Chương 50
- Tôi, tôi kể xong rồi. – Áo đen số sáu rụt rè nói.
Ngao Xí hít vào một hơi, liếc nhìn tôi một cái:
- Sao trong chuyện lại có yêu cây xuất hiện nhỉ? Có cần có nhiều yêu cây thế không?
- Xin lỗi, tôi cũng chỉ kể lại theo nội dung viết trên tạp chí thôi. Trong chuyện đúng là có nhắc tới yêu cây. – Áo đen số sáu vội vàng giải thích, rồi chỉ vào áo đen số năm, nói – Có lẽ tôi và anh vừa hay đọc được cùng một cuốn tạp chí chăng?
Tôi lôi cổ Ngao Xí sang một bên, thản nhiên nói:
- Trên đời có biết bao nhiêu là yêu cây, có thêm một vài yêu cây thì có gì không được? Hơn nữa, yêu cây trong câu chuyện cũng coi là biết tự làm tự ăn, người ta sưu tầm các câu chuyện để kiếm tiền tiêu, thật là cao cả!
Ngao Xí bực bội quay mặt đi, lầm bầm:
- Người nào cũng cao cả, chỉ riêng em là không!
- Anh nói gì? – Tôi gí sát mặt vào trước mặt hắn – Nói lại lần nữa!
- Bận rộn, luôn luôn là cái cớ để đối phó với những người không quan trọng! – Ngao Xí véo lấy má tôi.
- Câu nói này có vấn đề gì? – Tôi bĩu môi hỏi.
- Anh bảo em làm việc này thì em nói em bận, làm việc kia thì em nói em bận, cả ngày ăn uống chơi bời thả cửa thì không bận? – Mắt Ngao Xí ngùn ngụt lửa giận.
Tôi kéo tay hắn xuống nhưng không buông ra, nghiêm túc nhìn hắn hồi lâu, khi tôi cảm thấy hắn đã bị ánh nhìn của tôi làm cho nổi gai ốc, tôi mới nói một cách thâm sâu:
- Ngao Xí, nếu có một ngày anh thực sự gặp nguy hiểm, dù em có bận rộn tới đâu, cũng sẽ đi cứu anh, cho dù anh có ở địa ngục.
Trong lều ồ lên một tràng huyên náo, đám áo đen ai nấy ôm bụng kêu toáng lên:
- Ghê răng!
- Sởn cả da gà!
- Quá chuối!
- Thật không? – Khuôn mặt Ngao Xí, chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ.
Tôi gật đầu.
Hắn ôm chầm lấy tôi, thì thầm bên tai:
- Nếu anh đã quan trọng với em như vậy… thì cái đùi gà nướng mật ong cuối cùng kia, em nhường cho anh nhé!
Nói rồi, hắn nhanh như chớp xẹt cướp lấy cái đùi gà béo ngậy, mỡ cháy xèo xèo thơm ngào ngạt trên giá nướng.
Đám áo đen phá lên cười nghiêng ngả.
Được thôi, tôi không tức giận, không hề.
Nhường cho cái đùi gà, cũng là một phần của tình yêu, dù sao cũng tốt hơn sau này tôi muốn nhường, lại chẳng có ai đến lấy.
Cuộc sống mà, chẳng phải chính là cơm áo gạo tiền, nhạt nhẽo bình lặng. Tòa thành vàng nguy nga hoàng tráng, hào quang muôn dặm, kỳ thực quá xa xôi.
Có người ở bên, có người cười nói, đã đủ rồi.