Chương 2: Nguyên tướng quân không chết, đánh thắng trận trở lại rồi
Vẫn như cũ là ánh mặt trời soi sáng trên mí mắt, Diệu Diệu lập tức bò dậy.
Hôm nay cữu nương tỉnh sớm, cô còn chưa kịp đi ra thì cửa đã bị gõ cộc cộc.
"Dậy mau! Dậy! Đến giờ gì rồi mà còn ngủ trong phòng hả! Lão nương nuôi cái tiểu phế vật ngươi, làm việc cũng không nhanh nhẹn, cả ngày chỉ muốn nhàn hạ, ngươi cái nha đầu thúi này, còn không mau làm việc!"
Diệu Diệu rụt cổ lại, lúc đầu ngón chân chạm tới đất lại rụt về. Cô đẩy cửa sổ ra, từ cửa sổ bò ra ngoài, lúc nhảy xuống lảo đảo một cái, suýt nữa không đứng vững.
Cữu nương mắt sáng như đuốc, lập tức nhìn lại, trên mặt biểu lộ càng hung dữ, vung tay lên muốn đánh cô. Diệu Diệu vội vàng nói: "Cữu nương, biểu ca hôm nay còn phải lên học đường đấy!"
Quả nhiên, vừa nói biểu ca, cữu nương lập tức ngừng động tác, hung tợn trừng mắt nhìn cô một cái, lấy chìa khóa bên hông đi về phía phòng bếp.
Nhưng lúc Diệu Diệu chạy qua, vẫn không thoát được một cái tát của nàng ta. Cả bàn tay to đập vào trên lưng của cô, đau đến Diệu Diệu nhe răng trợn mắt, cô ngồi vào cạnh bếp lò đưa củi vào, vừa động liền cảm giác được toàn bộ phía sau lưng nhói đau.
Cữu nương tức giận, làm xong bữa ăn, ngay cả một bát nước thừa cũng không lưu lại, có ý định muốn bỏ đói cô.
Cửa nhà chính mở rộng, còn có thể nghe được âm thanh hùng hùng hổ hổ. Diệu Diệu ngồi ở cửa ra vào, chờ rất lâu, chờ đến lúc biểu ca ưỡn bụng từ bên trong ra, đeo túi sách chuẩn bị lên học đường.
Nhị biểu ca liếc mắt nhìn cô, lập tức kêu lên: "Nương! Con xú nha đầu này dám trốn ra bên ngoài chơi!"
"Cái gì? Xú nha đầu!" Giọng nói sắc bén của cữu nương từ trong phòng phát ra, nàng ta đưa cho biểu ca một quả trứng gà luộc nóng hổi, mặt mũi hiền lành nói: "Bảo nhi à, quả trứng gà này lúc đói bụng thì lấy ra mà ăn nhé, đừng bạc đãi bản thân."
Vừa quay đầu liền nhìn thấy tiểu cô nương ngồi tại cửa ra vào, nàng ta lập tức dựng thẳng lông mày, giơ chân lên muốn đá. Cũng may Diệu Diệu nhanh nhạy, trở mình một cái lộn một vòng, chỉ là cô vẫn bị xước một góc quần áo.
"Cữu nương, ta cắt cỏ đây!"
"Nha đầu ch.ết tiệt kia, chạy nhanh quá nhỉ." Cữu nương lạnh lùng hừ một tiếng: "Ta xem nha đầu này còn có khí lực chạy, khẳng định lại là trốn ta đi ăn trộm."
Tròng mắt nhị biểu ca dạo qua một vòng, đưa tay nói: "Nương, người cho con một ít bạc, con muốn mua sách."
"Không phải hai ngày trước vừa mua sao?"
"Con là học để thành công danh, đương nhiên là phải mua nhiều."
Cữu nương mặc dù đau lòng, nhưng nghe cậu ta nói, cũng cự tuyệt hết đạo lý. Nhưng bạc trong nhà không còn nhiều, cái gì cũng cần chi tiêu, nàng ta cũng không lập tức đồng ý, chỉ nói là đến tối nói sau.
Biểu ca cũng không nóng nảy, trong miệng thúc dục mấy câu rồi mới chậm rãi đi ra khỏi cửa.
...
Diệu Diệu một đường chạy lên núi, mãi đến khi hết khí lực mới nằm xuống bụi cỏ.
Cô buổi sáng không ăn gì, lúc này bụng cũng đói đến ùng ục. Đại Hoàng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gương mặt nàng, vội vàng chạy đi tìm đồ ăn.
Diệu Diệu sờ lấy bụng, nhịn không được nói: "Nếu bây giờ có thể ăn bánh ngọt hoa đào ngày hôm qua thì thật tốt!"
Chỉ là không cần nghĩ cũng biết, đó là không có khả năng.
Cô ở trong mơ ăn nhiều như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng được hưởng thụ ở trong hiện thực!
Tiểu ca ca cũng không biết là người ở đâu, được ăn điểm tâm ngon như vậy, nói không chừng là đồ tốt trên trời mới có!
Diệu Diệu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi khô, mới đứng lên chậm rãi cắt cỏ.
Đại Hoàng trở về trước, nhưng lại có mấy tiểu hài tử cũng cắt cỏ tới đây, nhìn thấy cô liền lập tức né tránh.
Nương của Diệu Diệu ở trong thôn có thanh danh không tốt, không phải là trong nhà nhận hết ấm ức thì đi ở bên ngoài cũng có phần bị xa lánh. Từ lúc Diệu Diệu được sinh ra, trẻ con trong làng đều không muốn chơi với cô, Diệu Diệu cũng không để ý, cô có Đại Hoàng là đủ rồi.
Nương nói cô là nữ nhi của đại tướng quân, là những kẻ đó không có mắt!
Tiểu cô nương gật gù đắc ý, vui vẻ cắt cỏ, chờ Đại Hoàng ngậm một chuỗi quả trở về, cũng đã cắt đầy một nửa sọt.
Một người một chó chia quả ăn, Diệu Diệu ôm Đại Hoàng lông mềm như nhung, bắt đầu kể cho nó chuyện đại tướng quân hôm qua nghe được.
"Tiểu ca ca nói, Nguyên tướng quân cực kỳ lợi hại, còn là cái gì... Bắc Địa... Bắc Địa... Bắc Địa là địa phương nào?"
"Gâu gâu!"
Diệu Diệu gãi đầu một cái, nói tiếp: "Tóm lại, người ấy là một đại tướng quân rất lợi hại, tiểu ca ca nói đó là tướng quân lợi hại nhất trên đời!"
"Ẳng ẳng!"
Vốn dĩ Tuyên Trác không phải nói như vậy. Nguyên tướng quân đương nhiên lợi hại, Nguyên gia ở kinh thành cũng có địa vị cao, bản thân Nguyên tướng quân là thiếu niên thiên tài, lúc mười sáu tuổi nhập quân đã có uy danh, Tuyên Trác ít khi dùng từ ngữ ca ngợi mặc dù không dám có đánh giá cực đoan thế nhưng so với lúc kể về Hà đại tướng quân thì hay hơn nhiều. Rơi vào lỗ tai Diệu Diệu tự nhiên là đại tướng quân lợi hại nhất.
"Đáng tiếc..." Giọng Diệu Diệu lập tức thấp xuống: "Đáng tiếc, Nguyên tướng quân đã ch.ết rồi."
"Ẳng ử..." Đại Hoàng an ủi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ gương mặt của nàng.
Tuyên Trác nói là vào khoảng năm, sáu năm về trước, Diệu Diệu luôn ở thôn xóm hương dã cũng loáng thoáng có chút ấn tượng. Tuyên Trác nói mười phần kỹ càng, trận chiến sự này cực kỳ trọng yếu, Nguyên tướng quân là chủ soái, nhưng trận chiến lại diễn ra vào mùa thu năm ngoái, Nguyên tướng quân chỉ huy tướng sĩ xâm nhập địa bàn của quân địch, cuối cùng bất hạnh bị lạc. Phần lớn đều là các tướng sĩ đã tử trận, mà Nguyên tướng quân lại ngay cả thi thể cũng không tìm được.
Tin tức truyền đến kinh thành, hoàng đế phái người đi tìm nhưng lại không thấy tung tích, phủ tướng quân cũng đã treo cờ trắng.
Diệu Diệu vốn ngây thơ, nhưng nghe Tuyên Trác nói đến cảm xúc sa sút, ngay cả cô cũng thấy buồn.
Tướng quân kia lợi hại như thế, vậy mà đã ch.ết mất rồi.
Chẳng biết tại sao, Diệu Diệu nghe qua nhiều chuyện đại tướng quân, duy chỉ có nghe về Nguyên tướng quân là không nhịn được thương tâm khó chịu. Diệu Diệu thầm nghĩ, cô hy vọng phụ thân mình cũng lợi hại như đại tướng quân, nhưng cũng không cần lợi hại quá, cô không cần phụ thân làm đại tướng quân lợi hại nhất, thầm nghĩ chỉ cần phụ thân làm công việc đại tướng quân là được.
Bên ngoài đang chiến tranh a.
Sau khi chiến sự bình định, phụ thân có thể tới đón cô đi không?
Diệu Diệu gối lên bụng mềm mại của Đại Hoàng, cũng không nhịn được bắt đầu mong đợi.
Lúc xế trưa.
Cô đeo giỏ cỏ lên lưng, cùng Đại Hoàng xuống núi.
Cữu nương hôm nay mấy lần muốn đánh đều bị cô tránh khỏi, Diệu Diệu đoán nàng ta giữa trưa cũng sẽ không cho bản thân ăn cơm nên lúc trên núi đã lấy quả dại lấp đầy bụng. Hôm nay về muộn hơn bình thường, cữu nương nhất định sẽ lại phát cáu, Diệu Diệu nghĩ đến cái này, bước chân cũng không nhịn được bắt đầu nhanh hơn, lúc đến cửa nhà, ngay cả mùi thơm của thức ăn đều đã bị gió thổi đi.
Cô do dự không dám vào nhà, sợ sẽ lại bị cữu nương đánh. Đang do dự thì nhìn thấy cữu nương cùng một đại nương xa lạ cười híp mắt đi từ trong nhà ra.
"Trương gia, lần sau nếu còn có cái này thì lại tới tìm ta nha." Đại nương vui tươi hớn hở nói: "Ta chắc chắn sẽ cho ngươi một giá tiền thích hợp."
"Được."
Cữu nương quay đầu hướng trong nhà nói: "Động tác cẩn thận chút, cũng đừng đụng mạnh quá!"
Diệu Diệu trong lòng kêu một tiếng, vội vàng chạy vào.
Chỉ nhìn thấy có mấy người thân thể cường tráng đang xách đồ trong nhà. Đồ này có bảy, tám phần mới, Diệu Diệu nhận ra kia là đồ trong phòng nương!
"Các người làm cái gì vậy?" Diệu Diệu hốt hoảng vứt cái sọt xuống, nhào tới cái hòm gỗ: "Đây là đồ của nương ta!"
Người tiểu cô nương nhỏ như vậy, lúc bổ nhào vào chỗ hộc tủ thì tay mấy đại hán hơi lung lay nhưng bước chân ngừng lại. Có thể ngăn cản được cái này, ngăn không được cái khác, có người khác xách cái bàn đi ra.
Đây đều là đồ dùng của Diệu Diệu sau khi sinh, người Trương gia không cho họ dùng đồ tốt, bản thân nương Diệu Diệu ngày đêm làm công cho người ta mới có được. Sau khi nương Diệu Diệu qua đời, Diệu Diệu bị đuổi tới phòng để tạp vật nhưng những đồ này cho tới bây giờ đều không động tới!
Nước mắt Diệu Diệu rơi xuống, trên cái bàn còn có hình bông hoa do cô khắc.
Đây là muốn đem những vật này đi đâu!
"Cữu nương, cữu nương!" Diệu Diệu vội vàng hấp tấp hô to: "Đây là đồ của nương ta, người đừng cho bọn họ lấy đi!"
Đại Hoàng nhe răng trợn mắt, hung ác hướng về phía đại hán sủa to.
Đại nương xa lạ nhíu mày: "Trương gia, cái này..."
Cữu nương cười xấu hổ, vội vàng đi tới kéo tay Diệu Diệu: "Nha đầu ch.ết tiệt này, ngươi còn không mau buông ra cho ta!"
"Cữu nương..."
Cữu nương nghiêm nghị nói: "Ngăn tủ này đều bị ta bán, bán để lấy bạc cho biểu ca ngươi mua sách đọc, biểu ca ngươi còn phải thi cử, ngươi trì hoãn nổi sao? Còn không mau buông tay!"
Diệu Diệu không dám tin nhìn nàng ta: "Cữu nương, người bán? !"
"Nhanh buông tay!"
Diệu Diệu làm sao chịu đồng ý, bàn tay nhỏ của cô nắm chật lấy ngăn tủ, thân thể nhỏ bé vào lúc này như bạo phát vô tận khí lực, cữu nương túm mấy lần vẫn không lôi đi được.
"Đây là đồ của nương ta!" Nàng khóc hô: "Đây là đồ của nương ta!"
Tất cả mọi người còn đang bận bịu, nghe được động tĩnh bên này, lục đục ngo ngoe tụ tập ở cổng, thăm dò bên trong, nghị luận ầm ĩ, chỉ trỏ.
Cữu nương thẹn đến hoảng, mắng Diệu Diệu: "Nương ngươi, nương ngươi, nương ngươi cũng đã mất, còn cái gì mà nương ngươi? Hai mẫu nữ nhà ngươi bồi thường tiền ở đi, đồ sao chổi, đồ của Trương gia chúng ta, ta muốn bán thì bán, ngươi quản được sao!"
Diệu Diệu khóc lớn nói: "Cữu nương, van cầu người, những đồ kia đều cho người, người đừng đem những này bán đi..."
Cữu nương nào chịu nghe, mắt thấy người tụ tập ở cổng càng ngày càng nhiều, nàng ta lượn một vòng quanh sân, từ trong đống củi rút ra một cây dài nhất, chát một cái, đánh thật mạnh lên mu bàn tay Diệu Diệu. Dạng củi này đi đánh người là đau nhất, mu bàn tay lập tức biến đỏ, dần sưng phồng lên.
Diệu Diệu rụt tay lại, ngay sau đó lại dùng lực lớn ôm lấy ngăn tủ.
"Xú nha đầu, còn không mau buông ra cho ta!" Cữu nương lại đánh mạnh một cái nữa xuống: "Nhanh lên!"
"Cữu nương, cữu nương, van cầu người..." Diệu Diệu oa oa khóc lớn, mu bàn tay vừa sưng lại đau, cô không dám buông tay, nếu buông ra sẽ mất hết "Van cầu người, cữu nương, ta về sau sẽ kiếm bạc cho người, người đừng bán..."
"Chát!" "Mau buông tay!"
"Chát!" "Nha đầu ch.ết tiệt, ngươi còn không chịu nghe lời đúng không? !"
"Chát!" "..."
...
Lúc Tuyên Trác xuất hiện ở trong mơ, tiểu cô nương đang oa oa khóc lớn.
Cô cũng không biết đã khóc bao lâu, trên gương mặt, trên vạt áo, tất cả đều ướt sũng. Ở trong mơ, nước mắt của cô không rơi xuống, khóc không hết, khóc đến cuống họng khàn khàn cũng không dừng được.
Tuyên Trác liền vội vàng đi tới: "Cữu nương lại đánh muội?"
Cậu đi tới mới nhìn rõ trên tay và mặt tiểu cô nương đều là vết thương, ánh mắt Tuyên Trác trì trệ, làm sao nhìn không rõ. Trong mộng không cảm nhận được đau, nhưng trong hiện thực thân thể bị thế nào thì trong mộng chính là như vậy.
Nhìn thấy tiểu cô nương thê thảm như vậy, cậu liền cảm thấy tâm co lại đau đớn, chớ nói chi là tiểu cô nương đến tột cùng là đau bao nhiêu.
Một hộp thuốc trị thương hiện lên, chẳng cần biết bôi thuốc trong mộng không thể chữa trị được vết thương nhưng động tác của cậu vẫn thật cẩn thận, sợ lại làm đau cô.
Thuốc cao bôi lên vết thương, Diệu Diệu như đã khóc mệt, tiếng khóc mới dần dần ngừng lại, nấc lên mấy tiếng.
Tiếng nấc đứt quãng, kể lại chuyện ban ngày cho tiểu ca ca nghe.
Diệu Diệu đưa tay, tùy ý để hắn bôi thuốc, ngơ ngác nói: "Tiểu ca ca, phụ thân khi nào thì mới có thể tới đón ta?"
Trên tay của cô, trên mặt, trên thân xem như được quần áo che lại, tất cả cũng đều là bị cành quật ra vết tích. Tuyên Trác hơi nhếch môi, hộp thuốc trị thương đã sử dụng hết, mới biến ra một đĩa điểm tâm thơm ngào ngạt.
Nhưng ngày bình thường tiểu cô nương thích nhất điểm tâm, lúc này lại cũng không có chút lực hấp dẫn nào.
Cậu đành phải nói: "Sẽ nhanh thôi."
Cùng lắm thì cậu không đợi nữa, hiện tại liền nghĩ cách tìm người đi đưa tiểu nha đầu vào trong kinh thành, mặc kệ người khác ngờ vực thế nào cũng được, chỉ sợ cậu sẽ không đợi được tiểu cô nương bình an lớn lên.
Tuyên Trác nói: "Ta kể thêm cho muội về đại tướng quân nhé?"
Mắt Diệu Diệu mắt sáng rực lên.
"Ta hôm qua nói với muội về Nguyên tướng quân, còn nhớ rõ sao?"
Diệu Diệu vội vàng gật đầu.
Tuyên Trác nhếch khóe môi, trong mắt cũng lộ ra mấy phần vui vẻ: "Ta hôm qua nói sai, ban đầu Nguyên tướng quân không ch.ết, đánh thắng trận trở lại rồi."
Diệu Diệu "Oa" một tiếng, tinh thần lập tức tỉnh táo.