Chương 91: Đến nhà bạn mới chơi

Lại là một ngày học viện được nghỉ, không cần lên lớp.
Diệu Diệu như thường lệ rời giường sớm, cùng phụ thân đi tập thể dục, sau đó vào nhà dùng đồ ăn sáng.
Làm xong hết tất cả thì đi ra dắt Đại Hoàng, nói với người trong nhà một tiếng rồi chuẩn bị đi ra ngoài.


Nguyên Định Dã ngăn cô lại: "Tiến cung không thể mang chó."


"Hôm nay con không tiến cung gặp thái tử ca ca a." Diệu Diệu vỗ vỗ tay nải trên lưng, là đồ Hạ Xuân tỷ tỷ làm cho, mặt trên còn thêu cá vàng mà Diệu Diệu thích nhất. Tay nải căng phồng, bên trong là điểm tâm Diệu Diệu hay ăn: "Con muốn đi tìm Nguyễn Vân Hoành để chơi."


Nguyên Định Dã biết cô gần đây có thêm bằng hữu mới, lần trước huynh đệ Nguyễn gia đêm muộn còn đến nhà, sau lần đấy, Diệu Diệu cả ngày chỉ nghĩ cách để giúp bằng hữu mới này. Cho mượn tiền, tặng điểm tâm, ngay cả bữa trưa cũng chuẩn bị thêm một phần.


Nhưng hắn vẫn nói: "Con không phải đã hẹn với thái tử điện hạ rồi sao?"
"Con đã nói với thái tử ca ca rồi." Đương nhiên là nói ở trong mộng. Diệu Diệu nói: "Lần sau được nghỉ thì con sẽ tiến cung chơi với huynh ấy."
Vậy không tính là thất ước, Nguyên Định Dã bèn để cô đi.


Cả nhà Nguyễn Vân Hoành vẫn còn ở phủ Tín Dương hầu, xe ngựa đưa Diệu Diệu đến cửa, thấy người đến là người của phủ tướng quân, thị vệ gác cổng không dám chậm trễ, vội vàng đi vào thông báo, rất nhanh, Nguyễn Vân Hoành vội vã chạy ra.


available on google playdownload on app store


Phủ Tín Dương hầu từng hiển hách mà bây giờ chỉ còn cái tước vị, phía bên ngoài phủ cũng xem như là vẫn còn đẹp đẽ. Diệu Diệu dắt chó đi theo sau Nguyễn Vân Hoành, rẽ ngang rẽ dọc, qua một cái đình rồi lại đi sâu tiếp, càng đi càng vòng vèo cuối cùng bọn họ đến một tiểu viện hẻo lánh. Đến nơi này, ngay cả một hạ nhân cũng không thấy có.


"Bình thường ta đều về từ cửa sau, hôm nay ngươi đi bằng cửa chính nên đường có hơi xa." Nguyễn Vân Hoành thuần thục đẩy cửa viện, gọi vào bên trong: "Mẫu thân, con về rồi."
Diệu Diệu tò mò đi theo vào.


Chỗ tiểu viện này tuy hẻo lánh, so với phủ Tín Dương hầu to lớn thì đúng là một trời một vực nhưng nơi này lại vô cùng sạch sẽ, cái gì cũng được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, Diệu Diệu ngó mặt vào trong, lập tức ngửi thấy mùi thuốc đắng rất nồng.


Sau đó Nguyễn Vân Hoành đi vào phòng bếp nhỏ bên cạnh, lúc đi ra thì trong tay đang bưng một chén thuốc nóng, Diệu Diệu bèn đi theo sau đuôi cậu vào phòng. Bên trong, cửa sổ đều mở, ánh nắng chiếu xuống, ở đây cũng rất sạch sẽ gọn gàng, trong không khí còn có hơi thuốc tản lên.


"Mẫu thân, uống thuốc." Nguyễn Vân Hoành bưng chén thuốc đưa cho Nguyễn mẫu, Diệu Diệu bèn đứng ở một bên, mở to hai mắt nhìn bà ấy. Đại Hoàng cũng ngoan ngoãn ngồi ở bên chân.


Nguyễn mẫu thân hình gầy yếu, bà bị bệnh từ lâu, sắc mặt vàng như nến, khí chất quanh thân lại thập phần nhu hòa, thấy Diệu Diệu tò mò nhìn mình liền hòa ái cười cười.
Bà vừa cười, hai tay Diệu Diệu lập tức cảm thấy lúng túng không biết nên làm gì.


"Mẫu thân, đây là Nguyên Diệu Quỳnh mà con nhắc với người hôm trước." Nguyễn Vân Hoành giới thiệu: "Tiền là bạn ấy cho con mượn ."
Diệu Diệu nín thở, dè dặt cẩn trọng nói: "Cháu chào ..."


"Hoành Nhi đã nhắc đến cháu với ta, là cháu giúp chúng ta rất nhiều." Nguyễn mẫu hiền từ vươn tay ra phía cô: "Đứa nhỏ ngoan, mau lại đây."
Diệu Diệu thấp thỏm tiến lại gần.


Nguyễn mẫu thực sự rất gầy, cơ hồ chỉ như da bọc xương, lúc Diệu Diệu nắm lấy tay, động tác dè dặt cẩn trọng, nhưng bất ngờ là bàn tay Nguyễn mẫu lại khô ráo ấm áp, vuốt ve hai má phúng phính, động tác cũng thập phần ôn nhu, mang theo thiện ý quan tâm, giống như mẫu thân vậy. Diệu Diệu không nhịn được chủ động dựa lại gần, quyến luyến cọ cọ hai má của mình vào lòng bàn tay bà.


Bàn tay bà có mấy vết chai, khi còn trẻ, mười ngón không dính nước xuân, về sau bệnh trên giường cũng không làm việc gì nặng. Diệu Diệu cọ cọ, có chút thất vọng lùi lại.


Nguyễn mẫu ôn hòa cười nói: "Hiếm có lần nó đưa bạn về chơi, trong nhà đơn sơ, cũng không có gì để mời cháu." Bà kéo cái ngăn ở đầu giường ra, bên trong đều là mấy gói kẹo mạch nha, ngày thường uống thuốc đắng xong là ăn một cái. Biết Diệu Diệu xuất thân tôn quý, lúc Nguyễn mẫu lấy ra còn có hơi ngại ngùng.


Nhưng lại là cái duy nhất có thể đem ra mời.
Diệu Diệu cũng không để ý, kẹo mạch nha ngọt ngào tan trong miệng, hương vị giống hệt trong trí nhớ. Cô vui vẻ cười rộ lên, hai má phúng phính lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu.
Nguyễn mẫu thở phào nhẹ nhõm.


Thân thể bà vẫn luôn không tốt, uống thuốc xong, nói chuyện với Diệu Diệu mới được một lúc đã cảm thấy mệt mỏi. Diệu Diệu cũng không quấy rầy bà, nhẹ nhàng cùng Nguyễn Vân Hoành đi ra ngoài.


Cửa đóng lại, mùi thuốc vẫn còn bay nồng nặc khắp phòng, lúc này Diệu Diệu mới nói: "Bệnh của mẫu thân ngươi thế nào rồi?"


"Không biết, sau khi phụ thân ta qua đời, mẫu thân liền ngã bệnh." Nguyễn Vân Hoành không dừng bước, cầm lấy chổi vừa quét dọn sân nhà vừa nói: "Mẫu thân mỗi ngày đều phải uống thuốc, đã uống rất nhiều năm nhưng vẫn không khá hơn là bao."
Diệu Diệu nghiêm túc nói: "Chắc chắn sẽ tốt lên."


Nguyễn Vân Hoành nói: "May nhờ có ngươi cho mượn tiền thì ta mới có thể đi mua thuốc cho mẫu thân."
Diệu Diệu còn đang định nói gì đó thì cửa viện bỗng có tiếng gõ. Hai người nhìn nhau, Nguyễn Vân Hoành bèn đi qua mở cửa.


Bọn họ ở trong tiểu viện của phủ Tín Dương hầu, Tín Dương hầu trước giờ không thèm quan tâm bọn họ, ngay cả cơm canh hàng ngày cũng phải tự đi lo liệu lấy, càng hiếm khi có người đặt chân vào đây.
Nhưng hôm nay lại khác.


Hạ nhân hầu phủ vẻ mặt tươi cười đứng ngoài sân, thấy cửa mở bèn cười tủm tỉm nói: "Hoành thiếu gia, lão gia nghe nói ngài có khách bèn lệnh cho tiểu nhân đưa vài thứ tới, thay ngài tiếp đãi khách mời."


Trong tay hạ nhân là khay trà và bánh, vừa định mở miệng thì ánh mắt nhìn sang Diệu Diệu bên cạnh. Cho dù là hai đứa trẻ còn nhỏ nhưng đã có thể hiểu được ý của hắn ta.
Diệu Diệu lập tức nói: "Nguyễn Vân Hoành, hôm nay ta mang theo rất nhiều điểm tâm ngon đấy."


Cậu nhất thời ngẩng cao đầu, ngay trước mặt tên hạ nhân kia đóng cửa lại, cũng không thèm quan tâm sắc mặt hắn ta khó coi ra sao.
Diệu Diệu lấy điểm tâm trong tay nải ra, Nguyễn Vân Hoành thì đi lấy đĩa đến, lại mang lên một cốc nước.


"Mấy người này trước kia không hề như vậy." Cậu sợ Diệu Diệu hiểu lầm, bèn giải thích: "Sau khi phụ thân ta qua đời, nhị thúc còn muốn đuổi hết chúng ta đi, mẫu thân sinh bệnh, ca ca đi xin ông ấy giúp, thế mà ngay cả đại phu cũng không chịu mời."
Diệu Diệu nghe xong liên tục gật đầu.


"Chỉ là chờ ca ca thi cử đỗ đạt xong, chúng ta có thể cùng mẫu thân chuyển ra ngoài." Nguyễn Vân Hoành vui vẻ nói: "Ca ca ta học rất giỏi, huynh ấy nhất định sẽ thi đỗ!"
Diệu Diệu "Oa" một tiếng: "Ca ca ngươi muốn làm trạng nguyên sao?"


"Ha ha." Nguyễn Vân Hoành hiển nhiên rất tự hào huynh trưởng của mình, cậu gãi gãi đầu, ngữ khí lại dần thấp xuống: "Nhưng mà ca ca ta rất bận , huynh ấy còn phải nuôi ta và mẫu thân, vừa học vừa chạy đi kiếm tiền. Có chút tiền là đi mua thuốc cho mẫu thân, cuối cùng ngay cả một cuốn sách cũng không mua nổi."


Diệu Diệu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cậu là lúc cậu trộm sách.
Cũng không biết về sau thế nào.
Diệu Diệu trong lòng tò mò, cũng hỏi luôn vấn đề này.


"Các phu tử biết là ta làm, ca ca bắt ta đi thú nhận. Ca ca muốn tham gia kỳ thi khoa cử nhưng nhị thúc dù là một quyển sách trong phủ cũng không cho huynh ấy mượn, ca ca muốn mua sách nhưng chúng ta lại không có tiền, cho nên ... Cho nên ta mới..." Giọng cậu càng nói càng nhỏ, cuối cùng không nghe thấy gì nữa, cũng không dám ngẩng đầu: "Ca ca đã đánh ta."


Diệu Diệu không biết nên an ủi thế nào, nghĩ nghĩ, bèn lấy một miếng bánh điểm tâm ngon nhất nhét vào tay cậu.
"Nguyên Diệu Quỳnh, ta dẫn ngươi đi chơi." Nguyễn Vân Hoành phấn chấn lại: "Đây là lần đầu tiên có người tới nhà ta, ta dẫn ngươi đi chơi xung quanh."


Diệu Diệu gật gật đầu, lại vỗ vỗ Đại Hoàng bên cạnh.
"Ta dẫn Đại Hoàng tới đây a, chúng ta cùng nhau chơi."
"Ngươi đã đến đây, chúng ta đi bắt cá nhé. Bắt được xong, ta và mẫu thân nấu món canh cá cho ngươi ăn, mẫu thân ta nấu canh cá rất ngon đấy."


Diệu Diệu bèn nói: "Mẫu thân ta nấu canh cá cũng rất ngon, mẫu thân nấu gì cũng ngon nhất."
Chỉ là lúc ấy cô còn quá nhỏ nên không ăn được mấy bát.
Diệu Diệu càng nghĩ càng tiếc nuối.






Truyện liên quan