Chương 65-2
Còn có gì trên đời này để nàng phải quan tâm nữa đây? Cha mẹ mất, nàng đau khổ giãy dụa nhưng nàng vẫn phải sống để lấy lại của hồi môn của mẫu thân; khi biết dì nhỏ còn sống nàng đã rất vui mừng, thì ra trên đời này vẫn còn người quan tâm, biết đau lòng cho nàng. Nhưng bây giờ thì sao? Người đã mất rồi, mất rồi, thân thể của người cũng dần trở nên lạnh lẽo rồi, sẽ không bao giờ ấm áp được nữa!
Hàm Ninh Cung là một lãnh cung, đến bây giờ vẫn chưa đưa nàng ra xử tử thì xem ra nàng vẫn còn một chút ít tác dụng.
Có người đưa cơm đến nhưng Lý Tử Du chẳng thèm để ý tới nữa, liệu đói ch.ết có khổ sở không nhỉ?
Thế nhưng trong lòng nàng lại có một tiếng nói rằng vì sao lại vì người khác mà phải đi tìm cái ch.ết? Ngươi không muốn báo thù cho dì nhỏ của ngươi sao? Trước khi ch.ết dì nhỏ đã nói với ngươi như thế nào? Nếu có thể sống thì có thể chiếu cố Hoằng nhi thật tốt, hắn chỉ còn lại một mình thôi. Bây giờ hắn phải sống thế nào đây? Liệu có xúc động tìm đến Vương thái hậu tính sổ không?
Như vậy thì vì sao lại giữ lại mạng nàng? Lúc đó đem nàng xử tử thì chẳng phải sẽ vu oan hoàn hảo rồi sao?
Vài ngày sau Vương thái hậu đích thân đến Hàm Ninh Cung, đuổi hết mọi người ra ngoài, nói: “Lý Tứ cô nương, ngươi đã suy nghĩ cẩn thận rồi chứ?”
Lý Tử Du không trả lời.
Vương thái hậu nói tiếp: “Ở trong cung này, nếu có cái gì ai gia không nắm trong lòng bàn tay thì ai gia sẽ không an tâm. Thế nhưng lại có người khiến ai gia không thể an tâm được, ngầm làm ra một số thủ đoạn ám muội, ai gia không thể không trừ bỏ hậu hoạn. Ngươi nói xem có đúng không?”
Bà ta nói dì nhỏ giở thủ đoạn nên bà ta mới làm vậy sao? Đó cũng chỉ là cái cớ của bà ta thôi. Bởi vì Hoằng nhi không phải do bà ta sinh ra cho nên một Vương thái hậu yêu quyền thế như bà ta đương nhiên sẽ không thể chấp nhận dì nhỏ mình được. Sớm muộn gì cũng sẽ loại bỏ nàng ấy.
“Ngươi dám sao?” Lý Tử Du nói.
“Quả nhiên là một kẻ trọng tình nghĩa nhưng lại không coi trọng tình nghĩa với ai gia thì sao ai gia lại không dám chứ? Hoàng thất này tuy nói rằng số lượng rất ít nhưng chẳng phải còn có Nhiếp chính vương sao? So với tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh kia còn mạnh hơn rất nhiều.”
Lý Tử Du lạnh lùng nói: “Nhiếp Chính vương ư? Nhiếp chính vương làm hoàng đế thì ngươi còn có thể làm thái hậu sao? Nhiều nhất cũng chỉ là một hoàng tẩu thôi, có thể ở trong cung hay không còn chưa nói trước được. Vì thế ngươi chỉ có thể chặt chẽ giữ lấy Hoằng nhi thôi!” Cho nên ngươi mới độc ch.ết dì nhỏ ta!
Cuối cùng thì cũng giấu đầu lòi đuôi, Lý Tử Du nói: “Không cần! Ta không cần con đường kia! Ta cho dù có ch.ết cũng không gả cho nhà họ Vương, gả cho kẻ thù!”
“Thật ngu ngốc! Ngươi cho rằng chỉ có ch.ết mới khổ sở nhất sao? Mong là xương cốt ngươi đủ cứng rắn. Đừng không biết phân biệt tốt xấu!”
Lần này Vương thái hậu đã nói quá nhiều, lại bị Lý Tử Du chọc cho tức giận quá mức, phẫn nộ rời khỏi Hàm Ninh cung âm khí nặng nề. Vương ma ma thấy Vương thái hậu tức giận, hỏi: “Thái hậu nương nương có muốn lão nô…?”
“Hừ! Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Ngươi thay ta chiêu đãi ả cho tốt! Đừng để ả mặt mày hốc hác, không được để người khác nhận ra!”
“Nương nương yên tâm, lão nô hiểu được!” Trong cung này thủ đoạn không thiếu, Thái hậu yêu cầu rất đơn giản, bà ta không tin Lý Tứ cô nương có thể kiên trì được.
Đợi lúc Lý Tử Du tiến cung thăm nữ nhân kia rồi thiết kế cho nữ nhân kia độc phát tại chỗ, thật hoàn mỹ ! Vương thái hậu bội phục chính mình, hiện tại Hoàng đế chỉ còn có một mẫu hậu là bà ta thôi, trong cung sẽ không bao giờ còn tình trạng tồn tại hai thái hậu nữa! Thật tốt, thật quá tốt!
—
Hồng Y ngày đó ngửi được mê dược, cảm thấy choáng váng không thích hợp lập tức muốn đi vào bảo hộ cô nương nhưng tay chân lại không theo ý mình. Trực giác của nàng cho thấy tình hình không đúng nhưng cái gì cũng không thể làm, khi thấy mọi người hôn mê bất tỉnh hết bên ngoài, sau đó lại có một đám người tiến vào thì nàng biết việc duy nhất có thể làm là ra ngoài báo tin.
Hồng Y ẩn thân rất tốt, cô nương bị mang đi, nàng muốn cứu nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, không động đậy nổ. Lát sau người của Trữ Tú cung ai nấy đều bị một đao giết ch.ết! Giờ khắc này nàng biết được chờ cho mê dược qua đi, nàng phải đến Cẩm Y phường báo tin.
“Nhanh, nhanh báo cho chủ tử biết, cô nương xảy ra chuyện rồi!” Hồng Y liều ch.ết rời khỏi cung, gặp được Lục Y.
Chuyện này còn phải để cho Cẩm Y tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đánh thuốc mê mọi người còn bắt cô nương đi.
Cẩm Y trở lại với tin tức xấu, Trần thái hậu bị độc ch.ết!
“Trước mắt Vương thái hậu còn chưa tuyên bố tin tức này nhưng ta nghĩ ngày mai sẽ truyền ra thôi. Trong cung không đồn đãi là Lý tứ cô nương làm, phủ Trấn Viễn hầu cũng không có quan binh vây quanh, ta nghĩ Vương thái hậu không tính để cho Lý Tứ cô nương gánh tội thay đâu, có thể sẽ dùng chuyện này uy hϊế͙p͙ Lý Tứ cô nương.” Cẩm Y nói.
“Vương thái hậu này thật thủ đoạn! Chủ tử vừa mới rời đi chưa được bao lâu mà mụ ta đã làm chuyện ác độc rồi! Sao có thể ác độc đến thế chứ?” Lục Y tức giận, nói.
—
Vương thái hậu không nghĩ rằng Lý Tử Du có thể gan lì đến vậy, bị châm hình đến thế mà vẫn không đáp ứng.
“Một khi đã như vậy, ai gia vẫn còn biện pháp gạo nấu thành cơm. Không biết Lý Tứ cô nương cảm thấy thế nào? Hơn nữa ai gia sẽ khiến cho cô nương thật sung sướng tiếp nhận.” Vương thái hậu nói với Lý Tử Du.
“Phải không? Đến lúc đó các ngươi cũng sẽ chỉ cưới được một xác ch.ết thôi.” Lý Tử Du nói. Khắp nơi trên người nàng đều đau, đau tận xương tủy, ngay cả cơ hội để tự sát cũng không có.
“Ha ha! Có đôi khi người muốn ch.ết mà không thể được, ai gia có biện pháp vậy đó. Vương ma ma nói cho ả nghe đi.”
Thì ra muốn ch.ết cũng không ch.ết được, Lý Tử Du muốn dùng sức cắn lưỡi nhưng một chút sức lực cũng không có, còn bị Vương ma ma nắm cằm. Vương thái hậu thấy vậy thì nói: “Ngươi nghĩ dễ ch.ết như vậy sao? Chỉ cần ngươi tự sát một lần thì ai gia sẽ khiến hoàng đế sinh bệnh một lần! Không cho hắn ch.ết nhưng cũng sẽ khiến hắn nửa sống nửa ch.ết! Ai gia chỉ cần để cho hắn ngồi được vị trí kia là đủ rồi! Trông coi ả cẩn thận! Nếu ả còn muốn vậy thì cứ kê thuốc cho ả đi!”