Chương 57
Tô Tiểu Đại hoài nghi mình có phải vì mang thai mà thính lực giảm xuống hay không, bèn hỏi lại: “Cô nói cái gì?”
Linda nhẹ nhàng cười một tiếng, Tô Tiểu Đại cũng có thể tưởng tượng lúc này nàng ta có bao nhiêu vui sướng: “Tôi nói rồi, chỉ có tôi mới đủ khả năng giúp A Trạch lật đổ nhà họ Lạc, cho nên A Trạch còn không phải lựa chọn tôi ư?”
Lựa chọn nàng? Đây là có ý gì? Giờ phút này, đầu óc Tô Tiểu Đại trống rỗng, cái gì cô cũng không nghe thấy, chỉ biết rằng Linda đang nói rất nhiều.
“Tô Tiểu Đại, cuối cùngA Trạch cũng là của tôi.”
Rồi nàng ngắt máy.
“Thế nào,A Trạch nói gì với con?” Lăng Tô Mạn bước tới hỏi.
“Không phải anh Trạch, mà là Linda mẹ à…” Giọng Tô Tiểu Đại vô cùng sầu não.
“Linda? Cô ta đã nói gì?” Bà ngạc nhiên khi nghe đến cái tên của con bé kia.
“Cô ta bảo anh Trạch đã đồng ý quay lại với cô ta rồi…” Giờ phút này, Tô Tiểu Đại thực sự rất muốn khóc.
Phụ nữ có thai sao có thể chịu được kích động, vì vậy Lăng Tô Mạn vội vàng luống cuống trấn an Tô Tiểu Đại: “Không sao hết, đừng lo, mẹ lập tức gọi điện cho nó, con phải tin tưởng nó, hiểu không?”
Gọi điện đi một chút, bẵng lát sau, Lăng Tô Mạn gấp rút chạy tới, bà đau lòng lau nước mắt cho Tô Tiểu Đại: “A Trạch điện thoại không liên lạc được, nhưng mẹ đã thông báo cho trợ lý của nó rồi, chờ nó họp xong chúng ta cùng nó nói chuyện rõ ràng có được không con?”
Mà Tô Tiểu Đại cứ rấm rức khóc, cứ buồn bã suy nghĩ Lăng Duy Trạch đã không cần mình nữa, rồi lại khổ sở gào lên: “Mẹ, anh ấy không cần con nữa, thực sự bỏ rơi con rồi!”
Lăng Tô Mạn thấy con dâu dễ bị tác động nên cũng ráng sức khuyên nhủ: “Nó không dám đâu, có mẹ ở đây, con yên tâm đi!”
Còn cô mặc dù mọi người đã khuyên lơn hết lời nhưng vẫn cố chấp bù lu bù loa, tự cho mình là kẻ bất hạnh nhất thế gian, rốt cuộc khóc mãi và đuối sức thiếp đi từ bao giờ.
Lúc này, Lăng Duy Trạch rốt cuộc đã gọi điện thoại tới. Lăng Tô Mạn không muốn đánh thức Tô Tiểu Đại đang mệt mỏi ngủ say, nên bà nhận điện thoại thay cô, hỏi anh là chuyện rắc rối gì đã xảy ra khiến bà thật đau đầu. Sau khi nghe hết câu chuyện mẹ kể, Lăng Duy Trạch có chút sững sờ, để rồi khôi phục tinh thần lại, ngay cả một người dù bất cứ việc gì mặt cũng không đổi sắc như anh cũng phải ngỡ ngàng rồi lắp ba lắp bắp: “Mẹ nói, Tiểu Đại mang thai ư? Chúng con sắp có con thật… hở mẹ?”
Nhắc tới đứa bé, Lăng Tô Mạn cũng rất mừng rỡ: “Đúng vậy, nó đã tới bệnh viện kiểm tr.a rồi.”
Chỉ là nếu không phải Linda chen vào, thì bà sẽ càng mừng rỡ hơn. Không phải bà làm mẹ mà thiên vị, nhưng bất kể thế nào, bà đều tin tưởng con trai, bởi lẽ tính tình của nó ra sao bà đều quá rành rọt. Con bà là đứa khôn ngoan, nó hẳn sẽ không vì thứ bỏ đi như Linda mà làm những chuyện tổn thương Tô Tiểu Đại. Chỉ trách con bé trẻ người non dạ, dễ bị xỏ mũi dắt đi!
“Ngày mai chờ nó tỉnh dậy, con tìm cách giải thích cho nó nghe. Khóc lóc cả buổi tối đấy, thật là…”
Vừa nghe đến cô dâu khóc cả một buổi, Lăng Duy Trạch liền đau lòng, người đâu khờ dại thế không biết!
“Vâng, con hiểu rồi, mẹ.”
Quả nhiên ngày nghĩ gì đêm mơ đó, Tô Tiểu Đại nằm mơ thấy Lăng Duy Trạch bỏ mình mà đi theo Linda, còn Linda thì hướng về phía cô cười, sau đó dẫn Lăng Duy Trạch cao bay xa chạy, và cô chật vật đuổi theo, dù đuổi thế nào cũng không đuổi kịp.
“Lăng Duy Trạch, tên khốn kiếp, đứng lại!”
Đột nhiên cô thét lên khiến Lăng Duy Trạch vừa bước vào giật hết cả mình, liền sà xuống giường, ôm cô vào trong ngực: “Tiểu Đại, anh về rồi, đừng khóc, anh ở đây!”
Tô Tiểu Đại giương đôi mắt đẫm lệ mông lung, nhìn đèn tường nhàn nhạt chiếu sáng. Khuôn mặt quen thuộc hiện ra khiến cô có chút mù mờ, vẫn nghĩ đây là mộng, cô bèn thút thít khóc: “Đi cùng với Linda luôn đi, trở lại làm gì nữa?”
Lăng Duy Trạch hôn lên những giọt nước mắt xinh đẹp ấy: “Anh có theo ai đâu…”
Môi hôn ấm áp khiến Tô Tiểu Đại dần dần tỉnh lại, vòng ôm chặt chẽ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn: “Chồng ơi…”
“Ừ, anh này.”
“Linda gọi điện cho em, bảo anh quay lại với cô ta rồi…”
Nghe giọng điệu ngờ nghệch này, trong chớp mắt gương mặt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo: “Cô ta nói vậy em cũng tin cho được?”
“Nhưng…”
Lăng Duy Trạch ôm cô vào trong ngực: “Không nhưng nhị gì hết, đúng là cô ta có liên quan đến nhà họ Lạc, nhưng anh thề anh chưa từng làm chuyện có lỗi đối với em! Đã bảo em nhất định phải tin tưởng anh mà?”
Mặc dù từ trước tới nay, thề thốt là thứ mà anh không bao giờ tin lấy.
“Vâng!” Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng bình tâm lại, nhẹ giọng trả lời, “em tin anh.”
“Chuyện cũng sắp đến hồi kết, khoảng thời gian này em dưỡng thai cho tốt, mặc kệ nghe thấy cái gì cũng chớ để trong lòng. Anh không bao giờ bỏ rơi em và con đâu!”
Nhắc tới con, Lăng Duy Trạch không nén được chút vui mừng lộ ra ngoài, anh khẽ mỉm cười, bàn tay vuốt ve chiếc bụng còn đang bằng phẳng: “Ở đây thực sự có con của chúng ta rồi hả?”
Nhìn ánh mắt rạng ngời của chồng mình, Tô Tiểu Đại tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều so với ban nãy. Cô đặt tay mình lên tay anh, cùng nhau cảm nhận niềm hạnh phúc: “Dĩ nhiên, là con chúng ta.”
Lăng Duy Trạch cười, cẩn thận ôm cô vào trong ngực: “Ngoan ngoan. Phải tin anh, biết chưa?”
Tô Tiểu Đại gật đầu rồi nhủ thầm với bản thân rằng, dù mọi chuyện thế nào, cô nhất định luôn tin tưởng anh, nhất định là thế!