Chương 39: Ngày thứ tư – 01
Đồng hồ đã điểm tám tiếng, nhưng mọi người vẫn ngồi quanh chiếc bàn dài, không ai đứng dậy.
Dương Tụng đầu bù tóc rối, hai mắt thâm quầng, làn da không có phấn son che đậy, khuyết điểm và rỗ hoa cùng lộ ra, trông cực kỳ tiều tụy.
“Tám giờ…” Đinh Tư Huy ngập ngừng.
Tất cả cùng nhìn ra cửa, chẳng biết những người còn lại có trở về không. Chỉ duy nhất Lưu Tân không nặng lòng, lão đã quẹt thẻ từ sớm, nghiêm chỉnh ngồi đó, tinh thần sung mãn.
“Đừng đợi nữa.” Lão mân mê chiếc đồng hồ trên cổ tay trái, nhếch mép cười, “Không về được đâu.”
“Ông câm đi!” Dương Tụng trừng mắt nhìn lão, “Ông là sói rõ ràng, giờ thức thời chuồn ngay thì còn sống được thêm ba ngày nữa đấy.”
Lưu Tân sửa lại tóc, cười nói, “Sao tôi phải trốn, chưa biết hôm nay ai ch.ết đâu.”
Đinh Tư Huy nhỏ giọng, “Ông đừng cãi chày cãi cối, đêm qua chúng tôi đều thấy ông giết Lý Tư Niên.”
“Tự cậu ta nhảy xuống biển, sao lại trách tôi.” Lưu Tân chỉnh lại cổ tay áo và cổ áo, nghiêng đầu cười, “Rõ ràng phù thủy có thuốc giải mà.”
Hôm nay trang phục của lão rất kỳ quặc, thời tiết nóng ẩm thất thường, lão lại mặc sơ mi cổ đứng rất thẳng thớm, râu ria nhẵn nhụi, đỏm dáng hơn cả mấy cô gái có mặt ở đây.
Ngưu Tâm Nghiên và đứa nhỏ vẫn không nói một lời, Ngưu Tâm Nghiên ngẩn ngơ ngồi trên ghế, khóe miệng bầm dập rất khả nghi, mái tóc chị ta vẫn búi lỏng sau gáy, vài sợi tóc mai lộn xộn hai bên má khiến chị ta trông tiều tụy vô cùng.
Ban đầu người ngồi kín quanh bàn, bây giờ chỉ còn năm bọn họ.
Chỉ còn năm phút nữa là đến giới hạn tử vong tám giờ mười lăm, mũi chân Đinh Tư Huy nhích tới nhích lui trong giày, Dương Tụng xoa xoa đầu ngón tay.
“Chỉ còn… Năm chúng ta sao?” Một tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ, tấm rèm bị gió cuốn tung, đèn chùm pha lê bị gió tạt lắc la lắc lư, phát ra những tiếng vang xào xạo. Đinh Tư Huy đột nhiên thấy lạnh, dùng tay ôm lấy thân mình.
Lưu Tân ngước lên, nở nụ cười quỷ quyệt, “Còn người khác nữa chứ, đừng sốt ruột.”
Mạch điện đèn chùm chẳng biết trục trặc gì, thình lình lóe lên vài cái, kết hợp cùng sấm sét bên ngoài khiến người ta càng thêm tuyệt vọng và kinh hoảng. Tòa biệt thự như chiếc tàu cô độc giữa đại dương mênh mông, bốn phía bập bềnh, hiểm nguy vờn quanh.
Trên tầng chợt vọng ra tiếng người.
Tất cả ngẩng lên nhìn, chỉ thấy đôi tình nhân một trước một sau bước xuống, vẻ mặt cũng trầm trọng hệt như mọi người.
“Hai người ở trong phòng hả?” Dương Tụng quay sang hỏi, “Sao giờ mới xuống, làm chúng tôi sợ quá.”
Hai người quẹt thẻ, Đỗ Vĩ cúi đầu không nói tiếng nào, im lặng kéo ghế ra ngồi. Trần Hủy gượng cười giải thích với Dương Tụng, “Ngủ quên.” Sau đó cũng kéo ghế ngồi xuống cạnh bạn trai.
Còn lại bảy người.
Còn một phút cuối cùng trước tám giờ mười lăm, cả Dương Tụng cũng buông xuôi việc chờ đợi hai người Lý, Phương, cô thở dài, “Không kịp rồi, về được cũng không kịp quẹt thẻ…”
Chưa dứt lời, cánh cửa đồng khắc hoa bị đá tung, gió biển mặn chát kéo theo mưa và mùi tanh ùa đến, tạt ướt mặt mọi người.
Chỉ thấy Phương Đại Xuyên cầm thẻ ID lao vào bằng tư thế chạy nước rút, theo sau hắn rõ ràng là Lý Tư Niên.
Dương Tụng chẳng thèm để ý sắc mặt những người khác, đẩy bàn ra, đứng phắt dậy, chỉ vào chiếc máy hô to, “Nhanh lên! Hết giờ! Quẹt thẻ!”
Phương Đại Xuyên bổ nhào vào chiếc máy, ấn vân tay ‘tích’ một tiếng.
Lý Tư Niên theo sát phía sau, y vừa rút thẻ về thì đồng hồ trên tầng ngân lên một tiếng “Đoong”.
“Bình minh lên, mời thức giấc. Tổng số người chơi sống sót hiện tại, 9 người. Mời các người chơi về chỗ.” Chiếc máy cứng nhắc phát ra một chuỗi hợp âm điện tử.
Lý Tư Niên đưa mắt nhìn lại, quan sát vẻ mặt từng người quanh chiếc bàn dài, nhưng bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất, tất cả đã rút lại biểu cảm khác thường, kiểm soát vẻ mặt rất khá. Lý Tư Niên thu hồi ánh mắt, bước đến cuối bàn, nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi.
“Hai người sao thế?” Dương Tụng không nhịn được nữa, thẳng thắn hỏi luôn, “Đêm qua hai người nhảy xuống biển, chúng tôi đợi trên bờ mãi không thấy ai nổi lên, làm tôi cứ tưởng…”
Phương Đại Xuyên và Lý Tư Niên ướt như chuột lột, cả người dính đầy rong biển và đủ thứ tạp nham, Phương Đại Xuyên chỉ cúi xuống là ngửi thấy mùi thối rữa bốc ra từ mình. Hắn chà chà mặt, thở dài đáp, “Nói ra thì dài…”
“Mời người chơi ngồi xuống!” Loa phóng thanh hô. Dù sao Phương Đại Xuyên cũng chẳng biết thuật lại thế nào cho phải, chuyện đêm qua phức tạp vô cùng, nhất thời không nói rõ được, hắn nặng nề ngồi trên ghế, không lên tiếng nữa.
Chiếc máy đọc, “Đêm qua Đỗ Triều Sinh tử vong, mời phát biểu từ bên trái người ch.ết.”
Bên trái Đỗ Triều Sinh là Trần Hủy.
Trần Hủy cúi đầu nghịch khăn trải bàn, sắc mặt cô không tốt, Phương Đại Xuyên không thể phỏng đoán cô bị sao. Biến cố kinh hãi đêm qua cũng không hề thấy mặt đôi tình nhân này, chẳng biết giữa hai người có chuyện gì rồi. Trần Hủy vẫn im lặng.
“Nói đi chứ.” Đinh Tư Huy khẽ nhắc nhở.
Trần Hủy thoáng giật mình. Cô thầm thì bằng ngữ điệu cực nhanh, “Tôi không biết chuyện gì xảy ra, Đỗ Triều Sinh không phải tôi giết.”
“Hơi đâu để ý Đỗ Triều Sinh? Hôm nay loại Lưu Tân trước!” Dương Tụng ngắt lời, “Đêm qua bọn tôi tận mắt chứng kiến Lưu Tân đâm kim tiêm vào Lý Tư Niên, là Phương Đại Xuyên cứu Lý Tư Niên.”
Phương Đại Xuyên không thể không gật đầu, tuy đêm qua Lý Tư Niên luôn nhấn mạnh rằng không được tùy tiện loại Lưu Tân, nhưng Phương Đại Xuyên chỉ nhìn bộ dạng Lưu Tân cũng đủ hận ngứa răng rồi. Trước mắt hắn lúc này chỉ là hình ảnh đêm qua Lưu Tân cười như điên như rồ đâm ống thuốc độc vào cổ chân Lý Tư Niên.
Cần chó gì biết lão có phải sói hay không, Phương Đại Xuyên nghiến răng nghĩ, loại lão trước rồi tính. Hắn nghĩ xong thì quay sang nhìn Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên đang nghịch nắp bút máy.
Y dùng ngón giữa bàn tay phải nhẹ nhàng đẩy nắp bút, đẩy lên rồi ấn xuống, đẩy lên rồi ấn xuống, tiếng vang lách ca lách cách.
Người đang suy ngẫm thường lặp đi lặp lại vài động tác theo bản năng, ví dụ rung đùi, xát ngón tay hoặc quay bút, Phương Đại Xuyên nhìn y một cái, biết y đang thần tốc suy luận. Cuốn sổ mở ra trước mặt y, nhưng trống trơn không có một chữ, Phương Đại Xuyên suy luận không giỏi, nên sổ của hắn chi chít chữ viết chỉ mình hắn mới hiểu.
Lý Tư Niên vẫn chưa động tới giấy bút, chỉ ngồi im tại chỗ của mình. Những người khác nghe tường thuật đều ghi chép lại vài dòng, có người mang sổ ra, viết đến đâu xé đến đó, riêng Lý Tư Niên dựa vào bộ não, lưu trữ tất cả các loại phiếu và nhất cử nhất động của từng người lên tiếng, trên giấy không có chữ nào.
Y đang nghĩ gì nhỉ? Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn những ngón tay vừa dài vừa thẳng của Lý Tư Niên, thoáng thất thần, chẳng biết sao chợt nhớ về những ngón tay mạnh mẽ níu giữ mình giữa làn nước biển lạnh buốt như băng.
Đỗ Vĩ nói gì đó, Phương Đại Xuyên hoàn toàn không nghe. Hắn cơ hồ cả đêm thức trắng, thể lực gần như cạn kiệt sau hai lần lặn xuống nước, lúc này cảnh vật trước mắt nghiêng nghiêng ngả ngả, đầu óc chỉ mải nghĩ về hơi ấm của người kề bên hắn dưới biển lạnh, những ngón tay giữ chặt hắn không buông, và làn khí rót vào cứu mạng hắn.
Đến lượt Lý Tư Niên lên tiếng, bấy giờ Phương Đại Xuyên mới sực hoàn hồn.
Lý Tư Niên đứng dậy, câu đầu tiên rất hùng hồn, y thẳng thắn nói, “Tôi mới là tiên tri, tối qua soi Lưu Tân, Lưu Tân là người tốt.”
Một viên đá tạo nghìn gợn sóng, các cô gái đưa mắt nhìn nhau, cùng mang vẻ mặt không dám tin mà nhìn y.
Lý Tư Niên chém đinh chặt sắt nói, “Hôm qua loại nhầm bà cụ, người tốt đã không còn nhiều, nếu nhầm thêm một người nữa thì ban ngày sói nhiều hơn dân, muốn loại cũng không kịp. Không ai muốn điều này nên hãy tin tôi, Lưu Tân là người tốt.”