Chương 10: Thiên tài

Editor: Mộc Du
Ra khỏi siêu thị, về đến nhà thì trời đã tối đen.
Kim đồng hồ treo tường đã chỉ hướng tám giờ rưỡi. Chuyện ở siêu thị lúc nãy khiến cho cô rất buồn bực, nhiệt tình muốn nấu cơm của Hàn Tú giống như bị tạt một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.


Hàn Tú nấu một tô mì gói, bưng vào trong phòng của mình. Đi ngang qua phòng khách, chống lại tròng mắt tĩnh lặng như biển sâu của Tiểu Thất, cô nói: "Trên hộc tủ có mì gói, nếu như đói bụng, thì anh tự nấu cho mình một tô đi, bây giờ tôi rất mệt mỏi không muốn nấu cơm."


Thật ra thì từ lúc ở siêu thị trở về, toàn bộ đồ đều là do Tiểu Thất xách về nhà, chẳng qua là cô không còn tâm tình muốn nấu ăn nữa.


Đối với cái tính hay thay đổi thất thường của Hàn Tú, Tiểu Thất đã tập mãi thành thói quen. Anh đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, coi lại nguyên liệu lúc nãy đã mua, trong đầu suy nghĩ món ăn thích hợp trong cuốn sách “dạy bạn nấu 1000 món ăn gia đình”, sau đó quay lại phòng khách, lật xem một số trang, ước chừng năm phút đồng hồ sau, anh trở lại phòng bếp lần nữa. Lấy cần tây, bông cải xanh và rau dưa, sau khi chọn chọn lựa lựa một hồi, thì đem tất cả rửa sạch, rồi cắt ra giống như hình trên sách.


[email protected]&.q#y.d%n
Hàn Tú vừa ăn mì, vừa lên mạng, cô ở trong QQ khóc lóc kể lể với Sam Sam.
Sam Sam nói: "Cậu nghĩ thông một chút đi, dù gì Tiểu Thất người ta cũng là do bị thương nên ảnh hưởng đến đầu óc, mua đồ không biết phải trả tiền cũng là chuyện bình thường thôi."


Hàn Tú húp mì, đánh thật nhanh một hàng chữ: "Hiện tại mình hi vọng người không bình thường kia chính là mình. Cậu nói thử xem, một tháng này còn muốn mình phải đau khổ đến thế nào mới được?"


available on google playdownload on app store


"Bình tĩnh. Hiện tại cậu ấy giống như là một đứa trẻ vừa mới sinh ra, cần phải kiên nhẫn dạy dỗ. Lúc chúng ta mới sinh ra, thì đâu phải cái gì cũng biết hết đâu? Chẳng phải là đều nhờ vào sự dạy dỗ của ba mẹ sao? Chịu khó một chút là được rồi, bản lĩnh lớn nhất của phụ nữ chính là nhẫn."


"......" Hàn Tú cẩn thận ngẫm nghĩ ý trong lời nói của Sam Sam..., cảm giác, nghe thấy quen quen.


Hình như lúc ở siêu thị Tiểu Thất cũng đã nói với cô một câu giống như thế này. Một câu là trần thuật, một câu là hỏi ngược lại, ngữ cảm trong đó tạo nên cảm giác hoàn toàn bất đồng, câu Sam Sam nói, hiển nhiên là nghe lọt tai hơn so với câu mà Tiểu Thất nói nhiều.


Cô húp hết phần mì cuối cùng trong tô xong, vẫn cảm giác bụng chưa no, tối nay rất hao tổn trí óc và thể lực. Cô quyết định ăn thêm một chút đồ ăn vặt nữa ha ha. Mới vừa đứng dậy, trong đầu không tự chủ được liền suy nghĩ không biết tên kia đang làm cái gì? Tại sao một chút động tĩnh cũng không có? Hiện tại điều cô sợ nhất chính là trong một tháng này, người này sẽ làm ra những chuyện kinh thiên động địa gì đó ở trong nhà cô.


Cô vội vàng mở cửa phòng, thì một hồi mùi thơm của thức ăn bay tới.
Xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh, cô nhìn thấy bóng dánh của Tiểu Thất đang bận rộn ở trong phòng bếp, mùi khói dầu bay ra cùng với âm thanh của tiếng xào nấu.


Trời ạ, cái người xui xẻo này, lần trước làm bay mất nửa bình xà bông rửa chén của cô, nên cô đã dán cái chữ to nghiêm cấm anh ta vào phòng bếp rồi mà, anh ta lại còn dám vào đây để nấu đồ ăn, muốn đốt nhà của cô sao?


Cô khủng hoảng bước nhanh về phía trước quát lên: "Đường Trạch Tề, anh không thấy trên tấm kính thủy tinh này treo mấy chữ ‘không phận sự, xin cấm vào’ sao? Anh đi ra ngoài cho tôi."


Tiểu Thất đối với lời nói của Hàn Tú ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt cứ chú tâm vào nồi canh cà chua trứng, mấy giây sau anh tắt lửa, bưng canh ra ngoài, lúc này mới xoay người nhìn Hàn Tú đã sớm trợn mắt, há hốc mồm.


Hàn Tú khó có thể tin nhìn món ăn đang bày trên bàn nào là: cần tây xào bách hợp, cần tây xanh biếc, cà rốt đỏ, bách hợp trắng; nhìn tới một món khác trên bàn bông cải xanh xào với tôm tươi bóc vỏ, bông cải xanh cắt nhỏ màu sắc xanh biếc, phối hợp với cà rốt cắt thành lát, một xanh biếc một đỏ hòa vào nhau; hai món ăn này bất quá chỉ đơn giản là những món ăn gia đình bình thường thôi, nhưng bất kể là từ màu sắc cho đến hình dạng, đều giống y như ở ngoài tiệm cơm người ta bán.


[email protected]&.q#y.d%n
Cô nhìn lại canh cà chua trứng ở một bên, cà chua ra cà chua, trứng ra trứng, chứ không có giống như cô nấu, chính là cà chua và trứng gà nát bét xen lẫn vào nhau rất khó coi.
Cô chỉ vào ba món ăn này, không thể tin được mở miệng: "Đều do anh nấu sao?"


Anh khinh thường hạ chân mày, thản nhiên hỏi: "Muốn cùng nhau ăn sao?"


Đối với loại phương thức nói chuyện này của Tiểu Thất, cô chỉ có thể thấy nhưng không thể trách, nhìn lại ba món ăn sắc hương đầy đủ, lập tức bày ra một bộ dạng rất nghi ngờ, nói: "Anh cảm thấy, một người ngay cả định lượng xà bông rửa chén cũng không biết, mà tôi lại dám ăn món anh ta nấu sao?"


"Có muốn ăn hay không?" Ý tứ biểu hiện rất rõ ràng, không ăn thì thôi.


"Hửm, anh có biết hay không? Có câu ‘Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm’ đúng thật là không sai mà. Bây giờ tất cả mọi sinh hoạt ăn, ở, dùng, mặc của anh, đều là tôi bỏ tiền ra mua, làm sao anh có thể dùng giọng điệu cùng thái độ như vậy nói chuyện với tôi? Mới vừa rồi ở trong siêu thị, nếu không phải do tôi hao hết miệng lưỡi giúp anh giải thích với người ta, thì bây giờ anh đã bị bắt rồi, còn có thể được miễn phí hưởng dụng bữa ăn tối ở đó nữa đó. Coi như là đầu anh bị thương, thì cũng phải hiểu được lễ phép khi nói chuyện chứ, đây là tố chất cơ bản nhất nhất của một người, anh hiểu không?"


Tiểu Thất ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc nhìn cô một cái, càng đừng nói đến việc nói nhảm với cô bất kì một câu nào, trực tiếp bưng món ăn đến phòng ăn đặt trên bàn ăn, sau đó lấy đũa với chén, ngồi xuống, một mình tự thưởng thức món ăn mình nấu.


Mỗi lần đều là dùng cái thái độ này với cô, muốn để ý thì để ý, không muốn để ý thì hoàn toàn không đếm xỉa, làm cho người ta rất dễ phát điên.
Mùi thơm của món ăn tùy ý bay vào cánh mũi của Hàn Tú, kích thích nước miếng trong miệng cô cứ tuôn ra cuồn cuộn.


Nói thế nào thì món ăn này cũng là do cô tốn tiền mua, nếu cứ để cho người này ăn hết toàn bộ, thì không phải là cô thua thiệt lớn sao? Không thể để cho anh ta chiếm tiện nghi.


Vì vậy, cô cầm đôi đũa cùng chén, bước nhanh tới trước mặt của anh ta, ngồi xuống, sau đó gắp một miếng bông cải xanh, bỏ vào trong miệng.
[email protected]&.q#y.d%n
Chẳng qua là hai giây sau, cô liền ngây ngẩn cả người.


Bông cải xanh mùi vị thanh khiết, mà lại ngon miệng. Thật ra thì, cô không có thích ăn bông cải xanh, chẳng qua là muốn thông qua mùi vị loại bông cải xanh cô không thích này để chửi anh ta, ai ngờ so với trong tưởng tượng của cô thì hoàn toàn khác nhau. Cô lại gắp thêm một ít bông cải xanh bỏ vào trong miệng, tiếp theo là gắp cần tây xào bách hợp, mùi vị này thật đúng là rất ngon. So với bên ngoài bán bỏ nhiều dầu, nhiều muối, nhiều tiêu thì món ăn này, ăn ngon hơn nhiều.


Cô không khống chế được tay với miệng, cứ một gắp một nhai.
Bỗng dưng, đôi đũa cô bị chặn lại, cô kinh ngạc nhìn về phía đôi đũa đang kẹp đôi đũa của cô lại hỏi: "Anh làm gì đó?"
Tiểu Thất thản nhiên mở miệng: "Bông cải xanh cô ăn ít thôi, bách hợp thì có thể ăn nhiều."
"Tại sao?"


"Bông cải xanh tốt cho cổ họng, thông họng, còn bách hợp thì an thần, tĩnh tâm, trị bất an, buồn bực." Nói đơn giản lý do.


"......" >"<|||| Gân xanh trên trán của Hàn Tú cứ giật liên hồi, người này dám châm chọc cô to miệng, có chứng phát cuồng. Nếu như không phải do gặp anh ta, thì cô cũng đâu cần mỗi ngày, đều phải luyện giọng giống như ca sĩ nghiệp dư vậy? Làm sao có thể hễ động một tí là phát điên, là buồn bực?


Cô liếc xéo Tiểu Thất một cái, đứng dậy cầm chén lên đi vào phòng bếp bới cơm, cô còn phải uống canh cà chua trứng.
Ai ngờ bước vào phòng bếp, cô mở nắp nồi cơm điện ra, bên trong trống không.
Cô quay đầu lại hướng anh ta hỏi: "Ôi trời! Sao anh không nấu cơm?"


Tiểu Thất quay đầu lại kinh ngạc nhìn cô, cách mấy giây mới trả lời: "Trong sách không có chỉ cách nấu cơm."
[email protected]&.q#y.d%n
Lúc này, đến lượt cô kinh hãi O _ O".


Cô đi ra khỏi phòng bếp, khó có thể tin cà lăm nói: "Anh, anh, anh không biết nấu cơm, chỉ bởi vì trong sách không có chỉ? Anh đừng có nói với tôi là ba món ăn mà hôm nay anh nấu, chính là anh dựa theo sách dạy nấu mua lúc nãy để mà nấu?" Nếu quả thật là như vậy, thì cô đã có thể tìm khối đậu hủ trực tiếp đập đầu vào ch.ết rồi.


"Ừ." Anh lạnh lùng ừ một tiếng. Đối với biểu cảm khó có thể tin, không thể tưởng tượng nổi kia của cô, anh rất là khó hiểu, nhìn sách hướng dẫn rồi làm hoàn thành, là một chuyện, thuộc phạm vi hết sức bình thường, chỉ cần có sách hướng dẫn, thì trên căn bản cái gì anh cũng có thể tự hoàn thành.


>"<|||| Tại sao giữa người với người mà lại có sự khác biệt lớn đến như vậy hả? Làm sao lại có thể có người chỉ dựa vào một quyển sách nấu ăn, thì đã nấu ra được những món ăn ngon như vậy? Đây là tại sao? Cô thật không cam lòng.


Nhìn nồi cơm điện trống không, rốt cục cô đã tìm được một cơ hội để châm chọc anh ta rồi, cô cố ý ho hai tiếng: "Quả nhiên vẫn là đầu óc có vấn đề, biết nấu đồ ăn cũng không thể bù đắp được thiếu sót đầu óc có bệnh, là một người bình thường thì đều biết trước khi muốn nấu ăn, thì phải lấy gạo nấu cơm trước."


Lần này, Tiểu Thất không có giống như bình thường, không thèm để ý đến cô nữa, mà lại mở miệng hỏi cô: "Cơm nấu thế nào?"
Hàn Tú kinh ngạc nhìn anh ta, vấn đề như vậy nằm ngoài dự liệu của cô.


"Anh có thể nhìn sách mà nấu ra được đồ ăn, vậy tại sao lại không biết lấy gạo nấu cơm hả? Chẳng lẽ anh chưa từng nhìn thấy cách vợ chồng Đỗ lão sư nấu cơm hả?" Cô quả thật là không thể tin được.


"Không thấy." Thức ăn của anh trong nhà ăn của phòng thí nghiệm, đều tuân theo nguyên tắc cân đối thành phần tốt cho cơ thể một cách nghiêm khắc, thời điểm không có thức ăn, vậy thì tức là trên thân thể của anh sẽ cắm đầy các loại dụng cụ, dùng chất lỏng để nuôi sống cơ thể anh.


Mi tâm của anh lại không tự chủ mà hơi nhíu lại, hai tròng mắt tối tăm, lại phủ kín một tầng u ám.


Đang muốn lên tiếng giễu cợt, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại nuốt trở vào toàn bộ, từ trong ánh mắt của anh ta, Hàn Tú lại một lần nữa nhìn thấy, cái loại ưu thương nhàn nhạt bất tri bất giác được bộc lộ ra kia.
Trong tim của Hàn Tú không hiểu sao lại run rẩy, nói: "Anh tới đây, tôi chỉ cho anh."


Cô cũng không biết tại sao lại nguyện ý muốn dạy anh ta lấy gạo nấu cơm, dù sao cảm giác đó cũng giống như đầu bị kẹt cửa hoặc tựa như là gặp ma.
Tiểu Thất đứng dậy, đi theo Hàn Tú vào phòng bếp.


Hàn Tú lấy gạo từ trong thùng gạo, vừa hướng Tiểu Thất chỉ dẫn anh ta ước lượng, số lượng thích hợp, vừa vo gạo, đột nhiên cô dừng lại, quát to lên với anh ta: "Lúc nãy anh đã rửa rau đồ chưa mà nấu ăn vậy?" Cô hoàn toàn có lý do tin tưởng, mấy món ăn đó người này cũng không có rửa mà trực tiếp bỏ vào xào luôn.


Chân mày của Tiểu Thất cau chặt, ngưng mắt hai tròng mắt đen trợn tròn kia của Hàn Tú, thản nhiên nói: "Trên sách có viết bốn chữ ‘Rửa sạch bên ngoài’, hơn nữa lúc nãy ở siêu thị, tôi cũng có nhìn thấy người trong siêu thị làm sạch rau. Mặc dù có rất nhiều thứ tôi không biết, nhưng không có nghĩa là đối với tất cả mọi chuyện đều không biết gì hết."


Thanh âm của anh đúng mực, hoàn toàn biểu lộ cô có thể không tin tưởng anh, nhưng không thể vũ nhục trí thông minh của anh. Đây được coi như là câu nói thứ hai mà anh nói với cô nhiều nhất từ trước tới nay, ngoại trừ lần đầu tiên chỉ trích món cá phi lê cay không dinh dưỡng của cô.
[email protected]&.q#y.d%n


Rất tốt, vẫn còn biết phải rửa sạch sẽ.
Hàn Tú coi như có chút yên tâm, nếu không tối nay cái dạ dày nhạy cảm yếu ớt kia của cô, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, bởi cô đã ăn cái món ăn chưa có rửa đó.
Cô tiếp tục việc dạy học, cho đến khi cắm điện nồi cơm vào ổ cắm.


Cô vừa muốn đi ra ngoài ăn canh, ai ngờ, Tiểu Thất lại chỉ vào lò vi sóng cùng với TV ở trong phòng khách nói với cô: "Cái này, còn có cái ở bên ngoài đó, có thể phiền toái cô, sẵn tiện dạy cho tôi luôn hay không?"


(⊙_⊙) Hàn Tú kinh hãi ngắm nhìn anh ta, mới vừa rồi còn hùng hồn nói với cô rằng "Tuy có rất nhiều chuyện không biết, nhưng không có nghĩa là đối với tất cả mọi chuyện đều không biết", giờ khắc này lại đột nhiên trở nên ngu ngốc như thế.


Tại sao mất trí nhớ ở trên ti vi và trong tiểu thuyết đã diễn tả so với việc mất trí nhớ anh ta lại hoàn toàn khác xa nhau vậy? Đến tột cùng là trên ti vi và trong tiểu thuyết đối với việc mất trí nhớ đã tỉnh lược bớt các chi tiết, hay là anh ta chính là một trường hợp đặc biệt? Anh ta thật giống như là không thuộc về người địa cầu.


Cô cảm thấy mất trí nhớ thật sự là một chuyện rất đáng sợ.
Suy tính đến tuổi thọ của tất cả những đồ điện trong nhà cùng với cuộc sống an toàn của cô, cô đành giảng giải cặn kẽ tất cả những đồ điện gia dụng ở trong nhà và một số đồ dùng sinh hoạt thường ngày cho anh ta biết.






Truyện liên quan