Chương 9
- Tiểu thư à, mặt trời đã lên đỉnh rồi. Người xem, ai cũng có mặt hết chỉ còn thiếu người thôi đó! - A Hiểu nhanh chóng dọn một phần bánh bao hấp lên cho cô ăn sáng cùng li sữa tươi. Cô cũng nhanh chóng hoàn thành bữa sáng rồi bước tới đại sảnh.
Tại đây, mọi người đều tập trung đầy đủ, thấy cô Hạ Lãnh nhanh chóng cười thật tươi còn dì tư thì cáu gắt.
- Lại trễ, là một tiểu thư gia giáo ít nhất cũng nên biết giờ giấc chút đi!
CÔ không thèm nói gì vì bà ta căn bản không đủ tư cách để cô khuyên nhủ. Nhanh chóng bước đến chiếc ghế của mình, moi cái điện thoại ra ngồi nghe mọi người nói chuyện.
- Chỉ còn không lâu nữa học viện Tinh Thánh sẽ bắt đầu mở cửa, ta sẽ nhanh chóng đăng kí cho Hạ Lãnh, Linh Chi và Liễu Ái vào học viện, cả Doãn Hạo nữa. Và một tuần nữa ta sẽ tổ chức một buổi tiệc giới thiệu Doãn Hạo với giới thượng lưu. Mọi người có ý kiến gì không? - Hạ Khải Hoàng dõng dạc lên tiếng.
- Anh hai, theo em thấy chỉ là một thằng con nuôi không rõ lai lịch thôi mà có cần phải long trọng vậy không? - Khúc Nhã lại một lần nữa lên tiếng trong khi cả gia tộc không nói gì cả.
- Nhưng cô tư này, Doãn Hạo sắp tới sẽ đại diện cả gia tộc đi tham gia cuộc đấu giữa các gia tộc. Chẳng lẽ tới lúc đó chúng ta lại phải nghe mọi người đồn đại về việc đưa một người không có danh tính lên đại diện sao? Tới lúc đó sẽ có những người cố tình làm lớn vụ này, thế danh dự Hạ gia sẽ bị giảm xuống còn gì! - Dì ba cô lên tiếng nói. Chỉ là một tiểu tam mà ba lần bảy lượt muốn lên tiếng gây rắc rối trong Hạ gia đúng là không biết xấu hổ.
- Thôi được rồi, quyết định như vậy đi. Dù sao Doãn Hạo ở Hạ gia cũng không làm gì quá phận, mấy ngày nay nó đều chỉ luyện tập cho cuộc đấu sắp tới còn gì. - Lão gia chủ lên tiếng nói. Mọi người cũng không nói nữa chỉ giải tán đi về.
Cô thì kéo anh hai lên núi tìm Dã Linh. Không biết mấy ngày qua nhỏ luyện tập như thế nào rồi!
Vừa bước qua cửa một đòn nhanh chóng phóng tới chỗ cô khiến cô trở tay không kịp, hên lúc đó anh hai nhanh chóng cản lại nếu không cô bay ra ngoài lun quá!
- Linh Linh à, bà làm gì mà mạnh tay quá zậy? Suýt giết cả đứa bạn thân này. - Cô giận ỗi nói.
- Xin lỗi nha! Tại luyện tập kịch liệt quá! - Nhỏ chắp tay xin lỗi nói.
- Luyện tập thế nào rồi? - Doãn Hạo phủi ít bụi trên áo hỏi.
- Rất tốt, ở đây tôi có thể luyện bất cứ lúc nào cũng được chả cần phải lo thời gian! - Dã Linh cười nói.
- Vậy bà thấy mình tiến bộ nhìu chưa? - Cô hỏi.
- Rồi, đúng là tập nguyên tố của mình dễ dàng hơn nhìu!
- Đúng rồi, bà cô linh thú chưa? Cho tui xem với! - Cô mắt long lanh nhìn nhỏ.
- Rồi, tui hơn bà 1 tuổi nên có trước bà! - Nhỏ hô biến ra một quả trứng tím, từ trong đó một chú mèo xuất hiện.
- Oa! Dễ thương ghê! Chả như con linh thú của tui, đã xấu còn không chịu nghe lời! - Cô tấm tắc khen con vật đang ngoan ngoãn nằm trong lòng nhỏ bạn rồi quay lại nói chê con linh thú của mình.
"Ngươi đang nói ai đó hả?" - Ánh Long Vương đang ngủ nghe thấy mình thì chưa đợi gì nhanh chóng xuất hiện.
- Hừ, chứ ta có mấy con linh thú! - Cô hừ lạnh nói.
- Oa, là Ánh Long Vương. Ngưỡng mộ bà ghê có cả Ánh Long Vương luôn.
- Hừ, cái con này chỉ tổ phiền phức thôi chứ có làm được gì đâu! - Cô bực nhọc nói.
- Nhưng có được linh thú là rồng rất tuyệt đó nga! - Nhỏ cười híp mắt nói.
- Tui không thích chút nào. Có linh thú mà không nghe lời khác gì không có. - Cô bĩu môi nhìn con rồng kia nói.
- Đúng rồi, học viện Tinh Thánh sắp mở cửa đó, đi đăng kí học chưa? - Nhỏ hỏi.
- Ba tui lo rồi, còn bà. Nghe nói lúc trước bà học ở Hắc Thánh phải không?
- Ờ, nhưng mà tui sắp tới sẽ chuyển trường qua Tinh Thánh học.
- Sao vậy?
- Ở Hắc Thánh suốt ngày chỉ luyện tập như một cỗ máy không ngừng nghỉ, giống như là đào tạo sát thủ vậy. Lại còn cái hàn khí đi đâu cũng gặp, nhất là từ ông hiệu trưởng. Gặp một lần là hết muốn gặp lun! - Nhỏ lấy hai tay xoa xoa người ớn lạnh nói.
Cô thở dài vỗ vai thông cảm. Hắc Thánh là một học viện ma thuật vô cùng khủng khiếp, những kẻ đã bước vào đó thì điều trở thành quái vật, mà đó là những người sống sót . Vì sao lại gọi là những người sống sót? Bởi vì tại nơi đó tất cả đều phải luyện tập, đối mặt với sống còn và những bài khổ luyện đau đớn đến thấu xương. Những ai ở đó đều chỉ giống như một cỗ máy bất chấp ngày đêm muốn trở thành người mạnh nhất. Mặc kệ ra sao, châm ngôn nơi đó chính là mạnh thì sống, yếu thì ch.ết.