Chương 61: Bị hất ngã xuống cùng với Đại Hoàng

Đương nhiên là không có khả năng đi đánh gấu, đừng nói là Tuyên Trác, cho dù là Nguyên Định Dã cũng không đồng ý.


Tuyên Trác không ngờ lá gan của cô lại lớn đến vậy, chuyện ngày hôm qua xảy ra kinh khủng đến thế mà cô lại chẳng thèm để ý chút nào, hôm qua vừa đánh hươu, hôm nay còn tâm trí đòi đi bắt gấu.
Nhưng hôm nay... Cậu xin lỗi nói: "Hôm nay không thể đi cùng muội."
"Sao lại thế ạ?"


"Ta đi theo phụ hoàng đến nơi này, ngoại trừ săn thú thì còn có cái khác phải làm." Thái tử lần đầu tham gia săn bắn, không chỉ là muốn thể hiện tài kỵ xạ mà còn phải đi theo hoàng đế gặp gỡ nhiều người, hoàng đế bận bao nhiêu thì cậu cũng bận bấy nhiêu.


Diệu Diệu "A" một tiếng, cô không phải tiểu hài tử không hiểu chuyện, vừa nghe bọn họ có chính sự là sẽ không quấy rầy.
Diệu Diệu nói: "Vậy muội đi tìm phụ thân, phụ thân sẽ mang muội đi săn thú."
Mặt Tuyên Trác lộ vẻ khó xử: "Nguyên tướng quân cũng..."


Nguyên Định Dã thân là sủng thần của hoàng đế, đương nhiên cũng phải đi theo hoàng đế.
Diệu Diệu ngây người, bỗng chốc không biết nên làm thế nào cho phải, mắt thường có thể thấy được, mới vừa tiểu cô nương còn thích thú phấn chấn bỗng chốc ỉu xìu, cái đầu nhỏ hơi cúi.


Tuyên Trác có chút không đành lòng, nói: "Hay là ta đi nói với phụ hoàng một tiếng, để có thể đi cùng muội?"
"Không sao đâu, thái tử ca ca, còn có Đại Hoàng đi cùng muội mà!" Diệu Diệu vỗ vỗ, Đại Hoàng lập tức gâu một tiếng, ngẩng đầu cọ cọ lòng bàn tay cô.


available on google playdownload on app store


Tuyên Trác nghĩ nghĩ, lại nói: "Còn nếu có thể thì ta nhất định sẽ về sớm."
Diệu Diệu vui vẻ nói: "Vậy muội chờ huynh!"


Diệu Diệu dắt chó, cùng Tuyên Trác đến trước doanh trướng của hoàng đế. Không chỉ có Tuyên Trác mà Nguyên Định Dã cũng đến, còn có rất nhiều đại thần, quả nhiên là có công vụ phải làm.


Diệu Diệu vẫy tay tạm biệt phụ thân và thái tử ca ca, nhìn bọn họ đi vào trong, cũng không tìm người khác, ra ngoài chơi với Đại Hoàng.
Trước tiên đi xung quanh tìm mấy hòn đá, xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn sau đó cầm lấy cung tên, bắt đầu luyện bắn cung.


Mũi tên bắn vào hòn đá, lưu lại một dấu màu đỏ, lúc này, Đại Hoàng phe phẩy cái đuôi đi qua, ngậm hòn đá đó đem về cho cô.
Như thế lặp lại vài lần, bắn mấy tên, tìm lại được cảm hứng, Diệu Diệu cũng bắt đầu nghiêm túc đứng lên, đắm chìm trong đó.


Cũng không biết trôi qua bao lâu, mồ hôi đầy đầu, mới dừng lại để nghỉ ngơi. Diệu Diệu không đi xa, tìm một chỗ mát ngồi xuống, ôm Đại Hoàng thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.


Có vài người đi ngang qua đều phải ghé mắt nhìn một cái, có mấy thiếu niên lang bước đến bèn thương lượng với nhau, sau đó có một người ở giữa chủ động đi tới.
"Này, ngươi chính là nữ nhi của Nguyên tướng quân?"
Diệu Diệu đang nói chuyện với Đại Hoàng, nghe vậy ngẩng đầu lên.


Trước mắt là một thiếu niên xấp xỉ tuổi Tuyên Trác, Diệu Diệu không biết cậu ta nhưng nhìn có vài phần quen quen, chắc là gặp lúc đi săn.
"Phụ thân muội là đại tướng quân." Diệu Diệu tò mò hỏi: "Huynh là ai?"
"Ngươi không biết ta?"
Diệu Diệu lắc lắc đầu.


Thiếu niên bên cạnh lập tức nói: "Vị này chính là nhị hoàng tử điện hạ!"
"Nhị hoàng tử ?" Diệu Diệu mắt sáng lên, lập tức nói: "Huynh là đệ đệ của thái tử ca ca sao?"
Con cái của hoàng đế có Tuyên Trác là lớn nhất. Nhị hoàng tử là do Trịnh quý phi sinh, chỉ kém Tuyên Trác vài tháng.


Nhị hoàng tử hỏi: "Ngươi ở chỗ này làm gì?"
"Muội đang đợi thái tử ca ca và phụ thân đi ra, chờ bọn họ hết bận là có thể chơi với muội." Diệu Diệu nói chi tiết.


"Công vụ của hoàng thượng bận rộn, có khi bận hết cả ngày, đến tối cũng chưa chắc đã xong." Nhị hoàng tử cùng người bên cạnh trao đổi ánh mắt, chủ động nói: "Ngươi có muốn đi chơi cùng chúng ta không?"
Mặt Diệu Diệu lộ vẻ chần chờ.


Nhị hoàng tử nhìn thoáng qua cung tên của cô, hỏi: "Chúng ta đi săn thú, ngươi đi không?"
"..."
Ánh mắt Diệu Diệu lập tức sáng rực.
Nhưng rất nhanh, cô lại nói: "Phụ thân không cho muội đi, nói là rất nguy hiểm."


"Có chúng ta ở đây, chúng ta có nhiều người như vậy, cho dù có là đánh gấu thì cũng không sợ." Nhị hoàng tử nói: "Nguyên tướng quân bận rộn, có khi kết thúc mùa săn cũng không có cơ hội cho ngươi đi chơi."


Tuy rằng hôm qua là trận đấu, hôm nay người đi ra ngoài săn thú không hề thiếu, những người đó cưỡi ngựa cầm cung làm Diệu Diệu hâm mộ gần ch.ết.


Cô do dự hồi lâu, nhìn nhị hoàng tử cùng người của cậu ta phía sau, thấy bọn họ chuẩn bị chu toàn, ngẫm lại đây là đệ đệ của Tuyên Trác -- ở trong mắt Diệu Diệu, thái tử ca ca là người tốt, hoàng thượng mặc dù thỉnh thoảng hay xấu tính nhưng cũng là bá bá hòa ái, đều là người một nhà, chắc không phải người xấu đâu nhỉ? -- cô nghĩ tới nghĩ lui, lại bị con gấu hấp dẫn, cuối cùng ánh mắt sáng lấp lánh đồng ý.


Diệu Diệu đi nói với thị vệ ngoài doanh trướng một tiếng, bảo hắn báo cho phụ thân là mình đi chơi với người khác, sau đó vui vẻ dắt Đại Hoàng đi vào đội của nhị hoàng tử.


Ra khỏi doanh trướng, mọi người ăn ý trở mình lên ngựa, Diệu Diệu cũng vội vàng cưỡi lên Đại Hoàng. Mọi người đều cưỡi ngựa lớn, Diệu Diệu sợ bị va chạm nên cố ý lùi ra sau.


Có lẽ là vì cố ý nên lúc đầu đoàn người nhị hoàng tử cưỡi ngựa rất chậm, về sau dần dần tăng tốc, bỏ xa cô ở phía sau.
Chân chó không theo kịp được đại mã, trên người lại mang theo một tiểu cô nương, Đại Hoàng dù có cố hết sức nhưng vẫn bị bỏ một đoạn xa.


Diệu Diệu sốt ruột hô to: "Đợi chút -- các ngươi đợi ta với -- "
Có lẽ là không nghe thấy, những người đó cũng không hề giảm tốc độ, vó ngựa chạy gấp, rất nhanh liền biến mất.
Diệu Diệu đành phải sờ sờ Đại Hoàng, nói: "Đại Hoàng, không cần vội nữa."
"Gâu!"


Một lúc sau, đám người đã đi xa kia chạy trở về, bọn họ nhìn thấy Diệu Diệu, đầu tiên là quan sát trên dưới, thấy cô không khóc cũng không nháo, còn vui cười, trên mặt không khỏi thất vọng.
Sắc mặt nhị hoàng tử khó coi nói: "Ngươi sao chậm quá vậy?"


Diệu Diệu nháy nháy mắt, thấy cậu ta bỗng nhiên thay đổi, không còn thân thiện như lúc trước, có chút sợ hãi nói: "Ta... Ta chạy không kịp."
"Chúng ta hôm nay săn thú đều bị ngươi làm cho chậm trễ!" Nhị hoàng tử ngữ khí hung ác: "Nhanh lên chứ."


Diệu Diệu sững sờ nắm chặt tay, thấy những người đó lại bỏ đi bèn vội vàng chạy theo.
Cái đầu nhỏ có chút mờ mịt.


Mới vừa rồi, đệ đệ của thái tử ca ca đâu có thái độ như vậy, bây giờ lại bỗng nhiên trở nên hung dữ, cứ như trở thành một người khác vậy. Diệu Diệu bắt đầu không thích cậu ta.


Nhưng đều đã đi, còn chưa đánh được gấu, Diệu Diệu cũng không muốn trở về, đành phải cố gắng ngoan ngoãn một chút, sợ lại làm nhị hoàng tử tức giận.
Rất nhanh, bọn họ liền bắt gặp con mồi đầu tiên.


Đó là một con thỏ hoang đang ăn cỏ, mọi người ngừng lại, nín thở ngưng thần, nhị hoàng tử cầm lấy cung tên nhắm ngay thỏ hoang.


Vút một tiếng, một mũi tên nhanh hơn cậu ta bắn trúng con thỏ kia. Mọi người sửng sốt, chỉ thấy mũi tên bị văng ra để lại trên thỏ hoang một dấu màu đỏ, ngay sau đó một giọng vui vẻ vang lên: "Đại Hoàng! Mau lên!"
Đại Hoàng chạy nhanh về phía con thỏ hoang.


"Ngươi làm cái gì vậy?" Nhị hoàng tử căm giận ném cung tên xuống đất : "Náo loạn hả! ?"
Diệu Diệu sửng sốt, chần chờ buông tay: "Ta... Ta không thể đánh sao?"


"Hôm nay chúng ta bồi nhị hoàng tử điện hạ đi săn thú, đương nhiên là phải để nhị hoàng tử điện hạ ra tay." Một người nói: "Ngươi sao có thể động đến con mồi của điện hạ?"


"Còn có mũi tên này..." Một người khác không chút khách khí trào phúng nói: "Ngươi còn muốn dùng cái mũi tên này đi bắn con mồi sao?"
"Đây là khu vực săn bắn, không phải là chỗ chơi cho con nít, ngươi còn nhỏ như vậy ngay cả cung tên cũng không kéo được, còn muốn săn thú?"


"Nếu không phải ngươi quấy rối, vừa rồi nhị hoàng tử điện hạ đã bắn trúng con mồi rồi! Sớm biết vậy đã không dẫn ngươi theo, chỉ được cái quấy rối!"
Mọi người ngươi một lời ta một câu, trong giọng nói không chút che giấu ác ý, làm Diệu Diệu đứng ngây cả ra.


Cô mờ mịt hỏi: "Nhưng ta sao không được đánh chứ?"
Cô vừa nói xong, Đại Hoàng đã ngậm thỏ hoang trở lại. Nó quăng con thỏ đến trước mặt mọi người sau đó lập tức chắn trước Diệu Diệu, phục thấp người, hướng về phía mọi người phát ra tiếng sủa trầm thấp.


Mọi người nhìn lại con thỏ hoang, trên lông thỏ còn có chút hồng hồng, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.
Nhị hoàng tử sắc mặt khó coi, cầm lấy cung tên, ác thanh ác khí nói: "Nhanh đuổi theo!"
Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, kéo chặt dây cương, phóng nhanh về phía trước.


Diệu Diệu nhặt con thỏ trên đất lại ngẩng đầu nhìn đám người, bọn họ cưỡi ngựa, rất nhanh đã bỏ xa. Diệu Diệu tức giận vô cùng.
Bọn họ vì sao không có xin lỗi cô?


Diệu Diệu cưỡi Đại Hoàng đuổi theo, sau đó cũng không dám lấy cung tên ra nữa, chỉ nhìn nhị hoàng tử đánh. Tài bắn của nhị hoàng tử cũng chẳng có gì ghê gớm, bắn trật rất nhiều tên, mãi mới bắn trúng một con gà rừng. Người bên cạnh thấy thế liền ào ào vỗ tay chúc mừng, tiếng khen không ngừng, khen đến nhị hoàng tử mặt mày hồng hào, chí đắc ý mãn.


Diệu Diệu không nhịn được nói: "Nhưng thái tử ca ca lợi hại hơn."
Mọi người nhất thời cứng họng, nhị hoàng tử cũng giận đến tái mặt.


Có một người vội nói: "Thái tử điện hạ sao có thể so được với nhị hoàng tử chứ? Tài bắn cung của điện hạ chính là tuyệt đỉnh, vừa ra tay đã đánh trúng một con gà rừng!"
Diệu Diệu mất hứng: "Huynh ấy bắn đến mấy lần mới bắn trúng, thái tử ca ca hôm qua còn đánh trúng một con hươu!"


"Con hươu kia là Nguyên tướng quân hỗ trợ đánh trúng."
"Nhưng con gà rừng này cũng là các người hỗ trợ đánh trúng mà!"


Diệu Diệu còn chưa bao giờ gặp người nào như vậy, một đám người cộng lại còn không nhanh nhẹn bằng Đại Hoàng, Tuyên Trác đánh hươu tuy còn non nớt nhưng đã trưởng thành hơn rất nhiều, ngay cả Nguyên Định Dã cũng gật đầu tán thưởng, mà nhị hoàng tử ... Cô đứng nhìn ở một bên, bắt có con gà rừng mà tốn sức quá.


Nhị hoàng tử thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi... Ngươi đừng quên, là ai đưa ngươi tới đây!"
"Là các người mời ta đến, nói muốn cùng đi săn thú." Diệu Diệu lại càng tức giận: "Nhưng các người không cho ta bắn, còn cố ý gạt ta ra, đúng là chuyến đi vô nghĩa."


Hơn nữa những người này cưỡi ngựa chạy nhanh, nếu không Đại Hoàng nhớ được mùi của họ thì Diệu Diệu đã bị lạc rồi.
Diệu Diệu hối hận khi nãy đồng ý đi cùng bọn họ, nói không chừng bây giờ phụ thân và thái tử ca ca đã hết bận rồi?


Đám người nhị hoàng tử nhìn nhau, cuối cùng cũng nhớ tới mục đích lúc đầu, sắc mặt càng thêm khó coi.


Có người tiến lên vài bước, nói nhỏ bên tai nhị hoàng tử, lúc này sắc mặt cậu ta mới dịu đi không ít, quay ra nói với Diệu Diệu: "Ngươi đã muốn đi săn, vậy cho ngươi bắn, lần tới nếu gặp được con mồi, chúng ta sẽ không ra tay nữa."
Hai mắt Diệu Diệu sáng lên: "Thật sao?"
"Thật!"


Nhị hoàng tử nói được thì làm được, mang theo người tiếp tục đi về phía trước, sau còn chủ động giảm tốc độ để Diệu Diệu có thể đuổi kịp. Diệu Diệu không còn nghi ngờ cũng không chú ý có một người vụng ŧяộm rời khỏi đội.


Rất xa, nhìn thấy có một con mồi, đám người nhị hoàng tử ngừng lại, cậu ta cũng không ra tay, mà quay ra nói với Diệu Diệu: "Ngươi mau bắn đi."
Diệu Diệu nhìn bọn họ một lúc, nắm chặt cung tên nhỏ, thử thăm dò đi về phía trước một bước, thấy nhị hoàng tử không nói gì mới vui vẻ cưỡi Đại Hoàng chạy qua.


Trong lòng cô nghĩ: Đệ đệ của thái tử ca ca cũng không xấu tính lắm!
Chạy đến gần, Diệu Diệu mới có thể nhìn thấy đó là một con sơn dương.


Cô lấy ra một mũi tên, một bên vỗ vỗ Đại Hoàng, bảo nó di chuyển nhẹ nhàng một chút ngàn vạn đừng dọa đến con mồi, dè dặt cẩn trọng đến gần sơn dương.
Khí lực của cô không lớn, tên cũng bắn không được xa, chỉ có thể tới gần được con mồi.


Mắt thấy con mồi ngay trước mắt, Diệu Diệu vừa định nới lỏng tay thì bỗng nhiên dưới thân rung chuyển, cô kinh hô một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại thì trước mắt đã thiên toàn địa chuyển, ngay sau đó nhanh như chớp bị hất ngã xuống cùng với Đại Hoàng.
"A!"






Truyện liên quan