Chương 11: Khí thế kinh người
Mà Tuyết Mị nhưng không biết, tuyệt học của nàng ở trước mặt mọi người ạo thành nhiều kinh ngạc, đặc biệt đối với Lôi Trung, hắn áp chế tu vi linh lực không thể vui sướng chiến đấu, đối với một người cuồng chiến như hắn mà nói, đã là một loại tr.a tấn, nhưng quái chiêu của Tuyết Mị cứ ùn ùn ập đến càng làm cho hắn buồn bực tới cực điểm. mình là hảo tâm thí nghiệm thực lực của "hắn", tiểu tử này ngược lại đem chính mình thành cái cào chiến đấu; nhất chiêu rồi lại nhất chiêu; ngươi đã không quang minh chính đại cùng ta chiến đấu thì thôi, thế nhưng còn đem ám chiêu đồng loạt tiến đến; nếu không phải mình tu vi mạnh hơn "hắn", tốc độ nhanh hơn hắn, cái mông đáng thương của mình khẳng định trúng chiêu. Tóm lại một câu, tiểu tử này mặt trăng. (không hiểu chỗ này, ai giải thích giùm ta @@~)
Lại một tiếng nổ phịch, hai đạo bóng dáng giữa thân cấp tốc tách ra, đứng một bên. Hiển lộ toàn bộ thân hình; Tuyết Mị tóc dài rối tung, y phục hỗn độn, ống tay áo hai bên rách mất một mảnh vải dài, khóe miệng còn mang một đạo vết máu bắt mắt, hiển nhiên là bị thương; Đối với Tuyết Mị chật vật thì Lôi Trung tốt hơn nhiều, tóc vẫn như cũ cẩn thận tỉ mỉ cao cao trát trát, y phục cũng thật chỉnh tề, không bị làm sao ngoài biểu tình nghẹn uất trên mặt, cái khác hết thảy tốt lắm.
"Hắc hắc, Lôi Trung gia gia, đa tạ sự chỉ giáo vô tư của ngươi, tiểu tử lần này là xuất lực mạnh nhất." Tuyết Mị ôm quyền hướng Lôi Trung, cất cao giọng nói.
"Tiểu tử nhà ngươi, làm hại bổn đại gia vài lần thiếu chút nữa trúng chiêu." Lôi Trung sắc mặt tối sầm, căm giận nói. Nghĩ đến tiểu tử này mỗi lần đều muốn đá mông hắn, hắn liền một trận chán nản.
"Lôi Trung gia gia đừng tức giận, không phải là chưa đá trúng sao." Tuyết Mị cười ha ha, cười đến vô cùng sung sướng, nàng không có xuất chiêu làm tổn hại hắn đã là lưu cho hắn mặt mũi.
"Hảo tiểu tử, thực lực của ngươi, ha ha ha..." Lôi Trung cũng cười ha ha, giống như mang theo tất cả bực mình trong bụng đều cười đi ra.
Mọi người chung quanh mờ mịt nhìn hai người giữa sân cười như điên cuồng. Không rõ bọn họ vì sao cười đến vui vẻ như vậy? Mọi người ở đây trừ bỏ một số ít người, đại đa số đều không thấy rõ kết quả cuộc chiến của bọn họ là như thế nào.
Vợ chồng Tuyết Trùng Dương cùng Lôi Tuấn đã ngoài cường giả linh suất, tự nhiên nhìn được Tuyết Mị xuất chiêu làm tổn hại Lôi Trung, đều không cảm thấy kinh ngạc, mặt đỏ thay Tuyết Mị.
"mị nhi, ngươi không sao chứ?" Thủy Liên Nguyệt thân hình chợt lóe, đến bên người Tuyết Mị, Thấy khóe miệng nàng có một đạo vết máu, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
"Nãi nãi, ta không sao, chỉ là một chút vết thương nhẹ." Tuyết Mị trong lòng ấm áp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nở rộ ra ý cười diu dàng: ha ha, nãi nãi đây là lo lắng cho ta. Bất quá, ánh mắt của nàng lập tức trở nên lanh lợi như đao phong đảo qua mọi người liên can đến Tuyết gia, khí thế của thần trộm xưng bá địa cầu từ kiếp trước từ trên người nàng bạo dũng mà ra. "Chuyện tình của bản thiếu không thể tiết lộ cho ngoại nhân biết, các ngươi có hay không làm được?"
Ánh mắt lanh lợi, giọng điệu bá đạo, khí thế khủng bố; làm cho mọi người trong Tuyết gia từ cao xuống thấp (cao, thấp ở đây là địa vị nhé ) đều cảm thấy run như cầy sấy, hai chân phát run, mồ hôi lạnh trên trán chảy ồ ồ xuống, "Bùm" một tiếng, không biết ai trước hết chịu không được liền quỳ gối quỳ xuống, tiếp theo vô số tiếng vang lên, nất tề xoát xoát quỳ xuống, mà ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Tuyết Mị là kinh sợ lại vô cùng nóng; thế giới này tôn sùng cường giả vi tôn, bọn họ thân là hạ nhân, cả đời không thể xoay người thì ai mà chẳng hi vọng chính mình có thể được đi theo một cái chủ tử cường đại.
Khí thế này mang theo một loại huyền diệu, là người bình thường sao có thể có được, chỉ có là một lâu cư thượng vị cường giả sớm chiều tịch gian chậm rãi mà dưỡng thành. Mà tiểu thiếu gia đột nhiên bộc phát ra khí thế kinh người, sao lại là người bình thường?
"Thiếu gia, ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra chuyện tình của ngài cho ngoại nhân." Một nam tử tục tằng quỳ gối ở trước mọi người, đột nhiên cất cao giọng nói, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Mị thế nhưng mang theo sùng bái cùng cuồng nhiệt; chính là chủ tử có được loại khí thế này mới đáng giá để Tuyết Lôi hắn đi theo. Người này đúng là đội trưởng thị vệ Tuyết gia, Tuyết Lôi. Theo lời nói của Tuyết Lôi hạ xuống, mọi người đang quỳ cũng đều hưởng ứng. Có thể thấy được thanh thế của Tuyết Lôi ở Tuyết gia là rất lớn.
Trừ những người đó ra, người vẫn còn đứng có thể đếm trên đầu ngón tay. Rõ ràng là vợ chồng Tuyết Trùng Dương, gia tôn Lôi Trung, gia tôn Lôi Tuấn là sáu người. Bất quá nhìn đôi đồng tử trừng lớn của bọn họ có thể thấy được, nội tâm của bọn họ chính là nhấc lên vạn trọng kinh lãng, thật lâu không thể bình tĩnh. Ánh mắt nhìn chằm chằm Tuyết Mị như đang nhìn một người quái dị, một cái tiểu hài tử mới mười một tuổi thế nhưng lại có được khí thế kinh người mà cường giả bọn họ lại không thể có được.
"Ha ha, tốt lắm, các ngươi là người Tuyết gia, bản thiếu tự nhiên là tin tưởng các ngươi..." Lời nói của Tuyết Mị nhấn mạnh một chút, làm như vô ý đưa mắt nhìn hai huynh đệ Lôi Trung, Lôi Tuấn, trong mắt ý cười kéo dài; bất quá lại không biết, ý cười trong mắt nàng lại làm cho hai huynh đệ Lôi Trung đồng tử mạnh mẽ co rụt lại: Tiểu tử này muốn làm gì? Nhị nữ Lôi Lệ Thi càng là sợ tới mức trốn trong lòng gia gia nhà mình.
Lưu quang trong mắt Tuyết Mị vừa chuyển liền dời đi, chắp hai tay ra sau lưng, khí thế trên người mạnh mẽ kịch liệt hướng lên trên trướng: " Tin tưởng bản thiếu, không lâu sau, Sương Nguyệt thành sẽ thay đổi." Mỗi lần nàng nói một chữ, khí thế trên người càng gia tăng một phần. Chờ nàng nói xong, khí thế đã đạt tới một trình độ cực kì kinh khủng. Đây gọi là dựa thế thu phục người.