Chương 31: Thái tử tính toán
Editor: tieudangnhi
Kể từ chuyện Ngọc Phi Yên bình an hồi kinh, hơn nữa tin tức nàng được sắc phong là Lương Ngọc quận chúa làm cho khắp kinh thành nhấc lên một trận kinh phong oanh động, Ngọc Kinh Lôi ch.ết, lại thành một quả bom tấn khác, đem mọi người oanh tạc đến mơ hồ.
Ngày hôm qua mọi người còn đang hâm mộ Ngọc Phi Yên mạng lớn vận khí cũng rất tốt, chẳng những ngồi ổn vị trí thái tử phi, còn được làm Lương Ngọc quận chúa, hôm nay trụ cột Trung Nghĩa hầu phủ lại mất đi, thật đúng là trời không thuận ý người mà, người có hoạ phúc sớm chiều a!
Thời điểm Hạ Hầu Quân Vũ nghe được tin tức này, cả kinh từ trên long ỷ nhảy dựng lên.
Ngọc Kinh Lôi ch.ết?!
Điều này sao có thể!
Chỉ chờ khi phái thái y đến Trung Nghĩa hầu phủ kiểm tr.a “Di thể” của Ngọc Kinh Lôi xong, bẩm tấy với hắn, hắn mới có thể tin đây là sự thật. Ngọc lão gia ch.ết. một người trung thành tận tâm, một lòng vì nước trung nghĩa anh dũng, cư nhiên lại ch.ết trong tay tiểu nhân âm hiểm ác độc, thật đúng là không thể tha thứ mà!
Hạ Hầu Quân Vũ trên triều đại phát lôi đình, trước tiên hạ lệnh truy nã, trong phạm vi cả nước tróc nã Ngọc Thiên Xích.
So với Hạ Hầu Quân Vũ phẫn nộ, thái tử Hạ Hầu Nam lại có toan tính khác.
Ngọc Kinh Lôi vừa ch.ết, thì Trung Nghĩa hầu phủ chính là nhà trống gió lộng a.
Ngọc Thiên Huyết là một tên phế vật, người duy nhất có thể kế thừa hậu vị là Ngọc Tinh Khung thì vẫn còn quá trẻ, vô pháp đảm đương hết toàn hộ hầu phủ.
Không có Ngọc Kinh Lôi cai quản, thì vị trí công huân trong quý tộc của Trung Nghĩa hầu phủ chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.
Nếu như Ngọc Kinh Lôi ch.ết trận trên chiến trường, còn có thể hưởng thanh danh dễ nghe, nhưng hắn lại ch.ết trong tay cháu ruột của mình, đây chẳng khác nào đã nói lên Ngọc Kinh Lôi trị gia không nghiêm, còn có thể trở thành chuyện cười lớn nhất trong xã hội!
Ban đầu Ngọc Kinh Lôi tự mình giao nộp binh quyền, Tung Nghĩa hầu phủ đối với Hạ Hầu Nam mà nói thì chính là bỏ thì vương, mà vướng thì tội a.
Nay Ngọc Kinh Lôi đã ch.ết, Trung Nghĩa hầu phủ liền một chút giá trị cũng không còn.
Hơn nữa, dựa theo lệ thường, Ngọc Phi Yên nên vì Ngọc Kinh Lôi giữ hiếu đạo ba năm. Ba năm, đối với Ngọc Phi Yên mà nói thì không có tổn thất gì, nhưng đối với một thái tử như hắn thì chờ không nổi mà!
Mấy vị hoàng huynh lớn tuổi sớm đã có con nối dòng, hắn lại vì một nữ tử mình không thích, lại phải chờ ba năm, dựa vào cái gì chứ!
Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Hầu Nam cuối cùng vẫn đem lời nói hôm qua của Tần thái hậu ném ra sau đầu.
Một vị thái tử phi như Ngọc Phi Yên, nhất định phải hưu!
Mặc dù đã sớm quyết định dứt khoát, nhưng mặt mũi hắn vẫn muốn giữ lại. Cho nên Hạ Hầu Nam vừa mới rời triều, liền tự mình đi đến thăm Trung Nghĩa hầu phủ, vừa lúc nhìn thấy một màn hay.
Thì ra, Ngọc Chi Lan chuẩn bị ra ngoài lại bị người ở cửa ngăn lại, được biết đó là mệnh lệnh của nhị tiểu thư đã hạ, mọi người không thể rời khỏi Trung Nghĩa hầu phủ nửa bước, bất kể Ngọc Chi Lan tức giận như thế nào, người kia cũng chi nghe theo mệnh lệnh của Ngọc Phi Yên, nàng tức giận muốn phát hoả liền trực tiếp vọt vào tiền đường chất vấn Ngọc Phi Yên.
“Ngọc Phi Yên, ngươi dựa vào cái gì lệnh người theo dõi ta, không cho ta ra phủ? Ngươi đây là đang muốn nhốt chúng ta sao? Ta nói cho ngươi biết, cho dù gia gia ch.ết đi, người làm chủ trong phủ này cũng chưa tới phiên ngươi---“
Ngọc Chi Lan muốn xông lên phía trước giáo huấn Ngọc Phi Yên đang kêu ngạo làm vậy, còn chưa đụng vào đối phương, đã bị lão Khôi ngăn lại.
“Đại tiểu thư xin tự trọng! Hầu gia đã đem ấn chỉ đầu hổ giao cho nhị tiểu thư, thì đương gia phủ này hiện tại chính là nhị tiểu thư!”
“Phi----“
Ngọc Chi Lan phun một ngụm nước miếng lên mặt lão Khôi :”Gia gia là lão hồ đồ, mới làm ra chuyện như vậy. Để cho một ả phế vật làm đương gia, ta không phục!”
“Đại tỷ, xem ra hôm qua ngươi chịu giáo huấn còn chưa đủ!”
Ngọc Phi Yên nghỉ ngơi một lát đã khôi phục tinh thần, thấy Ngọc Chi Lan lúc này còn muốn cãi nhau, nàng nhịn không được nhíu mày.
“Ngươi có phải đã quên hay không, theo từ hôm qua trở đi, ta chính là Lương Ngọc quận chúa của Đại Chu Quốc? còn nữa, gia gia đã qua đời ngươi chẳng những không thương tâm khổ sở, ngươi lại hồ nháo, chỉ sợ thiên hạ không loạn, thật đúng là thiếu giáo huấn a!” Ngọc Phi Yên bình tĩnh uống trà.
“Nếu như ba mươi đại côn đã không làm cho ngươi tỉnh táo lại, hôm nay sẽ tăng thêm cho ngươi ba mươi côn!”
Lời nói của Ngọc Phi Yên hiện tại đối với lão Khôi mà nói chính là thánh chỉ, hắn vung tay lên, hai thân vệ liền đi lên, một trái một phải bắt lấy Ngọc Chi Lan, đem nàng ấn trên mặt đất.
Đại bản còn chưa hạ xuống, thời điểm Hạ Hầu Nam vừa vặn đi vào, liền nhìn thấy một trận này, Hạ Hầu Nam có chút giật mình :”Các ngươi đang làm cái gì thế?”
“Thái tử điện hạ cứu mạng a!”
Nhìn thấy Hạ Hầu Nam, Ngọc Chi Lan liền nhanh chóng tránh thoát, giống như sấm sét đánh về phía Hạ Hầu Nam, kéo vạt áo hắn.
“Thái tử điện hạ, xin người cứu ta a! Ngọc Phi Yên muốn giết ta! Nàng ta muốn đánh ch.ết ta!”
Nhanh chóng thay đổi dáng vẻ hung tàn lúc nãy, Ngọc Chi Lan khóc đến lê hoa mang vũ, yểu điệu vô lực, hàm răng trắng noãn cắn phiến môi phấn hồng, nước mắt lớn như hạt đậu trong hốc mắt ào ào xuất ra, bộ dáng đáng thương lại rất vô tội. (diễn hay thật)
Ngũ quan của Ngọc Chi Lan vốn dĩ khuynh theo hướng ôn nhu, lúc này lại mặc một thân phấn hồng, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết cả nàng ta.
“Điện hạ cứu mạng…” Thân mình Ngọc Chi Lan hơi hơi run lên, giống như chim nhỏ nép vào người Hạ Hầu Nam.
Hạ Hầu Nam vừa nhìn, người hạ lệnh đánh Ngọc Chi Lan, lại là Ngọc Phi Yên, hắn có chút không tin nha :”Yên nhi, ngươi đây là đang muốn làm cái gì vậy! Chi Lan tiểu thư tốt xấu gì cũng là đại tỷ của ngươi! Ngọc Hầu gia vừa mới qua đời, ngươi có thể đừng náo loạn hay không?”
So với thái độ ôn hoà nhân nhượng hôm qua ở hoàng cung, Hạ Hầu Nam hôm nay phi thường cường thế.
Không có Ngọc Kinh Lôi, Ngọc Phi Yên đã mất đi chỗ dựa vững chắc lớn nhất rồi, hắn cũng không cần phải diễn trò, không cần nhường nhịn kẻ phế vật này nữa!
“Điện hạ, ngươi không rõ sự tình chân tướng, không cần vội đưa loạn kết luận.”
Đối với tên Hạ Hầu Nam đột nhiên phóng ra, không phân tốt xấu liền chỉ trích mình, Ngọc Phi Yên không thể có thái độ tốt với hắn được, ở tại Trung Nghĩa hầu phủ khoa chân múa tay, hắn còn chưa đủ tư cách!
“Ngọc Chi Lan đối với ta vô lễ, đối với gia gia bất kính, nên đánh! Đây là chuyện của Trung Nghĩa hầu phủ, còn mời thái tử điện hạ đứng sang một bên! Miễn cho lát nữa đổ máu, ô uế quần áo của ngươi!”
Ngữ khí đông cứng cùng nghiêm khác của Ngọc Phi Yên, làm cho sắc mặt Hạ Hầu Nam trầm xuống.
Chỉ là, hôm nay muốn tự mình tới an ủi thăm hỏi, không thể bỡi vì Ngọc Phi Yên vô lễ mà làm mất đi thanh danh đôn hậu thiện tâm của mình, Hạ Hầu Nam vẫn cố nhẫn nhịn không để cho chính mình bạo phát.
“Thái tử điện hạ, nàng ta vu oan ta! Ta không có! Ta thật sự không có!”
Ngọc Chi Lan lắc đầu, sắc mặt tái nhợt.
Nàng ta nhìn qua giống như hoảng loạn, nhỏ yếu như vậy, cực kỳ giống tiểu động vật bị người ức hϊế͙p͙, nhìn tình cảnh này, nội tâm cân bằng của Hạ Hầu Nam càng thêm nghiêng lệch, thiên về phía Ngọc Chi Lan.
Nhìn ra Hạ Hầu Nam đối với Ngọc Phi Yên chán ghét. Ngọc Chi Lan biết đây chính là một cơ hội tốt vô cùng.
Chỉ cần nắm chắc cơ hội này, nói không chừng còn có thể đạp lên Ngọc Phi Yên mà trèo lên vị trí thái tử phi!
Lúc này không dùng khổ nhục kế, thì khi nào mới dùng a!
Nghĩ đến đây, Ngọc Chi Lan kín đáo ngắt mạnh đùi mình một cái, nước mắt lập tức “Ào ào” lăn rơi trên đất.
“Gia gia qua đời ta cũng rất khổ sở, ta không biết mình rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, làm cho muội muội tức giận đến vậy! Muội muội bây giờ chính là Lương Ngọc quận chúa cao cao tại thượng, cho dù bệ hạ ban cho ân đức như vậy, muội muội không thể ỷ vào ân điển của bệ hạ, liền ỷ sủng mà kiêu a!”
Cao! Thật sự rất cao!
Năng lực lật ngược trái phải của Ngọc Chi Lan, thật sự làm cho Ngọc Phi Yên mở rộng tầm mắt rồi, thiếu chút nữa vì trình độ của nàng ta mà vỗ tay khen hay.
Xem ra, Ngọc Chi Lan là quyết tâm chiếm lấy tên Hạ Hầu Nam này a.
Lúc trước ở bãi săn bắn, Ngọc Chi Lan cho rằng Ngọc Phi Yên đoạt mất hoàng tử Hạ Hầu Nam, chặt đứt lương duyên của nàng ta, cho nên mới đối với Ngọc Phi Yên nhỏ yếu mà hạ sát chiêu, thủ đoạn độc ác, làm người giận sôi.
Hiện tại, dáng vẻ nàng ta lại yểu điệu đáng thương như vậy, rưng rưng như khóc như tố, cũng không phải là đang làm cho Hạ Hầu Nam đau lòng sao!
Nếu như đã là một tr.a nam, một cặn bã nữ, không bằng tác hợp cho bọn họ, đem bọn họ gom thành một đôi đi?! Đầu óc Ngọc Phi Yên nhanh chóng chuyển động.
Sau khi Hạ Hầu Nam nghe Ngọc Chi Lan “Lên án” Ngọc Phi Yên, đôi mắt cũng dần sáng lên.
Hắn ban đầu đối với Ngọc Phi Yên rất chán ghét, đang lo làm sao có thể nắm được thóp của nàng, bây giờ cơ hội tốt như vậy lại đưa đến cửa, hắn tất nhiên sẽ không bỏ qua.
“Yên nhi, cho dù Chi Lan làm sai chuyện gì, ngươi có thể đem chuyện này bỏ qua không! Bây giờ quan trọng nhất là tìm được hung thủ hạ độc Ngọc Hầu gia, không nên gây nội chiến! Thi cốt Ngọc Hầu gia còn chưa lạnh, ngươi lại đối đãi với trưởng tỷ như vậy, thật sự khiến cho người thất vọng đau khổ a!”