Chương 41
Chuyện xảy ra đêm đó, anh không kể với bất cứ ai. Cảm giác thấp thỏm bất an, sau khi quay về với hiện thực, đã dần dần biến mất,
Những ngày sau đó, anh vẫn thuận buồm xuôi gió, vẫn vui vẻ phong quang bên các hồng nhan tri kỷ.
Đêm nay, một Phương Nhạc vốn ham ngủ, lại tỉnh dậy từ một giấc mơ quái dị đầy những bóng hình dật dờ. Lại đôi mắt ẩn giấu phía sau khuôn mặt của rất nhiều cô gái kia, là ánh nhìn quen thuộc, trong veo đến không vết gợn kia, đã khiến anh thình lình mở choàng hai mắt.
La Ảnh… Anh thì thầm gọi tên cô trong bóng tối, trái tim giống như bị một vật cùn đâm thẳng vào.
Một cảm giác quái lạ.
Anh trở mình xuống giường, bật máy tính lên, đăng nhập vào MSN, phát hiện ra nick của La Ảnh vẫn sáng, vô cùng nổi bật giữa một dãy nick xám xịt.
Lúc này, đã là ba rưỡi sáng.
- Em đang làm gì? – Anh không nhịn nổi, gửi một tin cho cô.
Một biểu tượng tròn mắt kinh ngạc đáp lời anh.
- Đừng gửi biểu tượng cho anh nữa, nói chuyện đi!
Một mặt cười được gửi lại, người bên kia vẫn không lên tiếng.
Phương Nhạc nổi giận, tắt phụt luôn màn hình, quay lại giường ngủ tiếp.
Cô đang dùng cách riêng của mình để phát tiết sự bất mãn với anh chăng? Phương Nhạc nghĩ vậy. Chắc chắn là thế, cô gái đó lúc nào cũng trẻ con như vậy, chắc hẳn vẫn đang hậm hực về chuyện trước đây anh đã yêu cầu cô đứng nói chuyện với mình.
Kệ nhé, muốn trút giận thì cứ đi mà trút giận, ai thèm quan tâm!
Nghĩ vậy, Phương Nhạc trở mình, nhanh chóng ngủ say.
Một tuần sau, Phương Nhạc thất nghiệp.
Sếp lớn gặp khó khăn về tiền vốn, để nhanh chóng có tiền, ông ta đã bán lại tòa soạn cho người khác.
Sếp mới rất cứng rắn, hơn nữa lại có tâm phúc riêng. Là “bề tôi triều đại trước”. Phương Nhạc cùng với vài vị chủ quản khác đã phải cuốn gói ra đi sau lời tuyên bố dứt khoát của sếp mới.
Đây là điều Phương Nhạc không thể ngờ tới. Cảm giác đột ngột ngã từ trên cao xuống sốc tới độ đến cả thời gian suy nghĩ anh cũng không có.
Trong đầu như dày đặc sương mù, lê theo cơ thể đờ dại, Phương Nhạc quay trở về nhà trong màn đêm.
Quăng đồ đạc sang một bên, anh ngồi xuống máy tính theo thói quen.
Đám hồng nhan tri kỷ trên MSN chẳng có mấy người online. Hôm nay là cuối tuần, bọn họ có lẽ đã đến những party ồn ào. Nhìn thấy Áo Xanh online, Phương Nhạc lập tức nhảy vào chào hỏi, đang định dốc bầu ấm ức với cô ta, thì Áo Xanh đã lạnh lùng đáp lại một câu: “Xin lỗi, em rất bận. Anh bây giờ mất việc rồi, tốt hơn hết nên tập trung suy nghĩ cho những ngày sắp tới. Chào anh!”
Áo Xanh là “cú sốc” thứ hai anh gặp phải ngày hôm nay.
Thời đại Interne, tin tức thật chóng vánh. Buổi chiều vừa mất việc, đến tối mọi người đều đã hay tin.
Phương Nhạc cười buồn bã. Không còn chức quyền của phó tổng biên tập tạp chí thời trang, anh chẳng thể nào sắp xếp phỏng vấn cho Áo Xanh, nâng cao độ nổi tiếng cho cô ta nữa. Cô ta không hề nể tình anh từng giúp đỡ trước kia, thì ít nhất cũng nên có chút tình cảm của bạn bè thông thường chứ.
Thế nhưng, không hề, nick của Áo Xanh nhanh chóng xám xịt. Phương Nhạc không biết là cô ta đã offline, hay là đã xóa hay chặn nick của mình.
Đêm nay, thời gian dài đằng đẵng.
Phương Nhạc thẫn thờ nhìn vào màn hình máy tính, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên nick name duy nhất còn bật sáng, là La Ảnh.
Chỉ có cô, chưa bao giờ rời xa anh.
Một cảm giác xa vắng đã lâu chợt ùa về như nước thủy triều. Phương Nhạc vội vàng mở cửa sổ chat, giống hệt như hai năm về trước khi mới quen biết cô, dè dặt kể cho cô nghe mọi chuyện mình gặp phải.
Hồi lâu, La Ảnh đáp lại một biểu tượng, không phải chớp mắt, cũng không phải mặt cười, mà là một con khỉ nhỏ đang giơ tấm biển “cố lên”.
Chỉ hai chữ “cố lên” ngắn ngủi, đã khiến tròng mắt Phương Nhạc lần đầu tiên đỏ hoe.
Con người vào lúc yếu đuối nhất, chỉ cần một lời động viên giản dị của người bên cạnh, đã đem lại tác dụng thật lớn lao. Nghĩ tới đây, Phương Nhạc bất ngờ nhận ra, cảm giác an toàn tại nơi sâu nhất trong đáy lòng mình, hóa ra luôn bắt nguồn từ La Ảnh, bắt nguồn từ nick name luôn bật sáng của cô, bắt nguồn từ nụ cười vô tư lự của cô, bắt nguồn từ sự chờ đợi âm thầm bền bỉ của cô.
Đột nhiên, Phương Nhạc rất muốn nghe thấy giọng nói của cô. Anh cầm điện thoại lên, bấm số của La Ảnh. Anh nhớ cô từng nói, cô không có thói quen tắt máy, chỉ vì sợ những người quan trọng muốn tìm cô mà không tìm được.
Anh bấm số của cô, nhưng đầu bên kia lại là giọng nữ cứng nhắc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đang tắt máy”.
Phương Nhạc thất vọng buông điện thoại xuống. Một chốc sau, anh đột ngột nói với La Ảnh:
- Anh tới thăm em, ngày mai anh sẽ đặt vé luôn!
Lập tức, một biểu tượng lắc đầu được gửi đến.
- Tại sao? - Phương Nhạc có phần nôn nóng, ngón tay gõ vùn vụt trên bàn phím – Anh muốn gặp em! Chẳng phải trước đây chúng ta từng nói sẽ ở bên nhau sao? Anh tới tìm em, chúng ta bắt đầu lại từ đầu!
La Ảnh vẫn trả lời bằng một cái lắc đầu.
Sau đó, nick của cô vụt tắt.
Phương Nhạc ủ rũ ngồi sống sõng sượt trên ghế, ôm chặt lấy đầu, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Chưa bao giờ anh thấy cô đơn như đêm nay…
Phương Nhạc nằm gục trước màn hình máy tính, ngủ chập chờn suốt một đêm.
Đột nhiên, âm thanh báo tin nhắn quen thuộc trên MSN từ trong loa vọng vào trong tai anh. Phương Nhạc mở bừng mắt, trên góc phải phía dưới màn hình, cửa sổ chat của La Ảnh nhảy ra.
Anh vội vàng click chuột vào xem. Cô, đã nhiều tháng nay không hề nói với anh một câu, chỉ biết gửi biểu tượng, lúc này đã gõ một dòng chữ:
- Anh tới đi, em ở nhà đợi anh!
Phương Nhạc mừng rỡ đến quá mức tưởng tượng, giống như người ch.ết đuối một lần nữa vớ được chiếc phao cứu mạng.
Nếu thời gian có thể quay ngược, Phương Nhạc chỉ muốn lập tức thu lại những lời không nên nói mà mình đã nói với cô, xóa bỏ tất cả những việc không nên làm mà mình đã làm với cô.
Có lẽ, sự việc không thê thảm như anh tưởng tượng. Ít nhất, La Ảnh vẫn đang chờ đợi anh. Tất cả, vẫn có cơ hội làm lại từ đầu.