Chương 3
Từ trong một góc tối nào đó, trên chiếc ghế giành cho con trưởng, mỗ nữ thần kinh ngồi vừa cắn hột dưa vừa xem phim hành động. Miêu Dã Linh đang giao chiến thấy cô thì đánh tung một đòn thật mạnh tới, vì lực rất lớn nên tiếng vang rất to. Mọi người quay mắt nhìn lại chưa kịp phản ứng thì một luồng sức mạnh lao tới cô.
- Ầm! - Một tiếng kêu lớn vang lên, trần nhà ở trên cũng vỡ rầm tạo ra một lỗ lớn.
Ai cũng ngỡ rằng cô đã biến mất nhưng rồi từ trong làn khói mù mịt, một chàng trai tiêu soái thân vận xiêm y màu đen xuất hiện, tay đưa ra phía trước cho thấy anh ta vừa chặn đòn đánh vừa rồi.
Miêu Dã Linh kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt mình. Lạnh lùng nhưng toát ra khí chất cao quý hiếm có, ánh mặt không chút gợn sóng chỉ có sắc bén. Điều quan trọng là anh ta chặn được đòn tấn công của cô, tuy đòn đó không quá mạnh nhưng cô đã sử dụng nguyên tố "So", nếu vậy chắc chắn người chặn được không phải là bình thường.
- Thú vị lắm. - Cô ta cười thích thú một cái rồi liên tục tung chưởng về phía anh.
Doãn Hạo vô cùng bình tĩnh, quét mắt một cái rồi nhanh chóng phản công lại. Các đòn đánh mạnh va chạm nhau tạo thành một vụ nổ lớn làm cả trần nhà đổ rầm xuống, dính chưởng biến thành bụi lun.
Hạ Khải Hoàng và Miêu Lăng cùng những người khác ngừng giao chiến nhìn trận chiến trước mắt. Miêu Dã Linh động tác vô cùng gấp gáp tấn công còn Doãn Hạo thì vô cùng bình tĩnh phản đòn. Chỉ trong chốc lát, Miêu Dã Linh đã thấm mệt thở hồng hộc trong khi Doãn Hạo tuy là có hơi "trầy xước" nhưng vẫn đứng nghiêm đó.
Phập! Từ trong bóng tối, một mũi dao được phóng ra từ chỗ của Liễu Ái, cô ngồi bên đây đang xem kịch cũng nhíu mày xem. Thấy người ta nhìn đến, Liễu Ái vội vàng biến mất sang chỗ khác khiến mọi người không nhìn rõ là ai chỉ có Doãn Hạo mắt tinh tường thấy được hừ lạnh. Vô tình hay cố ý con dao đã được bôi thuốc độc của ma cà rồng lại bay trúng tới chỗ Dã Linh, cô ta đau đớn ngồi xuống, mặt xanh xao.
Cả Miêu tộc vội đưa cô ta về chữa thương. Dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư của Miêu tộc, đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì rồi.
Cả Hạ gia giờ là bãi chiến trường, Hạ Khải Hoàng bước tới chỗ anh hai cô nói.
- Cậu là ai, vì sao lại giúp chúng tôi?
- con rắn. - Doãn Hạo lười biếng nói. Mọi người dường như nhận ra sự thiếu sót của con rắn mà cô vẫn thường coi như bảo bối luôn vác theo.
- Cậu......cậu là...... - Mọi người ngạc nhiên không thốt lên lời.
- Tôi là rắn tinh.
- Lúc nãy, cậu đã cứu con gái tôi. Rất cảm ơn! - Hạ Khải Hoàng bước tới vỗ vai anh nói.
- Không có chi, dù sao cô ấy cũng là em gái kết nghĩa của cháu. Cũng từng cứu cháu.
- Vậy nếu không phiền, ta có thể nhận con làm con nuôi được không? - ông nói. Người này biết sử dụng nguyên tố "So" khéo léo như vậy, hơn nữa phong thái chững chạc, điềm tĩnh, nếu như cậu ta có thể tham gia cuộc đấu sắp tới Hạ gia cũng không thể không thắng.
Gật đầu xem như đồng ý, anh vẫn không chút vui mừng hay gì cả chỉ một mực không cảm xúc.
Từ ngày đó, Doãn Hạo cư nhiên được chọn làm đại diện thi đấu, phải luyện tập ngày đêm nên ít có thể đi chơi với cô. Hôm nay vì quá buồn chán cô quyết định kéo anh lên rừng chơi, ai ngờ vừa tới chân núi đã thấy có âm khí bao quanh.
- Anh hai à, không phải có chuyện gì chứ? - Cô nghi hoặc hỏi, nơi nào có âm khí tức là có linh hồn quỷ dữ xuất hiện. Mà từ xưa, Dạ Thần đã tạo ra địa ngục vĩnh cữu để giam dữ linh hồn nên khi linh hồn quỷ dữ xuất hiện chắc chắn là có vấn đề.
Vội chạy theo luồng khói màu đen, tới nơi là một cô gái đang nằm dưới gốc cây, từ ngực chảy ra một thứ màu đỏ thẫm, khuôn mặt xanh xao rồi lại đen đi. Đó là Miêu Dã Linh!
Tuy là bất ngờ nhưng cứu người vẫn là trên hết nên cô phải đưa cô ta về ngôi nhà trên núi để chữa thương.
Khi sử dụng nguyên tố "Ha" chữa bệnh, cô phát hiện có luồng âm khí phát ra rồi biến mất. Sau khi đã chữa lành vết thương và băng bó cho cô ta, một lúc sau thì Miêu Dã Linh tỉnh dậy. Hơi ngạc nhiên khi thấy cô và anh nhưng rồi bình tĩnh lại hỏi.
- Sao tôi lại ở đây?
- Cô bị thương ngất ở chân núi, tôi đưa cô tới đây chữa thương. - Cô nói.
- Sao cô lại bị thương? - Doãn Hạo đứng một bên nói.
- Tôi đang tu luyện thì có một luồng âm khí bay tới, một linh hồn xuất hiện tấn công tôi. Tôi đã sử dụng nguyên tố "So" để đánh nó nhưng không xi nhê gì cuối cùng bị thương. - Cô ta hơi buồn bực kể lại.
Suy nghĩ hoài cuối cùng Doãn Hạo với Linh Chi vẫn không tìm ra câu trả lời. Làm sao tu luyện lại có thể gọi linh hồn ma quỷ tới?
Rồi bỗng dưng một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, cô hỏi.
- Cô là luyện một câu thần chú cổ thuộc nguyên tố "So"?
- Sao cô biết!? - Miêu Dã Linh ngạc nhiên nhìn cô.
- Nó tên là gì? - Doãn Hạo nghiêm trọng hỏi.
- Hình như là "Triệu hồi tử hồn". Có chuyện gì sao?
- Cô chính là muốn giết ch.ết mình đó sao? - Anh hơi tức giận gầm lên.
- Ý của anh là sao? - Cô ta nghi hoặc hỏi lại.