Chương 4: Gây sự 1
Lúc hai người xuất hiện trong phòng, ở bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ hỗn loạn.
"Thanh Ngư, Tam tiểu thư chúng ta hảo tâm đến xem cái tiểu tiện nhân kia, ngươi lại dám ngăn không cho chúng ta vào?" một đạo thanh âm chanh chua vang lên.
Đứng trong phòng Phượng Thiên Vũ nhíu mày.
Tiểu tiện nhân?
Rất tốt
Kiếp trước còn không ai dám nói nàng như vậy, không nghĩ tới đến đây lại có người dám gọi nàng là tiện nhân, nếu là lúc trước nàng chưa tới thì không nói nhưng bây giờ thì khác.....
Giơ chân lên, Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nghe thấy "Trương ma ma, thân thể tiểu thư nhà ta không tốt, đang nghỉ ngơi, không thể gặp Tam tiểu thư, hảo ý của Tam tiểu thư ta xin thay tiểu thư cảm ơn, chỉ mong ngài nói lại với Tam tiểu thư là ngày khác lại đến a."
Thanh Ngư hai tay nắm chặt, đứng ở trước cửa, nội tâm khẩn trương muốn ch.ết, nhưng trên mặt lại rất kiên quyết!
Tuyệt đối không thể để cho các nàng đi vào, bằng không tiểu thư sẽ bị đánh, thân thể tiểu thư bây giờ vốn đã không tốt nếu tiếp tục bị tr.a tấn chắc chắn sẽ chịu không nổi a......
Nàng nhất định không thể để cho các nàng đi vào, lúc này dù nàng có ch.ết cũng không cho bất kì ai bước vào.
Phượng Thiên Vũ nghe xong, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, trí nhớ lúc trước, Thanh Ngư vì bảo vệ nàng cũng bị mấy người đánh đập không ít, các nha hoàn khác đều khinh thường nàng, chỉ có Thanh Ngư, mặc kệ có bị đánh thảm đến thế nào đều là một mực bảo vệ nàng, chiếu cố cho nàng.
"Thanh Ngư, là ai đưa cho ngươi lá gan chó, dám ngăn cản bản tiểu thư".Phượng Thiên Vũ nghe vậy, từ chỗ khe cửa nhìn ra phía ngoài, người nói chuyện là một thiếu nữ tầm mười lăm mười sáu tuổi, được mọi người vây ở giữa, khuôn mặt thanh tú, một thân màu vàng nhạt, bên hông buộc một cái nơ bướm, dáng người nhanh nhẹn hấp dẫn, tay phải cầm một cây roi màu hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng ánh mắt lại phẫn nộ nhìn trừng trừng vào Thanh Ngư, bộ dáng đáng yêu đó liền hoàn toàn bị hủy sạch sẽ.
Khi nhìn rõ tướng mạo của nàng ta, Phượng Thiên Vũ khóe môi khẽ cong, người này chính là một trong những người đánh nàng lần trước, Tam muội, Phượng Thủy Linh!
"Ba... Tam tiểu thư, không phải. Thanh Ngư không dám, thật sự tiểu thư đang nghĩ ngơi, không thể gặp Tam tiểu thư " Thanh Ngư run rẩy nói.
Phượng Thủy Linh nhìn Thanh Ngư đứng trước cửa không cho vaò, tức giận nói : "Trương ma ma, Thúy Hồng, đem cái nha hoàn không biết tốt xấu này bắt lại đánh ch.ết cho bổn tiểu thư"
Hai người được điểm tên kia liền hiện ra ánh mắt hung dữ, tiến lên vài bước, vây bắt Thanh Ngư.
Trong phòng, từ lúc cái tên Trương ma ma kia mắng một tiếng tiểu tiện nhân lúc ấy Tuyết Ảnh liền tức giận, nhìn hai người kia, thầm nói một tiếng, "Muốn ch.ết."
Một bàn tay nhỏ bé nâng lên, màu đỏ quỷ dị như Mạn Châu sa hoa xuất hiện ở trong lòng bàn tay, đang muốn thoát khỏi lòng bàn tay, bay ra phía bên ngoài.
Phượng Thiên Vũ nhìn thấy động tác Tuyết Ảnh, biết rõ hắn muốn làm cái gì, lắc lắc đầu!
Tuyết Ảnh thấy vậy, đành phải dừng lại, tay áo phất lên, hồng mâu hiện ra sát khí, gắt gao nhìn chằm chằm vào Trương ma ma ở bên ngoài kia, dám hạ nhục mẫu thân, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy!
Giờ phút này Trương ma ma chỉ cảm thấy toàn thân nổi hết gai ốc, sởn hết da gà, động tác cũng ngừng lại, hai mắt nhìn quanh bốn phía.
"Trương ma ma, ngươi còn không mau đem cái nha hoàn kia bắt lấy, muốn ta tự mình động thủ hay sao?" Phượng Thủy Linh thấy Trương ma ma nhìn chung quanh, không kiên nhẫn liền nói, nếu không phải đại tỷ gọi nàng đến xem cái tiểu tiện nhân kia đã ch.ết chưa, nàng mới chẳng muốn tới đây để quấy phá.
"Dạ, tiểu thư." Trương ma ma đáp, nàng biết rõ Tam tiểu thư đã không kiên nhẫn, cùng Thúy Hồng lần nữa đi về phía Thanh Ngư.
Thanh Ngư nhìn thấy hai người đi về nàng, biết không thể tránh thoát, hai tay đồng thời ngưng tụ linh lực đánh về phía hai người kia!
"A. Ôi. ." Tiếp theo liền nghe thấy Trương ma ma cùng Thúy Hồng kêu rên như tiếng giết heo truyền ra.
Thanh Ngư tuy chỉ là trung cấp linh sĩ, nhưng so với những người không có linh lực như Trương ma ma cùng Thúy Hồng thì đòn này hẳn là không nhẹ rồi.
Thanh Ngư nhìn hai người té trên mặt đất, trong lòng bàn tay liền ướt đẫm mồ hôi, nghĩ thầm "Rồi xong, lần này ch.ết chắc rồi Tiểu thư ơi."
"Tam tiểu thư, người phải làm chủ cho lão nô a!"
Trương ma ma liền gào khóc trên mặt đất, ủy khuất nhìn Phượng Thủy Linh nói ra.
Thấy hai người té ngã trên mặt đất không chút hình tượng nào, Phượng Thủy Linh nhíu mày lạnh lùng quát một tiếng, "Phế vật, nuôi dưỡng các ngươi thật tốn cơm gạo, ngay cả một đứa nha hoàn cũng bắt không được!"
Phượng Thủy Linh nhìn về phía Thanh Ngư, cười khẩy nói: "Thanh Ngư, một trung cấp linh sĩ cũng dám đánh người của bổn tiểu, quả nhiên cùng với cái tiểu tiện nhân đều là một dạng."
"Tam tiểu thư, tiểu thư nhà ta là Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư có lẽ nên xưng hô với Nhị tiểu thư một tiếng tỷ tỷ." Thanh Ngư nói xong, nhìn đến những người kia, ánh mắt lộ rõ sự phẫn nộ.
"Tỷ tỷ của ta? Nhị tiểu thư?"
Phượng Thủy Linh cười khẩy một tiếng, quay đầu nhìn những người đi cùng với nàng "Các ngươi biết có Nhị tiểu thư là ai không?"
Nghe chủ tử của mình hỏi, những người phía sau cùng trả lời không biết.
Có người nịnh nọt liền chạy lên nói: "Tiểu thư, Phượng gia của chúng ta làm gì có Nhị tiểu thư, ngược lại là có một cái phế vật đần độn mà thôi”
Mọi người nghe vậy, liền cười ra tiếng.
Thanh Ngư cắn răng, những người này tại sao có thể như vậy, . Tại sao có thể!
"Hô ~!"
Ngay tại thời điểm Thanh Ngư giật mình, Phượng Thủy Linh khua lên cây roi đánh về phía Thanh Ngư.
Nhìn trường tiên bay về mình chính, hai mắt Thanh Ngư liền nhắm chặt.
Nhưng mà, một khắc sau vẫn không xuất hiện đau đớn, Thanh Ngư mở mắt, nhìnthấy tiểu thư của mình đang đứng ở trước mặt nàng, tay cầm lấy phần đuôi của cây roi! ! ! !
Một cái hoa lệ trường tiên bị Phượng Thiên Vũ cùng Phượng Thủy Linh một trước một sau bắt lấy, lập tức kéo căng thành một đường thẳng tắp.
"Ồ. ." Phượng Thủy Linh kinh ngạc nhìn Phượng Thiên Vũ, bình thường đánh không dám đánh trả, mắng không dám mắng lại, không có bất kỳ linh lực nào, vậy mà bây giờ lại dám tiếp roi của nàng.
"Phượng Thiên Vũ, ngươi thật to gan."
Lời nói còn chưa hết, Phượng Thiên Vũ nắm lấy trường tiên trên tay đột nhiên dùng lực, đối thủ trước mặt của Phượng Thủy Linh đó là Phượng Thiên Vũ, trường tiên lập tức bay về hướng phía Phượng Thiên Vũ. . . !
"Phượng Thiên Vũ, ngươi dám đoạt cây roi của ta?" Giờ phút này Phượng Thủy Linh không có hề ý thức được là tại sao Phượng Thiên Vũ không có linh lực lại có thể đoạt được cây roi từ trên tay của nàng, còn nàng vốn là một cấp thấp Linh Sư.
Phượng Thiên Vũ tiến lên vài bước, một cước giẫm ở trên người Trương ma ma đang té trên mặt đất, một tiếng tiện nhân kia, vốn đã chọc tới Phượng Thiên Vũ, cho nên không chút lưu tình, chỉ nghe một tiếng rắc rắc, Trương ma ma trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Đôi mắt không chút cảm xúc hướng nhìn về phía Phượng Thủy Linh, "Phượng Thủy Linh, ai cho ngươi quyền đến viện của ta mà khóc lóc om sòm, là ai cho ngươi quyền có thể đánh nha hoàn của ta?"
Vẻ mặt khí phách, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa cười như không, cực kỳ giống một con báo đang tập trung rình con mồi, cao quý mà lại tán ra sự lười biếng, sao có thể là Phượng Thiên Vũ ngu ngốc nhu nhược được.
Phượng Thủy Linh nghe vậy, chỉ vào Phượng Thiên Vũ, "Tiện nhân, bổn tiểu thư muốn đánh một đứa nha hoàn thì cần có sự đồng ý của ngươi hay sao?"