận: "Con gái nhớ con gái cái gì, con rảnh sao không nghĩ..." Muốn nói nam nhân, nhưng cảm thấy quá thô tục, "Dao Dao à, nương cũng chỉ lo lắng cho con, con không thể ở trong nhà cả đời được, con cần một người chồng tốt để chăm sóc con."
"Con hiểu mà, nhưng mà con quả thật nhớ A Nghiên, đã lâu rồi con không gặp nàng." Kỷ Dao thở dài, "Con cũng lo lắng cho A Nghiên, tuổi nàng còn lớn hơn con, không phải cũng chưa lấy chồng đó sao?"
Liêu thị nghe lại cảm thấy áy náy, khoát khoát tay: "đi đi, về sớm một chút."
Kỷ Dao đồng ý, đi ra ngoài.
Xe ngựa không phải đến Hầu phủ, cũng không phải đến phủ Đô đốc, mà là đi đến một biệt viện ở thành Tây, sau khi nàng xuống xe, thấy bốn phía tĩnh lặng, không có một người đi đường.
Màu sơn cửa lớn rất mới, cũng rất lạ lẫm, xưa nay nàng chưa từng tới đây bao giờ, nàng hơi kinh ngạc, vì sao Dương Thiệu lại gặp nàng ở đây?
Đúng lúc này, Trần Tố mở cửa.
"Kỷ tiểu thư, vào đi." hắn nói.
Kỷ Dao đi vào, thấy bên trong rất sạch sẽ, trên mặt đất ốp gạch xanh, sáng bóng đến có thể soi gương, Dương Thiệu đứng trong sân tươi cười nhìn nàng: "Ngươi hết ho chưa"
"Ừm, thuốc ho kia rất có tác dụng, đã sớm khỏi rồi." Kỷ Dao đi đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn chăm chú, dường như trong đôi mắt nam nhân ẩn chứa ánh sao, sáng tỏ dịu dàng, nàng do dự một chút hỏi, "Hầu gia, vì sao lại phải đưa mứt táo?"
hắn mỉm cười: "Ta thấy các cô nương đều sợ đắng...Ngay cả mẫu thân ta đã có tuổi rồi, uống thuốc cũng phàn nàn."
không hề hoảng loạn chút nào, quả thực trả lời rất kín kẽ, Kỷ Dao nghĩ thầm, chẳng lẽ mình cả nghĩ quá rồi?
"không biết hôm nay Hầu gia muốn ta làm cái gì?" Nàng nhìn quanh bốn phía, rất khó hiểu, trước đó Dương Thiệu nói không cần nàng đến Hầu phủ, lần này đặc biệt đổi chỗ, hình như có vẻ bày trò, cho nên chắc là chuyện gì khó khăn lắm? không biết hắn có làm khó mình không?
"Ta muốn Kỷ tiểu thư nấu một bữa cơm cho ta." Dương Thiệu nói.
Cái gì?
Toàn thân Kỷ Dao cứng đơ.
Nhìn vẻ mặt của nàng giống như bị dọa sợ, Dương Thiệu nói: "Nếu như ngươi thật sự không làm được vậy thì thôi."
"không phải… tại sao ngươi muốn ta nấu cơm?" Kỷ Dao nghi hoặc, "Cho dù ta làm, cũng thua kém đầu bếp Hầu phủ mà."
"Chỉ là tò mò tài nấu nướng của ngươi, nhất thời nổi hứng, nếu như ngay cả món đơn giản nhất ngươi cũng không biết, ta cũng không ép buộc."
Nghe có vẻ thất vọng, Kỷ Dao nghĩ thầm Dương Thiệu đã cứu phụ thân nàng, thật ra nàng cũng không báo đáp chuyện gì, cho dù trước đây hắn vui buồn thất thường nhưng cũng cứu giúp mình nhiều lần, nàng chỉ đều cảm ơn một câu rồi xong. Nàng suy nghĩ rồi nói: "Ta có thể làm bánh hành cho Hầu gia ăn."
Đôi mắt của hắn lập tức sáng lên: "Ngươi biết làm?"
"Khi còn bé có thấy mẫu thân làm qua, không khó." Kỷ Dao nói, "Ngươi sai người đi mua ít trứng gà, hành, còn có bột mì, đúng rồi, còn có muối, mỡ nữa."
"Được." Dương Thiệu sai Trần Tố đi mua.
hắn dẫn nàng đến phòng bếp.
Nơi này cách chợ không xa, Trần Tố nhanh chóng về tới.
"Nhóm lửa đi." Dương Thiệu nói.
Trần Tố lau mồ hôi, đi ra phía sau lò, lấy cây mồi lửa thổi phù phù, sau đó ném vào bụng lò nhóm lửa, lửa nhanh chóng cháy lên.
Kỷ Dao đứng lựa hành, làm sạch sẽ từng cây.
Tiểu cô nương rũ mắt, rất cẩn thận, gương mặt trắng nõn như hoa ngọc lan đầu xuân, Dương Thiệu đứng bên cạnh nhìn nàng, cảm thấy mình như ở trên mây, hạnh phúc không nói nên lời, quanh mình cũng trở nên yên tĩnh, thời gian cứ như vậy dừng lại, hắn hi vọng vĩnh viễn không cần trôi qua.
Tiếng nước rào rào khiến hắn bừng tỉnh, hắn thấy Kỷ Dao đang nhào bột mì, nàng thả trứng gà và hành lá vào bên trong, khiến cho trên mặt lấm ta lấm tấm đầy bột.
Vô cùng đáng yêu.
hắn lấy ra cái khăn nhẹ nhàng lau cho nàng: "Vất vả cho ngươi rồi."
Kỷ Dao khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt nam nhân, trong lòng cảm thấy kì lạ, câu nói đó hình như nên nói với vợ thì phải!
Lông mi nàng khẽ rung hai lần: "Chỉ sợ làm xong không thể ăn."
Nàng hoàn toàn không có lòng tin.
Dương Thiệu nói: "không sao, ngươi làm là được."
Bỏ mỡ vào trong chảo, Kỷ Dao đổ lên trên mặt, nhớ đến dáng vẻ mẫu thân mình làm bánh, nàng cầm xẻng đảo đông đảo tây, muốn làm cho cái bánh tròn một chút.
Nhưng mà hình dạng của nó ngày càng kì cục.
trên trán Kỷ Dao đột nhiên chảy xuống một giọt mồ hôi.
thì ra nhìn có vẻ đơn giản làm lại khó như vậy, khi còn bé nàng thấy mẫu thân mình làm bánh rất nhanh, bởi vì buổi sáng năm người ăn cơm, cha và ca ca mỗi người muốn ăn hai cái, nên mẫu thân phải làm bảy cái. Nhưng trong ấn tượng, chưa đến thời gian một chén trà*, mẫu thân đã làm xong.
*thời gian từ 30 phút đến 1 tiếng đồng hồ.
Thế nhưng mà, sao nàng lại thành cái dạng này?
Kỷ Dao đỏ mặt, hơi xấu hổ.
thật vất vả mới chín, nàng bỏ bánh hành vào trong bát, thấy Dương Thiệu đi lấy đũa, nàng nhanh chóng ăn một miếng thử hương vị.
Ôi, mặn quá!
Nàng vội vàng nhả vào khăn tay giấu trong áo.
"Hầu gia, hay là ngươi đừng ăn thì hơn." Kỷ Dao đặt bánh hành lên trên bàn, "Ngươi nhìn thử đi, ta làm không tốt đâu."
nói là bánh, nhưng càng giống cục bột hơn, khóe miệng Dương Thiệu cong lên, gắp lên.
Có khó coi cũng là Kỷ Dao làm ra.
"không sao, nếu là ta làm, còn không bằng ngươi đâu." Dương Thiệu gắp ăn, Kỷ Dao nhìn hắn chằm chằm, thầm nghĩ không biết hắn có nhả ra không.
Nhưng mà hắn không có nhả ra, chỉ là đuôi chân mày hơi nhướng lên một chút liền nuốt vào.
Mặn như vậy...
Kỷ Dao nói: "không thể ăn được đâu."
"không có, ăn rất ngon." Dương Thiệu lại gắp một miếng, "Lần đầu tiên ngươi làm à? Lần đầu làm đã không dễ dàng rồi."
Cho dù như thế nào, đó cũng là hương vị của Kỷ Dao, nàng tự mình làm, tự tay bưng đến trước mặt hắn, mặc kệ là chua, là đắng, là ngọt, là mặn, hắn cũng không để ý.
Bởi vì hắn chưa từng được nếm qua, hắn chỉ từng ảo tưởng, ảo tưởng Kỷ Dao hiểu ý, cam tâm tình nguyện vì hắn làm mỗi một việc...
Nhìn nam nhân ăn món ăn không ra dáng này, Kỷ Dao nghĩ đến mùi vị mặn kinh khủng trong miệng, đột nhiên dường như nghe âm thanh bên tai nói: "Dao Dao, chừng nào nàng có thể làm một bữa cơm cho ta? Từ tướng quân nói, mỗi ngày vợ hắn đều nấu cơm cho hắn."
"Thiếp không làm đâu."
"Làm màn thầu cũng được."
"Màn thầu thiếp cũng không làm." Nàng hừ một tiếng, chọt vào cánh tay hắn, "Hầu gia có phải muốn mệt ch.ết thiếp, nấu cơm khó lắm, sẽ làm mặt bị thương, sẽ làm tay bị thương."
"Nàng muốn làm cái gì ta sẽ giúp nàng chuẩn bị kỹ càng, nàng chỉ cần nấu một chút, có được hay không? Dao Dao ngoan."
"không được, thiếp làm rất khó ăn, bản thân thiếp còn không ăn được."
"Ta ăn, nàng làm có khó ăn ta vẫn ăn, được ăn cơm Dao Dao làm, ch.ết cũng không tiếc."
ch.ết cũng không tiếc...
Đầu Kỷ Dao bỗng dưng đau đớn, cảm giác hơi choáng, nắm tay của nàng chống lên bàn, đột nhiên bên tai nghe Dương Thiệu nói: "Hôm nay là lần cuối cùng gặp ngươi kiểu này, khế ước giữa chúng ta dừng tại đây."
hắn đem giấy khế ước đưa đến bên tay nàng, khẽ cười nói: "Cảm ơn ngươi, Kỷ tiểu thư."
hắn sắp phải đi Ngân Châu rồi, không thể nào có thời gian gặp nàng nữa, nhưng mà Kỷ Dao đã hát cho hắn nghe, may vá quần áo cho hắn, làm cơm cho hắn, hắn đã thỏa mãn.
Những chuyện còn lại, hắn cũng không ép buộc được.
Hỏa Si kia, hắn nhất định phải đi gặp, nhất định hắn phải báo mối thù kiếp trước.
Kỷ Dao, chỉ có thể đợi hắn khải hoàn mới gặp lại.
Mặc dù không muốn, nhưng chắc chắn phải biệt ly.