Chương 65: Chủ tớ hoa lệ

Phù Lạc lẳng lặng ở trong phòng dưỡng thương.Long Hiên đế dường như vẫn đứng trên thành lâu, chỉ huy mặt trận. Một đám dân chúng không qua huấn luyện đã trở thành quân đội.Dưới sự chỉ đạo của hắn, rất có nề nếp,không hề giống đám ô hợp.


Cái gọi là “Ngàn quân dễ kiếm,tướng tốt khó cầu” có lẽ chính là như vậy
Hoàng đế tự mình điều binh,tất cả dân chúng đều sôi trào, Phá Lỗ thành lại ngập tràn hy vọng


Quân của Ấn Sơn quốc cũng hung bạo hơn,đám quân vốn nên quay về bị Thái tử kiên quyết bắt ở lại,vì nếu có thể giết ch.ết Long Hiên đế đang ở Phá Lỗ thành, thì trận chiến này Ấn Sơn quốc nhất định sẽ thắng


Nay Phù Lạc mới biết,Long Hiên đế không mang theo nhiều viện quân,chỉ có hơn một vạn tinh binh,Viêm Hạ đại quân sẽ đến sau.
Đội quân Kim giáp mang đến mấy ngàn vạn lương thực cho mọi người,giúp giảm bớt nạn đói.


Binh lính phòng thủ vững vàng đâu vào đấy, thần sắc kiên nghị, không hề sợ hãi, bọn họ tràn ngập lòng tin chiến thắng
Khí thế này đã mang lại niềm tin cho tất cả dân chúng.


Còn có một người vẫn lặng yên không nói gì,chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, nhưng hắn giống như một ngọn núi cao vững chắc không thể lay động,đang bảo hộ thần dân của mình


available on google playdownload on app store


Mấy ngày sau,Viêm Hạ đại quân rốt cục cũng đến cứu viện.Quân Ấn Sơn cũng tiền hậu giáp kích, Ấn Sơn thái tử dẫn theo hơn trăm binh mã còn lại thất bại quay về. Phù Lạc nghe thấy tiếng hô kinh thiên động địa bên ngoài, không kìm được liền chạy lên thành lâu


Nhìn không gian bỗng dưng trở nên yên ắng,Phù Lạc cảm thấy nhân thế tang thương quả là thay đổi chỉ trong giây lát,nàng dõi mắt trông về phía xa, một cảm xúc không tên cứ quanh quẩn mãi dưới đáy lòng.


Nàng cùng Long Hiên đế sánh vai, đứng trong thiên địa của hắn, nhìn hắn chỉ vào rừng hoa lan trắng như tuyết ở phương xa kia: "Tâm nguyện của Trẫm chính là kéo dài vùng đất Viêm hạ đến nơi có rừng hoa lan kia." [*Rừng lan thuộc địa phận phía tây của Ấn Sơn quốc,Long Hiên đế ám việc muốn chiếm lĩnh Ấn Sơn quốc]


Câu kế tiếp hắn không nói ra,nhưng nàng biết, hắn đang trên đường hoàn thành dã tâm của mình
Không biết hắn có hiểu được câu: "Chiếm được thiên hạ sẽ mất đi một người" hay không?


Dự vương-Hiên Lan mặc bạch khôi giáp đi lên thành lâu: "Hoàng huynh." Thanh âm của hắn có chút như không thể kiềm chế. Ánh mắt hắn nhìn Phù Lạc,có sự hâm mộ,có sự ghen tị, nhưng nhiều hơn cả là nỗi đau thương
Phù Lạc mơ hồ không hiểu.


"Tam đệ vất vả rồi." Long Hiên đế mệt mỏi,thản nhiên buông ra một câu,sau đó ôm lấy Phù Lạc, ngăn không cho nàng giãy dụa, đi xuống thành lâu.


Quân đội Viêm Hạ mau chóng tập họp,Dự vương mang theo nhiều quân binh hồi kinh trước để hội hợp với Hiên Dật.Phù Lạc không hiểu sao Long Hiên đế lại lựa chọn trở về thành một mình.


Nàng ngồi trong xe ngựa xóc nảy, cảm giác giống như lúc ra khỏi cung năm ấy. Chỉ là thiếu Vạn Toàn, thiếu Liên Tinh,cũng không có mặt Bích Ngô,Làm Ảnh.
Thời thế đổi thay,giờ chỉ còn lại nàng và Long Hiên đế lẳng lặng ngồi trong chiếc xe ngựa.


Ba ngày, ước chừng ba ngày, nàng và Long Hiên đế cứ trừng mắt ngồi trên xe như vậy. Trên thực tế thì,chỉ có thể nói là Phù Lạc mở to mắt nhìn Long Hiên đế,còn hắn thì ngược lại, nhàn nhã tự tại phiêu diêu, chưa từng liếc mắt nhìn nàng tới một cái


Phù Lạc cảm thấy đã quá sức chịu đựng của bản thân rồi, ba ngày không nói lời nào,chính là cực hạn của nàng. "Xoạt" Nàng đoạt lấy cuốn sách trên tay Long Hiên đế:"Ngươi định cả đời cũng không nói chuyện với ta sao?"


Phù Lạc thầm mắng mình không biết suy nghĩ,nàng rùng mình nghĩ tới hậu quả nếu làm hỏng sự nhẫn nhịn siêu cường của Long Hiên đế. Nhưng chỉ thấy hắn ung dung sắp xếp lại bộ sách, ngồi thẳng thân mình, từ trong người lấy ra một chiếc túi nhỏ,đưa ra trước mặt Phù Lạc. Nàng mở ra thì trông thấy chiếc khuyên tai Minh Nguyệt Đang ở bên trong. Cái này không phải chính là tín vật nàng đã giao cho Viên Kỳ Đắc sao?


"Ngươi có biết đôi hoa tai này, khiến trẫm tổn thất biết bao nhiêu không?" Ánh mắt hắn lộ vẻ hung dữ
Phù Lạc lắc đầu, có một cảm giác bất hảo.


"Ngươi có biết Viên Kỳ Đắc là đệ nhất phú thương ở Viêm Hạ không? Ngươi có biết hắn có biết bao chi nhánh ở Viêm Hạ không? Ngươi có biết chỉ cần nơi nào có người,thì nơi đó có Viên Kỳ Đắc không?" Long Hiên đế cùng một lúc đặt ra ba câu hỏi, khiến Phù Lạc sửng sốt


Nàng chỉ có thể ngây ngốc lắc đầu.


"Ngươi có biết năm năm tiền thuế của Viên Kỳ Đắc cũng đủ để toàn bộ con dân thiên hạ sống dư dả cả năm không? Ngươi có biết sau khi kết thúc chiến tranh, tiền thuế của hắn quan trọng với quốc khố của Viêm Hạ đến mức nào không?" Ngữ khí của Long Hiên đế càng ngày càng nghiêm khắc.


Khiến Phù Lạc không kịp trả lời,chỉ thấy có cảm giác tội lỗi
Long Hiên đế rút ra một quyển sách, đặt trước mặt Phù Lạc
Phù Lạc sau khi nhìn rõ thì bắt đầu nguyền rủa, lại là cái cuốn “Thánh tổ gia huấn”ch.ết tiệt đó, hắn lúc nào cũng không quên mang theo quyển sách này


"Trước tiên chép hết một trăm lần đi,còn gia huấn ‘Cần kiệm thiên’ thì chép một ngàn lần."
Phù Lạc hít sâu một hơi: "Ta không chép, ngươi giết ta đi." Lần đầu tiên nàng phát hiện cảm giác đùa giỡn này thật tốt, nhìn Long Hiên đế có chút chần chừ, nàng lại thấy rất vui vẻ.


Lúc này,Phù Lạc chắc chắc hắn sẽ không giết nàng, ai bảo nàng là quân bài chưa lật của hắn chứ.Hiên Áo à Hiên Áo,ngươi cứ chậm rãi chờ tiếp chiêu đi.
Long Hiên đế cũng không đôi co nữa,lại trầm mặc như cũ


Muốn dùng chiêu này bắt ta đi vào khuôn khổ ư, hừ, Phù Lạc âm thầm khinh bỉ mắng nhiếc hắn không có trò mới
Xe ngựa đi đến Hàng Châu.Long Hiên đế lệnh cho xe ngựa dừng lại,rồi mang theo Phù Lạc cùng tùy tùng đi vào "Nhất Tái Kiến"-Tửu lâu nổi danh nhất ở Viêm Hạ


“Nhất Tái Kiến” nằm bên cạnh sông Lâm Giang, ngồi trên lầu ba, nhìn những chiếc thuyền qua lại ở phía xa kia,chợt thấy hiện lên vẻ quyến rũ của “Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu” [*Mùa hoa khói Dương Châu giữa kỳ tháng ba]
Long Hiên đế ngồi xuống ghế, nhưng lại ngăn không cho nàng ngồi


Mùi hương từ đĩa điệp sơn trân hải xộc lên mũi, Long Hiên đế tao nhã gắp lên thưởng thức, khiến Phù Lạc càng căm giận bất bình. Từ khi quân Ấn Sơn đánh Phá Lỗ thành, nàng chưa được ăn bữa cơm nào tử tế, mỗi ngày có cơm trắng mà ăn đã phải cảm tạ trời đất rồi,đúng là chỉ có người từng trải qua cơn đói mới hiểu cái đói đáng sợ tới chừng nào


Phù Lạc là người xuyên qua,chưa từng chịu cảnh súng vác trên vai,cũng chưa hề chịu đói khát. Nhưng kể từ đó về sau, ăn cơm dường như đã trở thành chuyện đại sự của đời nàng, từ chỗ còn cao quý e dè ăn đồ chay,trở thành suốt ngày chỉ thích ăn thịt cá.


Long Hiên đế nay không phải đang dùng đói khát ép buộc nàng đi vào khuôn khổ sao?
Phù Lạc đứng sau lưng hắn,xoa xoa cái bụng đang réo ầm ĩ của mình.


Một cảm giác không cam tâm nảy lên, tuy nàng không xu dính túi, nhưng trang sức của nàng cũng là thứ đáng giá. Nàng phẫn nộ tháo khuyên tai, khiến tai đau nhói.Con người, quả nhiên không nên phẫn nộ,vì lúc đó thường hay làm chính bản thân mình bị thương


"Tiểu nhị,mang cho cô nãi nãi ta một phần giống như vị này." Phù Lạc ngồi xuống một chiếc bàn khác."Cạch", nàng đem đôi khuyên tai Minh Nguyệt Đang để lên trên bàn, đôi khuyên này là do Dương Chi Bạch ngọc thượng đẳng chế thành.Sau đó nàng nhìn khắp người mình,chính là bộ y phục thịnh hành nhất năm nay,bộ y phục “Phù Nhan” mà Long Hiên đế tặng cho Quý phi được sủng ái nhất,có lẽ trên thị trường thì nó là vô giá.


"Đừng có ép ta cởi hết y phục của ngươi." Long Hiên đế lạnh lùng tung một câu,khiến Phù Lạc mặt đỏ tía tai.Hắn, hắn sao có thể nói ra mấy lời này trước mặt bao nhiêu người như thế chứ?
Đúng lúc đó,một thanh niên anh tuấn phong độ, môi hồng răng trắng phe phẩy cây quạt, phong lưu bước lại gần.


"Vị công tử này, sao có thể đối xử như vậy với tiểu thư đây chứ,thương hương tiếc ngọc là trách nhiệm của nam nhân,thật không ngờ công tử lịch sự tao nhã như thế mà lại làm ra chuyện không bằng cầm thú." Nhìn nam tử trước mặt,rồi lại nghe thấy lời hắn nói,nàng thầm nhủ,đây không phải chính là nam xứng xuất hiện trễ đó chứ?Tuy rằng hơi trễ, nhưng xuất hiện là được rồi


Lúc này tiểu nha hoàn bên cạnh vị công tử đó mới lên tiếng: "Tiểu thư này đi với hắn,quả thực là đóa hoa nhài cắm trên bãi phân trâu"


Phù Lạc "Phụt" cười thành tiếng.Mọi cảm xúc không vui đều vì lời của nàng ta mà biến mất hết. Có thể đem Long Hiên đế ví với phân trâu,chỉ sợ khắp thiên hạ cũng chỉ có nàng ta mà thôi.Cặp chủ tớ này thật là đáng yêu, dám nói ra những lời mà Phù Lạc muốn nói nhưng không dám nói.Thật muốn vỗ tay hoan nghênh, nhưng nhìn thấy sắc mặt Long Hiên đế đang trầm xuống, nàng lại không dám .


Chỉ là bả vai nàng vẫn không ngừng run run, nhịn cười thật sự khó ch.ết đi được
"Hoa Lệ Lệ, thiếu gia ta đã dạy ngươi thế nào, nói chuyện sao có thể lỗ mãng như vậy chứ?"
"Nguyệt thiếu." Nha đầu tên Hoa Lệ Lệ kia làm nũng không thuận theo, một chút áy náy cũng không, lại còn đứng cười nữa.


"Nếu tiểu thư không chê, tại hạ nguyện làm chủ, mời tiểu thư ngồi" Hắn nghiêng người mời Phù Lạc.
Lúc này Long Hiên đế lại đứng lên.


"Đa tạ nhị vị đã có lòng với thê tử của ta, nàng ấy bướng bỉnh, đã khiến hai vị nhọc công rồi." Hắn vừa dứt lời,lại còn vuốt vuốt mấy sợi tóc mai của Phù Lạc: "Ngươi lúc nào cũng thích kéo người vô tội vào" Long Hiên đế tuy miệng cười, nhưng lại khiến Phù Lạc lạnh khắp toàn thân, nhớ tới Hoa Diễm ở Miên Hương lâu


"Đa tạ ý tốt của công tử,thiếp thân đúng là quá bướng bỉnh rồi."


Người ta cũng chỉ là có ý tốt, nhưng tốt hơn hết là nàng nên thuận theo Long Hiên đế.Cầm đôi khuyên Minh Nguyệt Đang lên,lúc ấy nàng không tin hắn có thể trước mặt bao nhiêu người làm “chuyện đó”, dù lời của hắn tràn ngập uy hϊế͙p͙,nàng thật sự rất muốn chọc tức hắn


Phù Lạc đột nhiên mỉm cười
Đáng tiếc,thật đáng tiếc,lại gặp phải hai người tốt.
Trên đời này có khối người vì lòng tốt mà làm cho mọi chuyện xấu đi, vẫn chỉ có một câu này thôi: “Muốn cứu người khác,cũng phải hỏi xem người đó có đồng ý không đã”


Thế nhưng,Phù Lạc vẫn vô cùng cảm kích cặp chủ tớ đó, đã nói ra những lời mà nàng muốn nói,khiến nàng vui sướng cực kỳ.Nếu như sau này còn có thể gặp lại,nhất định phải cảm ơn họ mới được….






Truyện liên quan