Chương 46
- Anh Nhiếp, có thể giúp tôi một tay không?
Cuốn theo quanh người hơi giá lạnh của màn đêm, Nhiếp Thái Thần cúi gằm đầu, bước chân vội vã đi vào trong tòa chung cư, tiến về phía thang máy, hai tay đút sâu trong túi áo khoác, giống như bên trong đang giấu một con thỏ có thể nhảy vọt bất cứ lúc nào. Nghe thấy có người gọi tên mình, anh dừng chân, nhìn sang bên cạnh.
Một cô gái trẻ đầu đội mũ nhung màu đỏ, dưới chân là hai thùng giấy to đùng, đứng trước thang máy, đang nhìn Nhiếp Thái Thần với chút vẻ ngượng nghịu xen lẫn khó xử. Phía trước cầu thang máy cũ kỹ, không biết từ lúc nào đã dựng một tấm biển lớn “Đang bảo dưỡng”, khiến cho người ta nhìn mà bực bội.
Nhiếp Thái Thần quen cô gái này. Cô ta ở căn hộ 9C đối diện với căn hộ của anh, mới chuyển tới ở được ba, bốn tháng. Khi Ninh Tiểu Thiện còn sống, thi thoảng cũng gặp cô ta trước cửa thang máy, hai người họ còn trò chuyện dăm câu. Nghe Ninh Tiểu Thiện nói, cô gái này tên là Tô Tiêu, đến từ một huyện xa xôi hẻo lánh ở miền nam, hiện đang học năm thứ tư tại một trường đại học khá tốt trong thành phố. Để tiện cho việc làm thêm, cô ta thuê một căn hộ ở đây. Mỗi lần nhắc tới cô ấy, Ninh Tiểu Thiện luôn xúc động thốt lên rằng, một cô gái bé nhỏ, vừa phải đi học, lại còn phải đi làm gia sư liền mấy chỗ, thực không dễ dàng.
Cùng là người chung cảnh ngộ xa quê tới đây lăn lộn kiếm sống, khó trách Ninh Tiểu Thiện khá quan tâm tới Tô Tiêu. Ngoài việc chuyện phiếm vài câu những khi thi thoảng gặp mặt, nếu cô nấu món gì ngon, hay nướng được chút điểm tâm, đều tặng cho cô ấy một chút. Chỉ có điều cô gái này luôn đi sớm về muộn, thời gian hai người họ gặp nhau rất ít.
Tuy Nhiếp Thái Thần không mấy quen thân cô ta, nhưng những việc thế này, dù gì cũng phải giúp đỡ.
- Thành thật xin lỗi anh, người của công ty chuyển phát nhanh thấy thang máy bị hỏng, vứt đồ lại đây rồi đi luôn. – Tô Tiêu bê thùng giấy có phần nhẹ hơn lên, vừa leo thang bộ vừa giải thích với Nhiếp Thái Thần – Làm phiền anh quá!
- Không sao, tiện tay thôi mà! - Nhiếp Thái Thần miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, thuận miệng nói – Bình thường rất ít khi nhìn thấy cô.
- Vâng, gần đây tôi bận đi xin việc làm, lại còn phải làm gia sư tiếng Anh cho mấy đứa trẻ. – Tô Tiêu cười bối rối – Sinh viên bây giờ đều như vậy cả, áp lực rất lớn.
- Ha ha, trước đây khi chúng tôi mới tới thành phố này, cũng chẳng khác cô là mấy. - Nhiếp Thái Thần nhớ lại khi anh và Ninh Tiểu Thiện mới chân ướt chân ráo tới đây, có lúc khó khăn tới mức ngày ba bữa đều phải ăn thứ mỳ ăn liền rẻ tiền nhất. Thế nhưng, dù là như vậy, Ninh Tiểu Thiện cũng không hề oán than nửa câu, ngày nào cũng vui tươi hơn hớn. Cho dù là mỳ ăn liền, cô cũng khéo léo chế biến thành đủ loại hương vị khác nhau.
Từ sau khi Ninh Tiểu Thiện qua đời, Nhiếp Thái Thần càng ngày càng xa lạ với “cảm hứng ăn uống”. Ba bữa mỗi ngày, với anh, chỉ là nhét thức ăn vào dạ dày để duy trì sự sống, không còn chút hào hứng của ngày trước. Nhưng trong thời khắc này, đột nhiên anh lại hoài niệm sâu sắc những bát mỳ ăn liền đủ mùi vị khác nhau, tỏa khói thơm phức.
Đặt thùng giấy vào phòng khách nhà Tô Tiêu, Nhiếp Thái Thần đang định ra về, Tô Tiêu liền gọi anh lại, đặt vào tay anh một chai nước khoáng, tỏ ra rất áy náy, nói:
- Đúng là làm phiền anh nhiều quá. Nếu anh không chê, ở lại ăn bữa cơm được không? – Nói rồi, cô ngại ngùng nhìn hai gói mỳ ăn liền trên bàn – Cũng chẳng có gì ăn được, hơn nữa… tôi cũng chỉ khéo nhất món mỳ ăn liền.
Mỳ ăn liền… Ánh mắt Nhiếp Thái Thần nhìn hút vào mặt bàn, anh vốn định từ chối, song trong lòng bỗng thấy xao động, lại gật đầu:
- Thế thì làm phiền cô vậy. Tôi… lâu lắm rồi không ăn mỳ, rất nhớ mùi vị ấy.
Trên mặt Tô Tiêu bỗng lộ ra vẻ hoan hỷ, cô cầm gói mỳ ăn liền đi vào nhà bếp, vừa đi vừa nói:
- Anh đợi một chút nhé, xong ngay thôi!
Ngồi trên sô pha, Nhiếp Thái Thần đưa mắt quan sát gian nhà cũ kỹ sơ sài nhưng vẫn khá là sạch sẽ, chẳng có bất cứ món đồ điện nào đáng giá, tới một chiếc ti vi cũng không. Những đồ đạc ít ỏi tới đáng thương bày rải rác trong phòng, lại càng khiến căn phòng thêm trống trải. Chỉ có trên chiếc bàn học ở góc tường ngổn ngang một đống sách, và một chiếc laptop vô cùng cục mịch nặng nề.
Cuộc sống của Tô Tiêu, đúng là giống hệt như những gì Ninh Tiểu Thiện đã miêu tả trước kia, đơn giản tới mức khiến người ta thấy xót xa.
Nhiếp Thái Thần bất giác bắt đầu tưởng tượng, hàng ngày cô ta rời khỏi nhà từ tinh mơ, vác theo cái laptop nặng trịch trên lưng, ngược xuôi một mình trong cái thành phố không thuộc về cô. Đêm khuya trở về, nấu một bát mỳ ăn liền, ngồi trước bàn học, vừa đọc sách vừa ăn cho qua cơn đói dạ. Ánh đèn vàng đục hắt lên tường một cái bóng gầy mảnh. Bên ngoài cửa sổ, mọi âm thanh đều im bặt.
Từng có một lúc nào đó, bản thân anh cũng rơi vào tình cảnh tương tự. Điều khác biệt duy nhất, đó là bên anh luôn có nụ cười dịu dàng của Ninh Tiểu Thiện.
Một mùi thơm nóng hổi tạm thời xua tan nỗi đau âm ỉ vừa trổi dậy trong lòng anh.
- Để anh đợi lâu quá! - Tô Tiêu bưng một cái bát tô, cẩn thận đặt lên mặt bàn – Anh ăn tạm một chút nhé, thật ngại quá!
Nhiếp Thái Thần cầm đũa lên, nhìn những sợi mỳ loăn xoăn và mập mạp trong bát. Trong nước mỳ trong vắt, là những miếng xúc xích thái hạt lựu vuông vắn, những ngọn đậu Hà Lan xanh mơn mởn nằm giữa những sợi mỳ trắng muốt trông thật đáng yêu. Trong không khí, ngoài hơi nóng tỏa hương sực nức, còn có mùi thơm đặc trưng của hạt tiêu.
- Cô còn cho thêm hạt tiêu à? – Anh nhẹ nhàng xóc mấy sợi mỳ lên, hỏi.
Khi Ninh Tiểu Thiện nấu mỳ, lúc nào cũng cho thêm chút bột tiêu, nói là ăn vào sẽ giải cảm. Ban đầu Nhiếp Thái Thần không quen lắm, nhưng về sau, anh cũng dần dần yêu thích cách nêm nếm gia vị cay nóng kiểu này, thích thú cái cảm giác ấm nóng từ cổ họng lan tới toàn thân sau khi ăn xong.
Tô Tiêu gắp mỳ trong bát của mình đưa lên miệng, cười mà nói:
- Không biết anh có quen ăn thế không. Hồi tôi còn nhỏ, cứ đến mùa đông là mẹ tôi sẽ rắc thêm chút bột tiêu vào trong nồi rau có thêm một chút xíu mỳ. Mỗi lần ăn xong, mấy anh chị em nhà tôi đều cảm thấy rất ấm áp. – Cô chậm rãi nhai, ánh mắt chìm đắm trong một phương mơ hồ nào đó – Thế nhưng, vụ tai nạn giao thông năm ấy, đã khiến cả gia đình chỉ còn sót lại mình tôi. Lúc nào tôi cũng muốn được một lần nữa ăn lại món mỳ rau thuở nhỏ, nhưng tôi đã thứ làm rất nhiều lần, đều không nấu được ra hương vị như ngày xưa. Ha ha…
Đôi đũa trên tay Nhiếp Thái Thần, từ từ buông xuống.
- Chuyện của chị nhà, tôi đã nghe nói tới. - Tô Tiêu thở dài – Chị ấy là một người tốt. Nếu thật sự có kiếp sau, chị ấy sẽ rất hạnh phúc.
Nhiếp Thái Thần đờ ra một thoáng, gật gật đầu, cúi xuống đưa một gắp mỳ lớn vào miệng.
Mùi vị thực sự rất thơm ngon. Chỉ là một bát mỳ ăn liền đơn giản, nhưng vào lúc này, lại ngon miệng hơn bất cứ món sơn hào hải vị nào.
Thế nhưng, sau khi vị giác đã tận hưởng xong tất cả những hương vị thơm ngon, Nhiếp Thái Thần lại cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó.
Bát mỳ này vị, sắc, hương đều đủ, bản thân nó không hề có khiếm khuyết, nhưng tại sao cứ cảm thấy thiếu mất thứ gì đó.
Nhiếp Thái Thần ăn thêm một miếng nữa, vẫn không tìm ra đáp án.
Lúc này, một hồi chuông điện thoại vang lên, chói tai dị thường, vọng lại từ bên ngoài cánh cửa khép hờ nhà Tô Tiêu, đập vào tai Nhiếp Thái Thần rõ mồn một.
Tiếng chuông điện thoại này, anh hết sức quen thuộc, là tiếng chuông điện thoại bàn nhà anh. Âm thanh gấp gáp, dồn dập liên hồi.
Nhiếp Thái Thần chợt biến sắc, vội buông đũa xuống, xin lỗi Tô Tiêu, rồi vội vội vàng vàng quay về trước cửa nhà mình, cuống quýt móc chìa khóa ra mở cửa.
Trên giá gỗ ba tầng bên cạnh bộ sô pha, chiếc điện thoại màu trắng vẫn kêu reng reng liên hồi, giống như thường ngày.
Thế nhưng, trong tai Nhiếp Thái Thần, âm lượng của tiếng chuông, đứng ở đây nghe, hay đứng ở nhà của Tô Tiêu nghe, cũng giống hệt nhau, không hề vì khoảng cách mà có chút khác biệt.
Anh bước tới trước giá gỗ, lặng người nhìn vào điện thoại, bàn tay đưa ra dừng lại giữa không trung, sắc mặt vô cùng phức tạp.
Dây điện thoại xoắn tít buông xuống từ trên giá, đầu dây, trơ trọi rơi trên sàn nhà…
Bắt đầu từ hôm Nhiếp Thái Thần nghỉ phép, vì muốn hoàn toàn cách ly bản thân, từ sáng sớm anh đã rút dây điện thoại, cho tới tận bây giờ vẫn chưa cắm lại.