Chương 109: Sau khi lớn lên (2): Ta đã có người mà mình yêu
Diệu Diệu từ trước đến nay là tiểu cô nương không biết cách che giấu.
Có tâm tư gì đều viết hết trên mặt, trong lòng không vui cũng thể hiện hết ra ngoài.
Nàng ủ rũ về nhà, lão phu nhân còn bảo nha hoàn thử đi hỏi bóng gió xem nguyên nhân từ đâu. Đến bữa tối, đầu bếp làm ra cả một bàn toàn các món ngon mà nàng thích nhất, Nguyên Định Dã bèn gắp một cái đùi gà vào trong bát nhưng Diệu Diệu chỉ cúi đầu nhìn thoáng qua, không chút hứng thú.
Đây thật sự là một chuyện hiếm lạ.
Dù có thế nào, tiểu cô nương chưa bao giờ bỏ mặc việc ăn uống, kể cả khi gặp phải điều gì không vui thì chỉ cần ăn một bát cơm no nhất định sẽ phấn chấn trở lại. Nàng cũng hiếm khi giấu chuyện trong lòng, nếu có gì quá phiền lòng thì dù có không nói cho gia gia nãi nãi thì cũng sẽ lén nói với phụ thân.
Ở trong lòng Diệu Diệu, phụ thân không phải đại anh hùng không gì không làm được, cũng có nhiều phiền não mà phụ thân không thể giải quyết.
Nhưng hôm nay, Diệu Diệu có bí mật nhỏ của riêng mình.
Diệu Diệu đẩy chén đũa, nói: “ Cháu ăn no rồi.”
Lão phu nhân rũ mắt nhìn xuống, trong chén cơm vẫn còn đầy mà!
Thấy mọi người đi hết, lão phu nhân bèn gọi hạ nhân lên hỏi: “Tiểu thư hôm nay đi về cùng ai?”
“Vẫn là cùng Đường tiểu thư.”
“Con bé và nha đầu Đường gia cãi nhau sao?”
“Không có ạ, lão phu nhân, lúc tiểu thư xuống xe ngựa còn nói Đường tiểu thư ngày mai gặp lại ở trường, hơn nữa lúc đó nhìn tiểu thư không hề có biểu cảm gì không vui.”
Mọi người đầy đầu mờ mịt.
Diệu Diệu có bí mật nhỏ rầu rĩ không vui mà trốn vào trong phòng, ai tới an ủi cũng đều không được, hôm nay lại đi ôm Đại Hoàng ngủ —— từ lúc lớn lên rất ít khi ôm nó ngủ cùng. Chỉ là dù có thế thì Đại Hoàng cũng không biết nói tiếng người!
Diệu Diệu vốn dĩ định vào trong mộng hỏi Tuyên Trác, chỉ là trằn trọc mãi không ngủ được. Đến tận đêm khuya, mọi thanh âm đều vụt tắt, chỉ còn tiếng gió hiu hiu ngoài cửa sổ, Đại Hoàng nằm bên cạnh thì ngủ ngon lành, từ cổ họng phát ra tiếng thở mạnh hừ hừ như sấm rền bên tai Diệu Diệu. Nàng vốn dĩ đã khó ngủ nay lại càng phiền lòng hơn.
Từ lúc thần tiên ca ca có ở trong mộng, hai người gần như tối nào cũng đều gặp nhau, ngoại trừ phụ thân ở ngoài thì người Diệu Diệu thân nhất chính là hắn. Hắn vừa là huynh trưởng vừa là bằng hữu, Diệu Diệu đã quen có Thái Tử ca ca bên cạnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ Thái Tử ca ca cũng sẽ có thêm Thái Tử Phi.
Nàng biết được ý nghĩa Thái Tử Phi là gì, giống như là phụ thân cùng mẫu thân, Chúc tỷ tỷ cùng Nguyễn đại ca. Hồi trước nàng hay đến chơi với Chúc tỷ tỷ, sau này khi Chúc tỷ tỷ thành thân, cũng không thể lúc nào cũng rảnh rỗi chơi với nàng.
Diệu Diệu từ trước đến nay là người lạc quan, chưa bao giờ để mấy chuyện thương tâm trong lòng nhưng hôm nay lăn qua lộn lại, càng nghĩ càng thấy buồn. Hôm sau đến tận hừng đông rồi mà bản thân vẫn còn suy nghĩ.
Nàng ngồi xe ngựa đến trường, vừa thấy bộ dáng này, Đường Nguyệt Xu lập tức cả kinh.
Diệu Diệu khi còn nhỏ chính là một tiểu cô nương yêu cái đẹp, sau khi lớn lên cũng vẫn như thế, vải vóc may mặc đều là đồ thịnh hành nhất kinh thành, nha hoàn cũng là người khéo tay nhất búi cho nàng những kiểu tóc xinh đẹp nhưng bây giờ bọng mắt thâm xì, khí sắc khó coi.
Đường Nguyệt Xu lo lắng nhìn nàng: “Diệu Diệu……”
Nàng còn chưa nói xong, Lục Việt đã vui vẻ chạy tới: “Hôm nay ta đã nhìn thấy đồng học mới rồi! Thật sự là một cô nương, ta không dám tới gần nên cũng không thấy rõ, nhưng nhìn qua có vẻ khá xinh đẹp!”
Đường Nguyệt Xu vừa định đuổi hắn đi thì nghe thấy câu này, nhịn không được nói: “Ngươi đã không thấy rõ thì đẹp cái gì mà đẹp?”
Lục Việt lập tức cứng họng.
Hắn gãi gãi đầu, còn không biết nên giải thích như thế nào thì Đường Nguyệt Xu đã đuổi hắn đi. Lục Việt cũng không ngại, bèn đi kể cho người khác.
Đường Nguyệt Xu lo lắng ngồi sát lại Diệu Diệu: “Diệu Diệu, muội không sao chứ?”
“Xu xu tỷ tỷ, muội không sao.” Diệu Diệu cất giấu bí mật nhỏ, ngay cả phụ thân cũng không nói, lúc này ánh mắt có chút dao động, chỉ nói: “Đêm qua, Đại Hoàng ngáy to quá làm muội ngủ không ngon.”
Đường Nguyệt Xu nửa tin nửa ngờ.
Không lâu sau, bạn học mới liền tới.
Đúng như Lục Việt nói, đó quả là một cô nương xinh đẹp, chỉ là lại không học cùng lớp với họ. Không ít bạn học vào giờ nghỉ lén đi qua bên cửa sổ nhìn vào bên trong, ngay cả Lục Việt cũng muốn đi xem náo nhiệt. Trong học viện hiếm có được một bạn học nữ khiến mọi người không khỏi tò mò.
Chỉ là Lục Việt là người chờ mong nhất vừa nhìn thấy rõ mặt người xong lại chẳng còn chút hứng thú nào.
Giữa trưa lúc ăn cơm, hắn thở dài nói: “Rõ ràng là cô nương xinh đẹp, nhưng nhìn đi nhìn lại ta thấy còn chẳng bằng hai người. Diệu Diệu muội muội thì đương nhiên là đẹp hơn rồi, sao mà ngay cả Đường Nguyệt Xu cũng……”
Đường Nguyệt Xu: “……”
Nàng siết chặt đôi đũa, hít sâu một hơi.
Hy vọng để rồi thất vọng, Lục Việt bèn chạy đi hỏi thử xem bạn học mới này như thế nào.
Bạn học mới họ Trình, vốn không phải người kinh thành, Trình đại nhân lúc đầu làm quan ở nơi khác, năm nay mới được triệu về kinh thành nên chuyển cả nhà về đây. Trình đại nhân thoạt nhìn có vẻ khá được hoàng đế trọng dụng, tiền đồ rộng mở, Trình cô nương tuổi tác bằng bọn họ, nghe nói nàng ta là người tri thư đạt lý, ôn tồn lễ độ được không ít người yêu quý.
Diệu Diệu thích nhất là kết giao bằng hữu, nhưng hôm nay thật sự không có chút hứng thú nào, thậm chí cả tên bạn học mới này là gì cũng không thèm nhớ, buổi chiều sau khi tan học cũng không đi chơi mà về thẳng nhà.
Ban đêm, nàng bèn đi ngủ sớm, đợi thật lâu cuối cùng cũng nhìn thấy Tuyên Trác.
Diệu Diệu trông mong mà nhìn hắn.
“Diệu Diệu, muội chờ lâu chưa?” Tuyên Trác vén vạt áo, ngồi phía đối diện. Hắn gõ gõ tay xuống bàn, lập tức xuất hiện rất nhiều điểm tâm. Hắn cười nói: “Đây là món mà ta nếm thử hôm nay, đều là điểm tâm không có trong kinh thành đâu, muội ăn thử xem?”
Diệu Diệu nắm lấy góc áo, liếc nhìn hắn một cái, đôi mắt ươn ướt, lại chậm rãi cúi đầu. Nàng cúi đầu, cong sống lưng, dù không nói gì nhưng vẫn có thể nhận ra tâm trạng đang không tốt.
Tuyên Trác khó hiểu, hắn cúi đầu nhìn lại chính mình, thấy y phục chỉnh tề, trước khi đi ngủ đã nghiêm túc ngắm nghía trước gương, hẳn không phải do mình thất lễ đâu.
“ Có phải muội ở kinh thành chờ ta lâu quá rồi không?” Hắn suy đoán nói: “Ta đang trên đường về rồi, mấy ngày nữa là tới nơi. Đợi ta hồi kinh giao phó lại công việc nhất định sẽ đưa muội đi chơi.”
Diệu Diệu lắc lắc đầu.
Qua một ngày một đêm, nàng ngược lại không biết nên hỏi như thế nào.
“Sao tối hôm qua không thấy muội đâu?” Tuyên Trác lại nói: “Ta ở trong mộng đợi muội cả đêm mà không thấy. Là đêm qua ngủ không ngon à?”
Diệu Diệu lắc đầu, lại gật gật đầu.
Nàng còn dùng cái cớ cũ: “Là Đại Hoàng……”
Nhưng Tuyên Trác còn không hiểu nàng sao, vừa nghe là biết nàng đang nói dối.
Cho dù lúc trước Đại Hoàng còn trẻ thì vẫn luôn là con chó biết chừng mực, bây giờ già rồi lấy đâu ra tinh lực mà làm ầm ĩ.
Hắn không nói gì, chỉ cầm lấy điểm tâm để vào tay Diệu Diệu, lại rót thêm một ly trà, bắt đầu kể mấy chuyện thú vị mình gặp trên đường đi khảo sát. Quả nhiên, không lâu sau, tiểu cô nương trước mặt trở nên đứng ngồi không yên.
Nàng cầm ly trà rồi lại đặt xuống, điểm tâm ăn cũng không cảm nhận được mùi vị, trên mặt muốn nói lại thôi, lúc Tuyên Trác quan tâm hỏi đến việc học, rốt cuộc cũng không nhịn được: “Thái Tử ca ca……”
Mặt Tuyên Trác tuấn lãng giãn ra, đáp: “ Sao vậy?”
Diệu Diệu mân mê điểm tâm trong tay, không dám ngẩng đầu, lắp bắp hỏi: “Huynh…… Huynh sẽ có Thái Tử Phi sao?”
Tuyên Trác sửng sốt.
Cái này không cần phải nói, đương nhiên là sẽ có. Diệu Diệu ảo não trong lòng, tự trách mình đi hỏi cái vấn đề này làm gì. Nhưng đã lỡ nói ra miệng thì cũng muốn nghe thử một chút. Diệu Diệu ngẩng đầu, hai mắt đen láy đầy trông mong mà nhìn hắn, ngón tay vò góc áo, hai tai như dựng đứng lên.
Tuyên Trác đặt ly trà xuống: “Sẽ có.”
Nàng lập tức hỏi: “Là người mà muội quen không?”
Tuyên Trác không nhịn được mà bật cười.
“Ta đã có người mà mình yêu.” Hắn nói: “Nếu nàng nguyện ý thì đó chính là Thái Tử Phi của ta.”
Diệu Diệu ngơ ngác nhìn hắn, cả người như choáng váng.
Hơn nửa ngày, nàng mới nói: “Muội…… Muội sao chưa từng thấy huynh nhắc tới……”
Tuyên Trác sờ sờ mũi, hắn tuổi tác không còn nhỏ, lại sớm vào triều làm việc, dần dần càng trở nên trầm ổn, lúc này lại lộ ra vài phần của tuổi mới lớn, hàng mi dài hơi rũ, cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“ Muội tuổi còn nhỏ nên ta không dám nói cho muội."
Diệu Diệu ngẩn ra, nhìn hắn hơn nửa ngày, mới thấp giọng “À” một tiếng.
Nàng trong lòng cảm thấy mất mát, cũng không biết bản thân bị làm sao, rõ ràng đã biết đáp án nhưng lại không hề thấy vui. Thật giống như trước kia, khi có người nói phụ thân sẽ cưới thê tử mới vậy. Dù là phụ thân hay Thái Tử ca ca thì đều là người quan trọng trong lòng Diệu Diệu, chợt nghĩ bọn họ sẽ có gia đình mới, còn có người yêu bên cạnh thân mật, cho dù Diệu Diệu đã đủ lớn để hiểu chuyện cũng khó tránh khỏi cảm giác khổ sở.
Nàng nhìn Thái Tử ca ca. Diệu Diệu đã là đại cô nương, Thái Tử lớn hơn nàng năm tuổi, đúng như Đường Nguyệt Xu nói, nên sớm nghĩ tới chuyện hôn sự. Diệu Diệu vẫn luôn cho rằng hắn là thần tiên ca ca, bộ dạng thần tiên thì sẽ không thay đổi, nhưng hôm nay chợt nhìn lại thì ra thần tiên ca ca đã sớm thay đổi rồi.
Hắn cao lên rất nhiều, dáng người tuy không phải kiểu cường tráng như phụ thân nhưng lại có vóc dáng cao thon như cây tùng, phong thần tuấn dật, so với Lục Việt trước giờ luôn nói mình anh tuấn nhất thì đẹp hơn không biết bao nhiêu.
Diệu Diệu chớp chớp mắt, như lần đầu tiên quen hắn.
Nàng trong lòng nghĩ: Không biết cô nương trong lòng Thái Tử ca ca là ai, không biết nàng trông như thế nào, liệu…… Liệu có xuất sắc như Chúc tỷ tỷ không?
Trong lòng Diệu Diệu, Chúc tỷ tỷ chính là cô nương ưu tú nhất.