Chương 2-1: Dưỡng thành quản lý nhà hàng chân chó* (Thượng)

Thành tích Dung Tiểu Xuân luôn luôn chẳng ra gì, sau khi tốt nghiệp trung học thi lên một trường đại học bình thường. Cậu thông qua Dung Hạ loáng thoáng biết được Bảo Du là thi vào một trường không tồi, vài năm sau cậu lại loáng thoáng nghe được Bảo Du ra nước ngoài học. Mà bảo bối của cậu – em trai Dung Hạ, cũng vì đủ loại nguyên nhân, tạm biệt Bảo Chiếu, bước ra biên giới. Như vậy, Dung Tiểu Xuân cùng Bảo gia ngay cả mối liên hệ duy nhất cũng không có. Vì thế cậu nghĩ, nên quên đi Bảo Du này.


Kẻ bình thường Dung Tiểu Xuân sau  khi tốt nghiệp đại học tìm một công việc bình thường. Làm thư kí vài năm, không ổn định cậu lại bắt đầu làm nhân viên kinh doanh, nhưng không lâu ba ba Dung lại giúp cậu tìm được một việc thoạt nhìn không có chuyên môn.


“Cái gì? Cha, cha muốn con làm quản lý nhà hàng!” Dung Tiểu Xuân trợn tròn mắt, ông cha nhà mình không phải là người cực kì thông minh lanh lợi, sao lại muốn mình làm công việc không chuyên môn, có quăng tám sào cũng không tới như vậy.
Ba ba Dung vẻ mặt bình tĩnh: “Làm quản lý nhà hàng thì thế nào?”


“Con, con cũng không phải mỹ thực gia hay gì đó chẳng hạn…” Dung Tiểu Xuân than thở.
Ba ba Dung vui vẻ: “Là cho con đi quản lý nhà hàng, không phải cho con đi ăn vụng!”
Mẹ Dung cũng tỏ vẻ đồng ý: “Nhà hàng này cách nhà tương đối gần, Tiểu Xuân con còn không thoải mái việc gì nữa!”


“Mẹ…” Mỗi ngày đi làm kẹt xe rất vất vả, Dung Tiểu Xuân bị chọc đến tử huyệt.
“Ông chủ của nhà hàng này cũng là người trẻ tuổi nữa, vì bắt tay vào làm chuỗi nhà hàng kinh doanh, cho nên thiếu phương pháp, cần một quản lý xuất sắc. Tiểu Xuân con cần có tự tin!”


“Cha, cha đừng quá đề cao con…”
Tuy rằng học qua quản lý, nhưng bù lại công việc này phải làm đủ loại việc, nên ngày phỏng vấn Dung Tiểu Xuân vẫn là vô cùng căng thẳng. Kỳ quái chính là trước khi ra khỏi nhà, ba ba Dung nháy mắt ra hiệu rồi bảo: “Tiểu Xuân, nhất định sẽ thuận lợi nhé!”


available on google playdownload on app store


Nhé cái đầu cha ấy! Dung Tiểu Xuân lo sợ bất an mà ra khỏi cửa.
Kỳ thật nhà hàng XX rất không tệ, quanh cảnh tuyệt đẹp giá cả vừa phải, những điều này là do Dung Tiểu Xuân trước đó đã đi xem xét tận mắt. Nhưng mà, hiển nhiên cậu quên điều tr.a một chút về ông chủ trẻ tuổi.


“Bảo Du! Tại sao là anh!” Khi trông thấy ông chủ nhà hàng lần đầu tiên thì Dung Tiểu Xuân nhịn không được kêu lên cái tên cấm kỵ này!
Ông chủ Bảo nhẹ nhàng đẩy gọng kính: “Cậu là vị ấy sao?”


Dung Tiểu Xuân toát ra mồ hôi lạnh, đồng thời tim của cậu cũng loảng xoảng vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh.
Ông chủ Bảo cầm qua sơ yếu lý lịch của cậu, hơi hơi nhếch khóe miệng: “Ơ, đây không phải là siêu nhân Dung Tiểu Xuân sao?”


Ơ cái đầu của ngươi ấy! Dung Tiểu Xuân rụt rụt cổ, đối với ánh mắt tò mò kia kéo xệch một nụ cười mỉm khó coi, cậu điều đình vung tay lóe sáng: “Ăn xí muội biến hình siêu nhân, bíp bíp bíp bíp bíp ——”* sau đó chạy trối ch.ết…


Trong lòng của bạn có phải cũng có một người như vậy? Khi nghĩ đến sẽ bất chợt mỉm cười, bất luận là cười ngây ngô, cười ngọt ngào, cười nham hiểm, hay là nghiến răng nghiến lợi cười. Tóm lại nghĩ đến người kia, thì là hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ, cảm xúc cuồn cuộn. Không thể nói rõ điểm gì tốt hay chỗ nào xấu, nhưng chính là tâm tâm niệm niệm không dứt, chẳng lo người ta với bạn không có chút nào dây dưa quan hệ, bạn cũng cảm thấy làm bạn với người ta trên tinh thần trải qua vô số xuân thu đông hạ!


Mà bây giờ, Dung Tiểu Xuân này nhớ lại, suy nghĩ, người chỉ có thể xuất hiện trong ảo tưởng X, không hề báo trước đột nhiên rành rành trước mặt, điều này đủ hù doạ Dung Tiểu Xuân. Hơn nữa cái người mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm không dứt kia, còn không chút lưu tình nói lời không chút nể mặt, càng khiến cho Dung Tiểu Xuân vừa thương tâm vừa chán nản.


Quả nhiên là nghiệt duyên, mọi thứ nhất định không có kết quả, chính là chờ cậu sau này thất bại sao?! Dung Tiểu Xuân không khỏi thầm hận chính mình không có tiền đồ. Thế nhưng vẫn chân thành đong đếm, hai người miễn cưỡng cũng có thể nói là quan hệ thân thiết, vậy ít nhất cũng là chuyện của gần hai mươi năm trước. Đảo mắt đã hai bảy hai tám tuổi, quanh đi quẩn lại lại quay về điểm xuất phát, lại một lần đắc tội với thiếu gia nhà họ Bảo, Dung Tiểu Xuân đối với bản thân hoàn toàn tuyệt vọng!


Dung Tiểu Xuân tựa như mất hồn, một đường rùa bò về nhà.


Ba ba Dung trông thấy cậu chậm chạp mới về tới, dĩ nhiên là không biết trong lòng cậu ruột gan như đứt từng đoạn bách chuyển thiên hồi (lặp đi lặp lại), còn tưởng rằng cậu cùng người ta trò chuyện vui vẻ chứ: “Gặp lại cố nhân có kinh hỉ (ngạc nhiên vui mừng) không?”


Dung Tiểu Xuân hữu khí vô lực: “Thật sự là rất kinh rất ‘Hỉ’!”
Mẹ Dung cười nói: “Nói là người quen, vậy công việc này nắm chắc.”


Có thể nhận được công việc này mới kỳ quái đấy, Dung Tiểu Xuân nghĩ đến động tác biến thái của mình, yên lặng che mặt. Dù sao vốn cũng không muốn làm việc cho hắn, rất uỷ khuất mà!


Chỉ có điều ý tưởng của ông chủ Bảo rõ ràng không giống với người thường, hắn dễ dàng tiếp nhận đồ đần Dung Tiểu Xuân.”Vì tự mình gây dựng sự nghiệp, trước mắt vẫn nên tương đối tin tưởng người quen vậy. Suy nghĩ của Tiểu Xuân thực linh hoạt, xem lý lịch của cậu cũng không tồi, sau này tôi nhờ cậy vào Tiểu Xuân.”


Dung Tiểu Xuân ở trong lòng khổ sở nói: ngươi muốn chỉnh ta vẫn muốn chỉnh ta vẫn muốn chỉnh ta sao? Ta biết không nên rêu rao ầm ĩ đại danh của ngài, ta sai rồi vẫn không được sao! Nhưng ngoài mặt, Dung Tiểu Xuân chỉ có thể cười nói: “Cám ơn ông chủ Bảo đã khen ngợi.” Trên mặt mỉm cười, lòng đang rỉ máu.


Dung Tiểu Xuân đi làm ngày đầu tiên, liền nhận được sự chào đón nồng nhiệt: “Kính chào quản lý “Xí muội”!”
Ông chủ Bảo vuốt cằm: “Nhân viên nhà hàng chúng ta thật sự là ân cần nhiệt tình lại hài hước.”


“…” Nhiều năm không gặp, mắt hắn vẫn là để ý như vậy! Quản lý nhà hàng “Xí muội” thầm nhổ một cái.


Trước kia từng nghe một bài hát: “Lại qua hai mươi năm, chúng ta sẽ gặp nhau”, khi đó không phải là không thầm có huyễn tưởng về viễn cảnh gặp lại nhau sau rất nhiều năm. Dung Tiểu Xuân vốn muốn có thể thực thoả mãn mà vuốt cằm chào hỏi, sau lại cảm thấy ‘tương vong giang hồ’ (quên đi truyện cũ) cũng khá lãng mạn. Nhưng nếu cậu biết được, hai mươi năm qua mau, người kia ở trong lòng vẫn là quan tâm như vậy, đại khái tâm tình sẽ có chút phức tạp đi. Mà Dung Tiểu Xuân tâm tình thật là rất! Phức! Tạp!


Còn ông chủ Bảo rõ ràng thoải mái hơn: đã nhiều năm như vậy, hóa ra siêu nhân Dung Tiểu Xuân vẫn là một tên thần kinh.
Này, tìm một tên thần kinh làm quản lý nhà hàng thật sự được sao?
——— —————— ————
Chú thích:


*: Chân chó là một cách gọi ám chỉ những kẻ a dua nịnh hót cấp trên. Hay còn gọi là “Chó săn” đấy ạ *gãi đầu*


**: Siêu Nhân Xí Muội: nếu bạn nào có đọc Dr Slump của mangaka Ariya Toriyama hẳn sẽ rất nhớ nhân vật này  hay còn gọi là Suppaman. Nổi tiếng với việc “Ngậm hột xí muội biến thành siêu nhân”.






Truyện liên quan