Chương 15

Vào buổi sáng của bữa tiệc liên hoan, bên trong biệt thự Kỷ gia vẫn còn đang ở trạng thái yên bình và tĩnh lặng.
Trong phòng công chúa màu hồng trên lầu hai, Tiểu Kỷ Cửu vẫn ở trong giấc mơ tuyệt đẹp.
"Cạch."
Tiếng mở khóa cửa.


Nguyễn Tĩnh Hảo đứng trước tủ quần áo, từ trong tủ lấy ra bộ trang phục một lát nữa để cho con gái mình mặc, xoay người mở rèm cửa để ánh sáng ban mai chiếu vào phòng.


Sau đó bà bước đến bên mép giường khẽ lay đứa bé gái nhỏ bé trên giường: "Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, dậy đi con, ánh nắng mặt trời đã chiếu vào mông của con rồi đấy*."
*Ý là đã đến lúc phải dậy.


Kỷ Cửu vẫn còn đang ngái ngủ, bàn tay nhỏ bé của cô mơ màng vẫy vẫy trong không trung hai lần, muốn bắt kẻ đã quấy rầy giấc mơ của mình.


Nguyễn Tĩnh Hảo bị động tác nhỏ trong tiềm thức của cô bé làm cho buồn cười, nhẹ nhàng xoa đầu bé nhỏ trên gối: "Mau dậy đi, hôm nay có tiệc liên hoan ở nhà trẻ, con không được đến muộn, mẹ tìm quần áo cho con mặc được không?"


Sau Tết Nguyên Đán, lão gia tử đã bắt đầu để cháu gái độc lập tự rời giường và mặc quần áo, Kỷ Cửu cũng không có phản đối, đối với cô mà nói, chuyện này ngược lại càng thoải mái.


available on google playdownload on app store


Kỷ Cửu lề mề hơn mười phút, cuối cùng khó khăn từ trong ổ chăn mà bò ra, làn da chạm vào hơi lạnh trong không khí, da gà da vịt nhanh chóng nỗi lên thấy rõ từng hột, cô chậm rãi mặc quần áo vào, rửa mặt đánh răng.
Nguyễn Tĩnh Hảo đem cô bé đi xuống lầu ăn cơm.


Vì buổi tiệc liên hoan, Nguyễn Tĩnh Hảo và Kỷ Lang Thiên hôm nay đã cởi bỏ bộ quần áo nghiêm túc và bó sát, thay trang phục giản dị màu trắng thoải mái, phù hợp với bộ đồ thể thao Mickey màu trắng của con gái họ.


Một gia đình ba người thống nhất một trang phục để mặc, nam tuấn mỹ nữ, tiểu bảo bối đáng yêu, ngay từ cái nhìn đầu tiên lão thái thái gật đầu khen ngợi, nếu đi giữa đám đông thì tuyệt đối quay đầu lại nhìn họ là 100%.


Trước khi đi, lão thái thái vội vàng từ trong bếp tìm một ít bánh tuyết Wangwang* và nhét vào chiếc cặp nhỏ của cháu gái, kéo khóa lại và bảo cô lấy ra ăn khi đói.


*Bánh tuyết Wangwang: Bánh tuyết là một loại thực phẩm làm bánh phồng được làm từ gạo chọn lọc. Chúng giòn và ngọt, có nhiều vị khác nhau, hầu hết được làm từ gạo chọn lọc và các loại thực phẩm khác qua quá trình nướng, làm nóng và các quá trình khác (Baidu).


Sau khi Kỷ Cửu gật đầu, bà quay lại nhìn đôi vợ chồng Kỷ Lang Thiên: "Hôm nay nhà trẻ có nhiều người, ngư long hỗn tạp, hai người các con phải coi chừng Tiểu Cửu, đừng có mà ham vui, để tiểu bảo bối của ta lạc mất."
Kỷ Lang Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mẹ, chúng con không còn là trẻ con."


Lão thái thái tức giận liếc ông: "Mẹ có quản con đâu, dù sao cũng phải đưa Tiểu Cửu của mẹ nguyên vẹn mà về nhà, bằng không mẹ cho con biết tay."
Kỷ Lang Thiên lúng túng giật giật khóe môi, cầm chiếc túi thêu hoa màu xanh nhạt trên tủ cửa ra vào, chào tạm biệt lão thái thái, rồi cùng vợ và con gái đi ra ngoài.


Kỷ Lang Thiên tự mình làm tài xế, sau mười lăm phút đi xe, đến cổng trường, bãi đậu xe có rất nhiều xe nhưng may mắn vẫn còn chỗ trống, Kỷ Lang Thiên lái xe vào ô vuông quy định, Nguyễn Tĩnh Hảo ôm Tiểu Kỷ Cửu xuống xe.


Sau đó, Kỷ Lang Thiên đợi vợ tiếp đất, ông chọc chọc vào khuôn mặt ửng hồng của con gái, bấm chìa khóa khóa cửa xe, đúng lúc này, một chiếc Volkswagen Phaeton màu đen khác xuất hiện ở ô vuông bên cạnh.
Kỷ Cửu nghe tiếng quay đầu lại.


Sau đó không hề phòng bị, nhìn chằm chằm vào cậu bé ngồi bên trong cửa kính xe hơi..
Trong lúc nhất thời, không khí dường như bị đóng băng, khung cảnh trở nên khó xử.


Mí mắt của Kỷ Cửu nhảy mạnh, đờ đẫn một hồi, cô chớp chớp mắt không biết làm ra biểu tình nào cho đúng, nên ngượng ngùng vẫy tay, nói câu chào buổi sáng.


Khuôn mặt của Tiểu Ôn Mặc phát ra ánh sáng hồng hào, vừa nhìn thấy búp bê Tây Dương đang vẫy tay với mình, cậu ta lập tức vui vẻ phấn khởi: "Tiểu Cửu! Chào buổi sáng!" Cậu nói, tay nhanh chóng mở cửa xe, từ nửa khe hở của cánh cửa lập tức nhảy vọt ra bên ngoài.


Cậu đi được nửa đường, bỗng nhiên nhớ mình đã quên mất thứ gì, mông uốn éo đi lại vào trong xe, từ ở chỗ sau xe lấy ra sữa chua, một lần nữa chạy đến trước mặt Kỷ Cửu, đưa cho cô: "Tiểu Cửu, sữa chua nè!"
Các trưởng bối ngạc nhiên nhìn thấy: "..."


Kỷ Cửu nhìn về phía mẹ Ôn hơi hơi cứng đờ chưa bước xuống xe, còn trên ghế lái, ánh mắt của cha Ôn hiện lên một tia hài hước, Kỷ Cửu cảm thấy tiểu não của mình xác thực lại ẩn ẩn đau.
Im lặng trong giây lát, cô ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi nhận lấy sữa chua: "Cảm ơn."


Khóe miệng Ôn Mặc cong lên như cây cung, đôi mắt dưới hàng mi dài hơi nheo lại, cực kỳ giống như tiểu hồ ly đang ăn nho vậy.


Mẹ Ôn – Hạ Ninh Hinh lúc này mới xuống xe, nửa thân trên là áo phông trắng và áo khoác dài tay màu tím nhạt. Ở phía dưới thân mặc một chiếc quần dài thể thao màu đen, thân hình cao gầy, làn da trắng tuyết, giữa hai lông mày có chút hoạt bát, dáng người đầy khí chất, là một mỹ nhân được mùa xuân đãi ngộ.


Kỷ Cửu có thể nhìn ra ngũ quan của Ôn Mặc có vài nét giống mẹ cậu, đặc biệt là cặp mắt kia, đuôi mắt hơi nhọn, trông rất thuần khiết nhưng lại ẩn chứa một vẻ đẹp ma mị.


Mẹ Ôn ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Tiểu Cửu, khuôn mặt uyển chuyển: "Là Tiểu Kỷ Cửu đúng không? Chào con, dì là mẹ của Ôn Mặc."
"Chào dì ạ! Con là Kỷ Cửu." Kỷ Cửu ngoan ngoãn gật đầu chào hỏi, da thịt trên đỉnh đầu theo sự dao động của cô mà run run.


Mẹ Ôn nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy tính trẻ con của tiểu đậu đinh đơn thuần thông minh này, ý cười càng sâu: "Mỗi ngày, dì đều nghe thấy tên của con đó."


Tiểu Kỷ Cửu khẽ nâng mi mắt, trái tim nhỏ bé bất giác không tự chủ mà run lên, trong lòng thầm nghĩ, mẹ Ôn chẳng lẽ là muốn nói mỗi ngày cô đều uống sữa chua của Ôn gia?
Giây tiếp theo.


Hạ Ninh Hinh phóng khoáng nói: "Mỗi ngày, Ôn Mặc mang một ly sữa chua chưa đủ sao? Có muốn ngày mai kêu thằng nhóc đó mang hai ly không? Tiểu Cửu đang trong thời gian phát triển vóc dáng, cần phải uống nhiều một chút để mới có thể mau lớn lên a." Trưởng thành mới có thể làm con dâu nhà dì nha!


Kỷ Cửu đương nhiên không biết ý nghĩ thật sự trong nội tâm của Hạ Ninh Hinh, nhưng cô vẫn không khỏi ngượng ngùng trước lời nói của dì ấy, bên tai truyền đến một hơi ấm, Tiểu Kỷ Cửu mỉm cười không dám nói thêm nữa.
Thật sự không phải là người một nhà, không đi vào cùng một cửa.


Cô đại khái biết bộ óc nguy hiểm của Ôn Mặc từ nơi nào truyền đến rồi.
Đang nói chuyện, Ôn Kế Trần bên cạnh cũng đi tới chỗ mọi người, ông liếc nhìn cô gái nhỏ quen thuộc, sau đó lịch sự bắt tay vợ chồng Kỷ Lang Thiên: "Đã lâu không gặp, đây là vợ của tôi, Hạ Ninh Hinh."


Hạ Ninh Hinh thuận thế đứng lên: "Chào hai người, tôi là Hạ Ninh Hinh, là mẹ của Ôn Mặc."
Lần trước khi Kỷ Lang Thiên đến thăm Ôn gia vào dịp Tết Nguyên Đán, bà ấy (Hạ Ninh Hinh) đã đưa Ôn Mặc trở về nhà mẹ đẻ để gặp ông bà ngoại, còn chưa thấy được mặt của Kỷ Lang Thiên.


Kỷ Lang Thiên căn bản không muốn nghe thấy tên của Ôn Mặc, lần nào cũng làm trò trước mặt con gái của ông, dường như bộ dáng quang minh chính đại của thằng nhóc không tồn tại trước mặt ông, nếu không phải xem tên tiểu tử thúi kia vẫn còn nhỏ, ông nhất định đem người bỏ vào bao tải treo lên tường đánh mấy cái.


Lão phụ thân thầm oán trách chỉ cười với Hạ Ninh Hinh ôn nhuận mà nói: "Luật sư Hạ, tôi tên là Kỷ Lang Thiên." Ánh mắt nhìn thoáng qua người bên cạnh và giới thiệu ngắn gọn, "Nguyễn Tĩnh Hảo, vợ của tôi."
Hạ Ninh Hinh: "Tôi biết rồi, là họa sĩ quốc tế nổi tiếng, cha tôi rất thích tranh của Nguyễn tiểu thư."


Nguyễn Tĩnh Hảo có chút ngượng ngùng: "Hạ tiểu thư quá khen, chỉ là nhàn rỗi nên vẽ tranh thôi, không có gì để coi, nếu cha cô thích, ngày khác có rảnh, rất hoan nghênh ông ấy đến phòng làm việc của tôi tham quan."


Nhìn thấy người lớn hàn huyên có xu thế không dứt, Tiểu Kỷ Cửu không chút do dự túm lấy tay áo của Kỷ Lang Thiên: "Baba, buổi tiệc bắt đầu rồi.."


Ba ơi, đã tám giờ hai mươi lăm rồi, lại không đi vào trường sẽ không kịp tham dự tiệc liên hoan a. Tán gẫu lúc nào mà chẳng được, bây giờ con gái của ba là quan trọng nhất đó!


Ôn Mặc nghe vậy liền ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, cô giáo kêu chúng ta tám giờ rưỡi đều phải đến phòng học."


Ôn Kế Trần bị con trai làm cho phì cười, đứa nhỏ này bây giờ đã có tiểu đồng bọn, liền để cha mẹ xếp ở hàng thứ hai, bất quá cha Ôn rốt cuộc cũng giữ thể diện cho con trai, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: "Nếu tiểu công chúa và tiểu hoàng tử đều lên tiếng, vậy chúng ta đi thôi."
* * *


Sáu người vừa nói vừa cười đi đến lớp chín nhỏ.
Dọc theo đường đi, có lẽ là bởi vì thân phận quá đặc biệt, trên đường có rất nhiều lớp, đều dẫn đến ánh mắt của rất nhiều người, ngưỡng mộ, bàn tán, kinh ngạc, các loại cảm xúc lẫn lộn.


Kỷ Lang Thiên bình tĩnh quay sang bên, chặn hai đứa trẻ lại, nhàn nhạt nhìn quét qua một vòng, những ánh mắt nhìn trộm ở phía sau ngượng ngùng mà qua đi chỗ khác.


Cảnh tượng khi đến lớp chín nhỏ cũng như bao ngày, cũng y như nhau, phòng học vẫn ồn ào, trong phút chốc, có mấy người kia bước vào không hiểu sao lại trở nên vô cùng yên tĩnh.


Trong lớp học đầy phụ huynh với trẻ em, hàng chục người đàn ông và phụ nữ, tất cả họ đều không hẹn nhau mà ngừng nói, rồi sau đó đồng tử của họ đột nhiên co lại, thần sắc kinh ngạc nhìn chằm chằm Kỷ Lang Thiên.


Sau hai giây, cúi đầu nhìn xuống cô gái nhỏ có đôi mắt sáng và hàm răng trắng mà họ đang nắm tay, một lúc sau, bọn họ chợt nhận ra đó chính là Cửu công chúa của Kỷ gia a.


Giới thượng lưu ở Lạc thành có một cái tên được lưu truyền bí mật, đặc biệt dùng để miêu tả Kỷ Cửu, mọi người nói chuyện phiếm nếu nhắc đến cô, sẽ có thói quen nói một câu bí hiểm: Gọi là Cửu công chúa.


Lại nói đến, danh hiệu này kỳ thực rất đơn giản, chính là năm đó khi đầy tháng Kỷ Cửu, bàn tay của Kỷ lão gia tử vung lên, trực tiếp tổ chức một bữa tiệc đầy tháng hoành tráng trong một khách sạn tiêu chuẩn cao nhất ở Lạc thành.


Có thể nói trong mười mấy năm qua đây là buổi tiệc đầy tháng long trọng nhất.
Vào ngày đó, không chỉ tất cả những người giàu và quyền lực đều được mời, thậm chí còn có những phóng viên đã đổ xô vào khách sạn để chụp ảnh phỏng vấn.


Những ai đã từng tham gia tiệc đầy tháng, còn nhớ rõ những đồ trang trí xa hoa trong buổi tiệc, quà cáp đắt tiền trong bữa tiệc chồng chất thành núi, thêm vào đó, ngày ấy, họ đặc biệt thấy được "Vạn thiên sủng ái" của Kỷ gia dành cho cô con gái duy nhất trong ba thế hệ.


Câu "Cửu công chúa Lạc thành" đã trở thành sự nhất trí của toàn thể xã hội thượng lưu ở Lạc thành đối với Kỷ Cửu.
Kỷ Lang Thiên bình tĩnh phớt lờ ánh nhìn soi mói của mọi người, ngồi xuống chiếc ghế do nhà trẻ chuẩn bị cho phụ huynh, thì thầm nói chuyện với con gái.


Ôn Mặc cũng đưa cha mẹ đi đến bàn sau, sau khi đi, ba mẹ của Harry cũng mới đến không lâu.
Hai vị phụ huynh đã gặp nhau trong bữa tiệc liên hoan của trường vào mùa thu năm ngoái, chào hỏi nhau rất thân thiết và thuận miệng nói chuyện về ngày đi học của con họ.
Tám giờ rưỡi.


Cô Viên đem theo túi văn kiện bước vào phòng học, đi trên bục thử mircrophone, sau khi đã thử xong, bắt đầu nói chuyện:


"Các vị phu huynh buổi sáng tốt lành, tôi họ Viên, là giáo viên của lớp chín nhỏ, hôm nay là bữa tiệc liên hoan học kỳ hai của trường mầm non Ban Mai, cảm ơn mọi người đã dành thời gian đồng hành cùng các con tham gia, tiếp theo tôi dựa vào thể lệ cũ phát phiếu đóng dấu cho từng gia đình."


Sau khi phát một vòng tròn, phiếu đóng dấu cuối cùng cũng rơi vào tay Tiểu Kỷ Cửu, cô Viên mỉm cười với vợ chồng Kỷ Lang Thiên, cô một lần nữa quay lại bục giảng:


"Trên mặt phiếu có tổng cộng bốn chỗ để đóng dấu, nếu toàn bộ đã được đóng dấu hết, có thể đem phiếu đến quầy lễ tân nhận thưởng với thẻ trên tay. Riêng về bữa trưa, trong khu vực của trường có rất nhiều quầy ăn ngon và có rượu trái cây. Mọi người cần mua bằng xu trò chơi. Tất cả những người tham gia trò chơi sẽ nhận được phần thưởng là xu cơ bản. Điểm càng cao, số xu trò chơi càng nhiều, độ khó của các khu vực khác nhau, phí ngưỡng cửa cũng không giống nhau, quy tắc và phần thưởng cũng không giống nhau, quy tắc cụ thể ở trong thể lệ chi tiết mọi người có thể tham khảo mặt sau của phiếu vừa rồi, sau khi trò chơi kết thúc, trường sẽ tổng kết số lượng xu mà gia đình có được, trường Ban Mai đã chuẩn bị một phần quà đặc biệt dành cho gia đình có nhiều số xu nhất, cho nên hy vọng các vị phụ huynh cùng với các bạn nhỏ nỗ lực chơi hết mình, bây giờ.."


Cô giáo từ cửa sổ nhìn xuống và nói: "Các hạng mục ở tầng dưới gần như đã bắt đầu rồi. Ngoài ra, tôi sẽ nói với phụ huynh một vài câu. Đó là bữa ăn tối tự chọn lúc năm giờ rưỡi. Màn bắn pháo hoa tại sân vận động ngoài trời lúc bảy giờ rưỡi sẽ bắt đầu đúng giờ. Hy vọng mọi người đừng đến muộn, nếu chơi mệt, lớp học sẽ mở cửa bất cứ lúc nào để mọi người nghỉ ngơi. Được rồi, bây giờ phụ huynh mang các bạn nhỏ đi chơi đi nào! Chúc mọi người chơi vui vẻ!"






Truyện liên quan