Chương 13: Bữa sáng
Nhìn đội hình chỉnh tề, Nhạc Du Du không khỏi gật gật đầu.
“Tỷ tỷ.” Đúng lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên vọt tới đây, ôm cổ Nhạc Du Du, “Ngươi đang làm gì vậy?” Vừa nói vừa lẳng lặng thả tay áo của Nhạc Du Du xuống, “Hạo nhi cũng muốn chơi.”(Hài, tính chiếm hữu cao dữ vậy, để lộ tay thôi mà)
“Hạo nhi a, tỷ tỷ đang giáo huấn mấy tên không biết tốt xấu này.” Nhạc Du Du nhẹ nhàng kéo Lãnh Hạo Nguyệt ra phía sau, “Ngươi ngoan ngoãn chờ một chút nha.”
“Được rồi.” Đôi mắt to của Lãnh Hạo Nguyệt vụt sáng, tuy tò mò, nhưng vẫn gật đầu.
“Rất ngoan.” Nhạc Du Du vỗ vỗ mặt hắn, sau đó nghiêm túc xoay người nhìn bốn người kia, “Sau khi nghe khẩu lệnh của ta, quay về phía sau.”
Bọn họ có hơi chần chờ, thế nhưng dưới sự tiếp đón nồng hậu của cây cời lửa, sợ hãi xoay qua, mặc dù bước chuyển không đúng, nhưng yêu cầu của Nhạc Du Du cũng chẳng mấy khắc khe.
“Bước tới gần chân tường, tay chống đất, đầu chúi xuống dưới, chân dựng lên tường… Đúng, chính là như thế… giữ nguyên tư thế này nửa canh giờ, nếu ai rơi xuống, thế thì phạt đánh ba mươi đại bản.”
Bọn họ âm thầm kêu khổ, tuy nhiên, cũng thầm may mắn, cách này so với xử mất đầu hay phạt ba mươi đại bản tốt hơn nhiều, cho nên, bọn họ tuy rằng ngoài mặt khổ sở vô cùng, nhưng trong lòng đang rất hạnh phúc.
Nhạc Du Du lúc này mới xoay người lườm bọn hạ nhân đang quét dọn, cây cời lửa giơ lên, chỉ quanh mọi người: “Hôm nay, bọn họ chính là tiền lệ, sau này, bổn vương phi sẽ tăng cường quản lý vương phủ, nếu để cho bổn vương phi lại biết các ngươi tụm năm tụm ba nói bậy, thì chẳng tiện nghi như thế này đâu.” Sau đó xoay người nhìn Ngọc thúc, “Quy củ trong phủ thêm vào một điều, về sau ai nói vương gia ngốc tử, trực tiếp cắt lưỡi.”
“Dạ.” Ngọc thúc vội vàng đáp lời.
“Các ngươi nghe rõ chưa?” Nhạc Du Du nhìn mọi người, nàng biết, có đôi lúc khí thế rất quan trọng, nàng mới tới không lâu, cần phải tạo uy tín, như khí thế lúc này mới khiến cho bọn họ cảm thấy kính sợ.
Tất cả mọi người cúi đầu, nhưng không ai trả lời.
“Nghe rõ không?” Nhạc Du Du lại tăng âm lượng, “Không phải câm điếc thì trả lời.”
“Nghe rõ.” Nhất thời, thanh âm đều đặn vang vọng khắp vương phủ.
“Tốt lắm.” Nhạc Du Du gật đầu, “Mỗi người ở đây đều phải nhớ kỹ cho ta, đồng thời cũng phải thông báo một chút cho những người không có mặt ở đây, tốt lắm, giải tán, nên làm gì thì làm việc đó đi.”
Mọi người lập tức giải tán, nửa canh giờ sau, bọn họ nhìn tay của bốn người kia không ngừng run rẩy, thì biết trồng cây chuối dường như không thoải mái hơn phạt ba mươi đại bản là mấy, vì thế, từ đó về sau tất cả mọi người đều biết, vương phi không dễ chọc vào.
“Ngọc thúc, phái hai thị vệ quan sát bốn người bọn họ.” Nhạc Du Du bàn giao cho quản gia việc này, “Phải tới giờ mới được xuống, nếu không, cứ đánh.”
“Dạ.” Ngọc thúc vội vàng gật đầu, tự mình đi an bài.
Nhạc Du Du lúc này mới nhớ tới đồ ăn đang nấu dở trong nhà bếp, vội vàng xách cây cời lửa vọt vào trong đó.
Trình Dật ý vị thâm trường liếc nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, trong lòng tò mò. Mà trong lòng Lãnh Hạo Nguyệt thì lại đột nhiên nhũn ra…
Lúc này, Nhạc Du Du bưng hai chén mì sủi cảo bước ra, trong chén còn thả hành lá, trứng cút cùng sò phơi khô.
“Cám ơn đệ muội.” Trình Dật hít hít mũi, tay định tiếp cái mâm.
“Đừng khách khí, không có phần của ngươi.” Nhạc Du Du xoay người tránh tay của hắn, “Đây là bữa sáng ta làm cho mình cùng Hạo nhi, ngươi muốn ăn thì tự mình làm đi.” Nói xong, liền gọi Lãnh Hạo Nguyệt xoay người bước đi.
Lãnh Hạo Nguyệt đồng tình nhìn thoáng qua vẻ mặt buồn bực của Trình Dật, sau đó tung tăng chạy theo Nhạc Du Du.(tội cho anh Dật, Dật ca ca của em, sao mợ Du lại dám bỏ đói ảnh *gào rú*)