Chương 3

“Tàng Hoa Quán” không chỉ có mỹ nữ nổi danh toàn thành, còn có rượu ngon nổi tiếng nữa. Rượu ngon mỹ nữ, vốn là hai thứ mà trong lòng nam nhân đều muốn, Tàng Hoa Quán cũng vì thế trở thành nơi náo nhiệt nhất trong thành, văn nhân nho sĩ, thương nhân phú hào, thậm chí là người qua lại trên giang hồ đều hội tụ ở đây.


Gần đây, khách quen trong quán phát hiện mới tới một cầm sư nhất danh, luôn ẩn tại phía sau sa liêm đạn cầm.Tiếng cầm thanh nhã trong suốt linh hoạt kỳ ảo, thấu hiểu lòng người, dường như có thể tẩy sạch hết thảy bụi phàm trần. Mà mỗi lần cầm sư đạn, bên ngoài chung quy sẽ có một cẩm y nam tử tuấn nhã mỉm cười lắng nghe.


Tấu hết một khúc, Tư Phi Tình buông xuống hai cổ tay, khóe miệng hơi lộ ra ý cười: nửa tháng trước y một phen cố gắng, Mạnh Thiên Dương cuối cùng cũng đáp ứng để y đến Tàng Hoa Quán một trong những phân đàn của Phong Nhã lâu làm cầm sư, cầm nghệ cao siêu làm cho Tàng Hoa Quán thu hút được không ít tân khách, Tư Phi Tình y cũng không phải là quá vô dụng ——


Ánh mắt trông thấy nam tử bên ngoài, Tư Phi Tình bất giác mỉm cười: Tàng  Hoa Quán này cách tổng đường Phong Nhã lâu bất quá hai dặm lộ trình, Mạnh Thiên Dương nhưng lại lo lắng thân thể bệnh tật của y, nên mỗi đêm đều bồi y đi đi về về, ngược lại giống như so với trước kia lão quản gia trong nhà càng sốt sắng… hơn nữa ở tổng đường, có chút nhàn hạ, Mạnh Thiên Dương liền dính tại bên người y,  nghe y nói chuyện, nhìn y chợp mắt, còn thích thường thường ôm lấy y…


Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên bị một trận tiếng vang trên lầu cắt đứt, nguyên là hai người viên ngoại uống rượu say, dẫn đến ầm ĩ.


Mạnh Thiên Dương hơi nhíu mày, Quay đầu lại đang định phân phó Vân Thương phía sau đi xử lý, đã thấy hai người nọ xoay làm một đoàn, lảo đảo ngã xuống. Người trung niên béo mập bụng phệ chịu không nổi một cước, bỗng chốc gục ngã trước mặt Tư Phi Tình, kêu lên một tiếng, kéo xuống sa liêm.


available on google playdownload on app store


“Phi*, lão gia ta còn luôn tưởng cái gì đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương, mới thần thần bí bí như vậy, nguyên lai là con quỷ bệnh lao mặt không có chút máu——”  người nọ say rượu thất điên bát đảo, không mảy may chú ý Mạnh Thiên Dương bên cạnh trong mắt lóe lên sát khí rồi biến mất, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: ” Bất quá, lớn lên cũng coi như xinh đẹp, da thịt mịn màng tinh tế, đến để lão gia ta sờ một chút…” trên mặt chảy đầy nước miếng, bàn tay to dày hướng  trên mặt Tư Phi Tình đưa tới.


Phi (  呸): là một tiếng nói chỉ sự khinh bỉ với một ai hay cái gì đó  ^_^  


Tư Phi Tình chán ghét nghĩ muốn đẩy cái tay kia ra, Mạnh Thiên Dương đã như tia chớp xuất thủ, hai ngón tay nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay người mập, ” khách lạp ” giòn giã vang, người mập nọ tựa như heo bị giết đau đớn kêu lên. Mạnh Thiên Dương phất tay áo một cái, bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng kêu Vân thương: “Kia tiện phôi* một đôi mắt rất đáng giận, miệng lại không sạch sẽ, ngươi xem rồi xử lý đi.” Vân Thương gật đầu một cái, xách lên người mập nọ đi đến hậu đường.


Tiện phôi: là câu mắng của người trung quốc, dùng để chửi những người đê tiện
Mạnh Thiên Dương quay đầu, đã mặt mày tươi tỉnh, nâng Tư Phi Tình dậy nói: “Hôm nay gọi là có chút tục vật làm mất nhã hứng, đêm mai trở lại vậy.”


“… Cũng được…” Tư Phi Tình ôm lấy tiêu vĩ cầm, nghe phía hậu đường truyền đến tiếng kêu thảm thiết khiến người ta phải dựng tóc gáy, đúng là thanh âm người mập nọ, cả kinh dừng bước. Mạnh Thiên Dương cười: “Không cần để ý tới việc này, Vân Thương sẽ xử lý.” Ôm lấy thắt lưng Tư Phi Tình, dìu y bước nhanh rời đi.


****
“… Ngươi đến tột cùng đem viên ngoại kia làm gì vậy? …” trở lại phòng ngủ của mình, Tư Phi Tình ổn định tinh thần, hỏi  Mạnh Thiên Dương.


Thấy Tư Phi Tình vẻ mặt không biết không bỏ qua, Mạnh Thiên Dương thở hắt ra: ” Kia tiện phôi quá mức vô lễ, ta chỉ là kêu Vân Thương khoét hai mắt hắn, cắt đầu lưỡi hắn —— ”


Cái gì? Tư Phi Tình sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ nhìn Mạnh Thiên Dương ánh mắt tự nhiên lạnh nhạt, hắn tại sao có thể như thế tùy ý làm cho người ta tàn phế? Y có điểm không tin lắc đầu: “Vì cái gì? Viên ngoại kia chỉ là uống rượu say…”


” Chính là nhìn hắn có phần uống say, ta mới không có lấy mạng hắn.” Mạnh Thiên Dương xưa nay khuôn mặt tuấn nhã ôn hòa chợt trầm xuống, ngược lại làm cho Tư Phi Tình ngực thở không thông: “Hắn cư nhiên còn dám đối với ngươi động thủ động cước, lưu hắn một mạng đã tính là hắn có vận khí.”


Động thủ động cước (  动手动脚  ): động tay động chân


Hắn thấy Tư Phi Tình kinh hãi hai mắt mở to, lập tức mỉm cười, sắc mặt hoà hoãn xuống, như ngày thường trước khi sắp ngủ, liền như vậy đến gần ôm lấy Tư Phi Tình: “Đừng  suy nghĩ chuyện này nữa, sớm nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn trở về phòng ngủ.”


Tư Phi Tình vốn đã dần quen được hắn ôm, nhưng nghe hắn vừa rồi nói những lời tàn nhẫn kia, không khỏi đối với hắn có chút sợ hãi, đang ở trong ngực hắn, liền muốn đẩy hắn ra. Cảm thấy được Tư Phi Tình kháng cự, Mạnh Thiên Dương trên tay ngược lại tăng thêm lực đạo, không cho y giãy. hắn hơn tháng nay đối với Tư Phi Tình thủy chung kiềm chế dục vong tận đáy lòng, chỉ sợ tổn thương đến Tư Phi Tình, lại sợ phá hủy sự tín nhiệm của y đối với hắn, hôm nay nhưng bị tên mập kia kích động, nhất thời dục vọng dâng lên, lại trở nên cường ngạnh.


Tư Phi Tình bị hắn gắt gao ôm chặt, hô hấp có chút dồn dập, trông thấy đôi mắt Mạnh Thiên Dương dị quang dao động, hoàn toàn không giống bộ dáng tao nhã bình thường. Y mặc dù xem không hiểu dục vọng trong mắt Mạnh Thiên Dương, nhưng cũng cảm giác được có sự khác thường. Sống lưng cứng đờ, ngập ngừng nói: “Mạnh Thiên Dương, ngươi không phải muốn ta ngủ sao? Ngươi  trước buông ra —— ”


Lời chưa nói xong đã bị môi Mạnh Thiên Dương đột nhiên bao phủ chặn ở trong miệng, Tư Phi Tình trong đầu lập tức một trận trống rỗng, chỉ cảm thấy trên môi cảm xúc ướt át nóng bỏng, y hai mắt mở to, nhưng lại nhìn không rõ khuôn mặt Mạnh Thiên Dương.


Mạnh Thiên Dương nguyên là nhất thời xúc động, hôn xuống. Nhưng vừa chạm đến đôi môi mềm mại có chút vị dược của Tư Phi Tình, dục vọng đè nén đã lâu nhất thời như trủy triều dâng lên, thoáng chốc mất đi lý trí, dùng sức ʍút̼ vào, một bên ôm lấy Tư Phi Tình phóng tới trên giường,  đè lên người y ép tới.


“Mạnh —— a, ngô ——” Tư Phi Tình bị hắn ép tới xương sườn sinh đau, đang muốn mở miệng kêu hắn dừng lại, đầu lưỡi Mạnh Thiên Dương  nhưng lại thừa dịp tiến vào trong miệng y quấy nhiễu loạn động. Từng đợt tê dại theo đầu lưỡi trong vòm miệng lan tới tứ chi, Tư Phi Tình ê a lắc đầu, hai tay không ngừng đánh Mạnh Thiên Dương, nhưng không làm nên chuyện gì, ngược lại càng bị hôn sâu đến hít thở không thông. Y chỉ cảm thấy Mạnh Thiên Dương trên người càng ngày càng nặng, không khí trong phế quản dường như bị rút sạch, máu quanh thân tựa hồ đều chảy vào trong não, trái tim cuồng loạn đập liên hồi, so với lúc trước bất luận là cái gì mỗi lần phát tác đều muốn thống khổ…


Mạnh Thiên Dương giờ phút này đã ý loạn tình mê, cũng không phát giác có gì khác thường, một tay tự ý tham nhập nội y Tư Phi Tình, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi gầy yếu trước ngực y, trong lòng yêu thương càng tăng lên, chợt nghe Tư Phi Tình một tiếng buồn bực nén rên rỉ, hai tay vô lực buông xuống ——


” Tư Phi Tình? ——” Mạnh thiên Dương chấn động hoàn hồn, ngồi dậy, thấy Tư Phi Tình hai mắt nhắm nghiền, môi xanh tím đáng sợi, lại ngất đi. hắn thất kinh, tay sờ ngực Tư Phi Tình, thấy y tim đập hỗn loạn, vội vàng  đè xuống một bụng dục hỏa. Lòng bàn tay nhẹ mở ra, đem chân khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể Tư Phi Tình, giúp y ổn định khí tức, Nhưng cũng không dám đưa vào quá nhiều, sợ y tâm mạch suy yếu chịu không nổi.


Cũng không biết trải qua bao lâu, Tư Phi Tình tim loạn đập dần dần bình ổn, môi khôi phục đạm sắc ban đầu, Mạnh Thiên Dương thở phào nhẹ nhõm, rút bàn tay về, đem Tư Phi Tình ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ hai gò má y: “Tư Phi Tình…” thầm mắng chính mình quá mức liều lĩnh, lại đã quên thân thể Tư Phi Tình căn bản là chịu không nổi kịch liệt hoan ái.


Hắn liền gọi mấy tiếng, Tư Phi Tình mắt tiệp khẽ run, tỉnh lại, đầu óc vẫn là mơ màng, ngơ ngác  nói: “Ta, ta vừa rồi ngất đi sao? Ta, ——” ngực chợt khó chịu, y ấn ngực  thở gấp .


“Là ta đường đột rồi, thật có lỗi.” Mạnh Thiên Dương để y nằm thẳng xuống, thay y đắp chăn hảo, xoay người rời giường: “Ta đi phân phó đại phu sắc dược, ngươi trước ngủ một lúc đi.”


” Mạnh Thiên Dương…” Tư Phi Tình gọi hắn lại, muốn hỏi hắn vì cái gì muốn hôn mình, nói đến bên miệng, nhưng lại không có ra khỏi miệng, gương mặt tái nhợt có chút phiếm hồng.


Mạnh Thiên Dương đứng ở bên giường nhìn y, Tư Phi Tình ở y ôn nhu nhìn kỹ không khỏi tim đập nhanh, nhưng lại vô phương dời ánh mắt, nhất thời trong phòng  yên tĩnh  không một  tiếng động, chỉ có hai người yên lặng đối diện.


Nhiều lần, Mạnh Thiên Dương nhẹ giọng cười: “Ta thích ngươi mới như vậy làm, ta không có ác ý.”
Thích? Tư Phi Tình ánh mắt nhiễm chút mê hoặc: cái loại cử chỉ thân mật này, không phải hẳn là giữa nam nữ mới có sao?


Mạnh Thiên Dương ánh mắt dao động, không buông tha bất kỳ biểu tình gì trên mặt y, Đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên sườn Tư Phi Tình, nghiêm mặt nói: “Nói cho ta biết, vừa rồi lúc ta hôn ngươi, ngươi nhưng có cảm giác buồn nôn không?”


Khí tức ấm áp phun tại cần cổ, Tư Phi Tình hơi ngứa rụt cổ lại, lắc đầu. Y quả thật  trái tim khó chịu, nhưng cũng không cảm thấy buồn nôn.
Mạnh Thiên Dương biểu tình nghiêm túc nhất thời mỉm cười, tại cánh môi Tư Phi Tình nhẹ nhàng hôn xuống, xoa nghẹ hai má y: “Ngủ đi.”  Xoay người ra khỏi phòng.


Tư Phi Tình nhìn  bóng lưng hắn đi xa, sờ lên môi mình, vừa rồi kia vừa hôn, tim y đập một cái, nhưng nửa điểm cũng không cảm thấy khó chịu…


Bưng dược trở lại, đã là lúc canh hai. Mạnh Thiên Dương nghe thấy Tư Phi Tình khí tức bình thản, rõ ràng đã ngủ say, liền không hề  đánh thức y. Để xuống chén dược, Mạnh  Thiên Dương ngồi ở mép giường, nhìn dung nhan tái nhợt của y, bất giác hơi lộ ra tia cười khổ: Tư Phi Tình  gầy yếu như thế, cho dù tim y tiếp nhận mình, chỉ sợ cũng vô phương đụng chạm.  Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn y một năm sau ở trước mặt mất đi sao?


Hắn trong ngực buồn bực, lúc trước mạnh mẽ tự áp chế dục hỏa nhưng vẫn không bình ổn, thầm than một tiếng, đứng dậy hướng tiểu viện  đi đến…






Truyện liên quan