Chương 63: Quyết đấu rồng nanh độc
Con rồng nanh độc Peru đập cánh một cái, gào lên một tiếng rồi lao về phía Minh như một tia chớp.
“Quả thật rất nhanh” Minh lẩm bẩm, không ai biết, đôi mắt của nó lúc này đã biến thành đôi mắt ghép của loài ruồi. Hàng trăm con mắt bắt lấy từng chuyển động của con rồng, tất cả hoạt động của nó trước mắt Minh giống như là quay chậm vậy. Minh dồn chân khí xuống bàn chân, nhanh chóng thi triển khinh công, đem toàn bộ cơ thể đẩy về bên trái hai bước, né được cú lao đến của con rồng, đồng thời đem trường thương dùng như gậy, đập mạnh xuống lưng của nó. Con rồng Nanh độc Peru bị trúng đòn, đau điếng, gầm lên một tiếng, cái đuôi như cây roi nhanh chóng quét về phía ngực của Minh. Lần này Minh làm một thế thiết bản kiều, cả người ngã ngửa ra, tránh cú quật hiểm ác đó trong khi khán giả “Ồ!” lên kinh ngạc, đứng hết cả dậy vì sợ hãi. Tiếp đó, đang trong tư thế ngã người, Minh vung chân đá mạnh vào phần bụng đuôi của con rồng, sau đó liên tiếp ra đòn, liên tục đá hơn mười chân vào đuôi của nó.
- Cậu ấy chọc tức con rồng rồi, điều này thật sự là không hay cho lắm – Tiếng ông Bagman vang lên khắp cả sân đấu. – Nó nhất định sẽ phun lửa. Không biết cậu Ngọc Minh sẽ đối phó với nó ra sao đây.
Con rồng đau đớn rú lên, ánh mắt thèm khát của nó lúc này biến thành ánh mắt đầy thù hận. Nó đập cánh định bay lên không trung, nhưng Minh bất ngờ đưa tay ra nắm lấy cái đuôi của con rồng, tiến hành hấp thu gien của nó. Con rồng sững người ra, rơi vào trạng thái bất động. Sau khi đã hấp thu ADN của con rồng Nanh độc Peru, thừa lúc con rồng còn đang mê mẩn chưa kịp tỉnh lại, Minh rút đũa phép ra, liên tục tung ra sáu bảy cái bùa-Choáng lên người con Rồng. Sau đó nó ung dung đi về phía cái ổ, cầm lấy quả trứng vàng và giờ cao lên.
Tiếng ông Bagman lại oang oang:
- Vâng, thưa quý vị, màn biểu diễn của cậu Ngọc Minh vừa rồi thật đã mắt phải không! Tôi chưa từng nghĩ có ai, ngoài các kỵ sỹ thời Trung Cổ, có thể giao chiến với rồng mà không cần đũa phép. Và ở những phút cuối cùng, tuy cậu ấy liên tục sử dụng bùa-Choáng, tôi đếm phải đến sáu bảy cái, nhưng tôi dám khẳng định cậu ấy hoàn toàn có thể giết chết nó mà không cần đến đũa phép. Tôi thề danh dự đấy.
Khán giả vỗ tay hoan hô, huýt sáo ầm ĩ. Từ phía khán đài của đám Slytherin, Minh nhìn thấy hai thằng Crable và Goyle đang giơ cao tấm biểu ngữ: “Ngọc Minh no 1”, còn thằng Malfoy thì chụm tay hét lớn:
- Ngọc Minh, vua của chúng ta!!! Ngọc Minh, người thừa kế!!!
Dần dần, tiếng hoan hô lan rộng ra khắp cả trường, tất cả mọi người đều hét lên:
- Ngọc Minh, người thừa kế!!! Ngọc Minh, vua của Hogwart!!!
Ngọc Minh mỉm cười, cúi người chào khán giả rồi đi về phía lều y tế. Nó cúi xuống nhìn đồng hồ, 4 phút 59 giây, thỏa mãn gật gật đầu.
“Rồng!” Minh nghe thấy tiếng bà Pomfrey thốt lên đầy kinh tởm “Năm ngoái là bọn giám ngục Azkaban , năm nay thì là rồng, sang năm thì họ đem cái gì vô trường này nữa hả? Trò măy mắn lắm đó… vết thương này không sâu… tuy nhiên cần phải rửa sạch trước khi chữa lành nó…”
Minh bước vào lều và nhìn thấy bà y tá của Hogwart dùng một chất lỏng màu tím chấm vào vết thương của Harry, làm vết thương của nó bốc khói và kêu xèo xèo. Mặt Harry hơi nhăn một chút. Sau đó bà dùng đũa phép chọc vô vai Harry và làm cho vết thương lành lặn lại ngay tức thì.
Minh đạt được điểm tối đa cho màn biểu diễn “Tôn Ngộ Không đánh rồng Peru” của nó, ngoài ra nó còn được cộng mười điểm, năm điểm cho khả năng thi pháp cực nhanh ( bảy phép bùa-Choáng trong vòng ba mươi giây), hai điểm cho khả năng chiến-đấu-không-cần-đũa-phép, hai điểm vì không-bị-thương-chút-nào và một điểm vì kết thúc trận đấu sớm nhất.
Tiếp đó là Mirinda, cô bé cũng đạt được điểm tối đa, cộng thêm năm điểm, ba điểm cho việc thành-thục-sử-dụng-ma-pháp-đã-thất-truyền và hai điểm vì không-bị-thương-chút-nào
Đứng thứ ba là Harry Potter, cũng đạt điểm tối đa, cộng thêm ba điểm, hai điểm vì sự-nhanh-trí-và-linh-hoạt-trong-sử-dụng-phép-thuật, một điểm vì chỉ-bị-xước-da-chút-chút.
Tiếp đó là Krum, Cedric và Fleur. Ba người bị loại là Tristant, Sapilence và Mikhalovisk. Về Tristant, cây đũa phép của anh ta bị gãy đôi, và con rồng dẫm bẹp hai quả trứng. Sapience không lấy được quả trứng vàng, lại bị lửa rồng thổi cháy mất nửa lọn tóc. Còn Mikhalovisk, hắn dùng lời nguyền nổi điên, nhưng rất không may, khi hắn vừa lấy được quả trứng vàng thì con rồng rơi xuống, đè nát hết chỗ trứng còn lại... Cũng may, như ông Bagman nói, đó chỉ là trứng của loài thằn lằn bự con khá phổ biến, nếu không, vỡ từng đấy trứng chắc loài rồng tuyệt chủng mất.
Màn đêm buông xuống, khi mọi vật đang chìm trong giấc ngủ thì một bóng người rời khỏi lâu đài, tiến về phía chuồng Rồng. Minh biết đám rồng sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã bị đánh bùa ngủ li bì, chuẩn bị vận chuyển trở về quê hương của chúng, thế nên nếu nó muốn thu thập gien rồng thì phải làm trong đêm nay.
Những cái chuồng rồng đã bị khóa kỹ, xung quanh có mấy phù thủy thuộc Ban Chăm Sóc Sinh Vật Huyền Bí Siêu Nguy Hiểm cẩn thận canh gác. Nhưng Minh là ai, nó là phù thủy duy nhất có thể biến thân thành bất cứ loài vật gì.
Minh lập tức nhắm mắt lại, nghĩ đến con muỗi. Cơ thể nó co rút lại, mũi và miệng dài ra, dính liền với nhau thành một cái vòi sắc nhọn. Minh có thể cảm thấy xương và nội tạng biến mất, da dần dần trở nên cứng cỏi, cánh mọc ra từ phía sau lưng. Mấy phút sau, Minh hoàn tất biến hình, đập cánh bay về phía chuồng rồng.
Gió ... hay là không khí, có vẻ muỗi quá bé để cảm thấy gió... vù vù đập vào lớp vỏ giáp của Minh. Minh gia tốc, gia tốc lại gia tốc. Cảm giác thật tuyệt vời, giống như bạn cưỡi máy bay phản lực lao hết tốc độ vậy. Này, đừng có bĩu môi không tin nhé, bạn thử đem một cái máy bay phản lực thu nhỏ lại bằng một con muỗi xem, có khi còn không nhanh bằng muỗi ấy chứ. Ở thế giới bình thường, hấp thu gien của muỗi thật sự rất khó khăn, nhưng với Minh, cùng với sự giúp đỡ của phép thuật thì việc này dễ dàng hơn nhiều. Minh lượn vòng, quay tròn, lao hết tốc lực xuống đất rồi khi sắp chạm đất thì bẻ lái vọt ngược lên.
Đùa giỡn chán chê một lúc, Minh mới nhớ ra công việc chính, lập tức đập cánh bay về phía chuồng rồng. Những song sắt được ếm bùa chống-phù-phép không ngăn cản được muỗi, Minh bay vào bên trong rồi từ từ hiện hình. Nó đi ra sau một góc khuất sau lưng con rồng xanh xứ Wales, cởi bỏ một chiếc găng tay, nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng lúc này có lẽ sẽ giật mình, bởi vì lúc này chỉ có một bàn tay đặt lên trên người của con rồng. Cái bất tiện của phép biến hình của người Andalite là thế đấy, bắt buộc phải trực tiếp tiếp xúc mới được.
Cứ thế, trong buổi tối hôm đó, Minh hấp thụ toàn bộ gien của chín con rồng, và hậu quả của việc biến thân thành muỗi là đầu óc nó cứ vo vo, quay cuồng cuồng quay...
Chiều thứ Năm, khi Minh vừa bước ra khỏi lớp cổ ngữ Rune thì Malfoy từ đâu lao đến như một cơn gió, vừa thở vừa nói:
- Minh, dạ vũ Noel sắp tới rồi… Đây là một hoạt động truyền thống, là một phần của cuộc Thi đấu Tam Pháp thuật và là một cơ hội cho chúng ta hòa nhập giao lưu (Minh âm thầm khinh bỉ Malfoy: muốn tán tỉnh tiên nữ thì cứ nói, còn hòa nhập với cả giao lưu, quân tử dỏm) với những vị khách nước ngoài của chúng ta. Dạ vũ này chỉ dành cho học sinh từ năm thứ tư trở lên… nhưng mày có thể mời một người bé hơn nếu mày muốn. Mày... ý định mời ai...
Lúc này Minh mới nhớ đến tình tiết này, nó đưa tay lên đầu xoa bóp cái trán, suy đi ngẫm lại, cuối cùng nó quyết định mời Vương Minh Thy đi dự buổi tiệc. Dù sao cô bé cũng bé hơn nó một lớp, không thể tham gia buổi tiệc như Pansy hay Hermione được. Nghĩ đến cái mạng sườn khốn khổ sắp bị tàn phá của nó, Minh chẳng biết làm gì hơn là xoa xoa trán.
- Còn nữa – Malfoy tiếp tục nói - Mọi người tham dự dạ vũ đều phải mặc lễ phục, và buổi dạ vũ sẽ bắt đầu vào đúng tám giờ đêm Giáng sinh, và kết thúc vào lúc nửa đêm ở Đại sảnh đường. Và theo truyền thống thì quán quân và các bạn nhảy của mình sẽ nhảy mở đầu buổi tiệc.
Minh lúc này mới nhớ đến, phần thi thứ hai sẽ xuất hiện các “Con tin”. Tuy Minh thừa sức có thể nhanh chóng giải cứu Thy, nhưng Minh không hề muốn cô bé chịu khổ ướt lạnh dưới đáy hồ một chút nào. Một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu Minh, chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó mời Miranda nhảy trong đêm Giáng Sinh nhỉ.
Nhưng lúc này, một cảnh chướng tai gai mắt khiến cho Minh sầm mặt lại, cắt đứt suy tư. Malfoy đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên thấy Minh dừng lại, cũng dừng lại theo nó, và ngước mặt nhìn về phía trước, ngạc nhiên đến suýt há hốc mồm. Sau đó Malfoy quay lại nhìn về phía Minh, trên mặt nó giãn ra một nụ cười nhếch môi, có vẻ có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi.
Phía trước bọn nó, ba đứa học sinh trường Dumstrang đang vây lấy Hermione, nói gì gì đó, còn Hermione thì tỏ ra khá là khó chịu. Minh nắm chặt tay, nhanh chóng bước về phía trước.
- Hermione, phải biết một người xuất thân từ Muggle như cô lại được người như anh Krum để ý, đó là vinh dự biết nhường nào, cô đừng có mà làm kiêu. – một thằng nhóc nhà Dumstrang nói.
- Hermione, vừa thấy em là tôi đã mất hết cả hồn vía. Trí tuệ của em bao la như bầu trời, ánh mắt của em đen láy như màn đêm... – Krum bắt đầu bài trường ca dài mấy trăm chữ, không tiện viết ra câu kéo ở đây, rồi cuối cùng chốt lại – mời em làm bạn gái của tôi đi.
- Tôi có bạn trai rồi, xin anh và các bạn tránh đường ra cho tôi – Hermione kiên quyết nói.
- Người hỡi, cho tôi một ... – Krum không hề có ý định tránh ra
- Một cái đạp được không? – Một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Ba đứa Dumstrang quay lại, thấy Minh đứng đó, gương mặt lạnh lùng nhìn bọn nó, còn Malfoy thì đứng sau lưng Minh, miệng cười khẩy. Nhân lúc đám Dumstrang đang sững sờ, Hermione thừa cơ vọt ra, núp sau lưng Minh.
- Cậu có ý gì? – Krum cau mày hỏi.
- Đúng là đầu óc ngu si tứ chi phát triển mà – Minh đá xoáy.
- Mày... – một thằng nhóc Dumstrang đột nhiên phát giận, vung đấm thẳng về phía mặt của Minh.
Phải nói, mấy đứa Dumstrang này, đứa nào cũng to như con gấu Bắc Cực, rất ít đứa khẳng khiu kiểu thằng Mikhalovisk. Thằng sắp tấn công Minh cũng vậy. Minh đứng với nó chỉ như con nghé đứng cạnh con bò.
Nhưng tất cả mọi người xung quanh đều tỏ ra đồng tình với cái thằng Dumstrang. Minh là ai? Người thừa kế của Slytherin, đã từng đánh chết Tử Xà Basilisk, tay không chiến đấu với Rồng, cái thằng nhóc này có thể đánh trúng Minh mới lạ.
Quả thế, Minh chỉ khé né người là tránh được cú đấm của thằng nhóc ấy, sau đó lập tức phản công, vung chân đá mạnh vào bắp đùi của nó, khiến thằng bé đau đớn quỳ xuống, sáu đó một đòn quét ngang đá thẳng về phía mặt thằng bé. Thằng bé run rẩy, sợ hãi muốn chết, một mùi khai bốc lên khăm khẳm. Nhưng may mắn mũi giầy của Minh chỉ chạm má của nó liền dừng lại, không hề gây tổn thương cho nó.
- Lần sau cẩn thận – Minh lạnh lùng nói, ánh mắt chiếu thẳng vào Krum.
Krum giận tái mặt, nhưng không biết làm sao, liền nháy mắt ra hiệu cho một đứa khác đỡ đồng bọn của nó dậy, rồi lườm Minh đầy sát khí, quay lưng bỏ đi. Malfoy còn không vừa, đế thêm một câu:
- Nhớ về thay quần đi nhé!
Làm đám học sinh Hogwart xung quanh ôm bụng cười dài. Chả mấy ai ưa thích đám Dumstrang cả, cho dù là đám nhà Slytherin. Có vẻ Ngọc Minh tiến hành tẩy não thành công khá rõ ràng rồi đây.