Chương 72: Báo ân

Edit: gau5555
Beta: Bella Ngân
Vì ở Hoa thành có chuyện phát sinh xảy ra, Ngọc thúc quyết định không dừng lại nữa, thế là, sáng sớm hôm sau, đội ngũ liền tiếp tục xuất phát. Đêm đó đặt chân trên một trấn nhỏ tương đối xa xôi.


Nhạc Du Du vốn cũng không có ý kiến gì, thế nhưng nàng lại không nghĩ ra tại sao phải cho tên sắc hồ điệp kia đi theo? Nhất là mỗi lần thấy hắn nhìn Lãnh Hạo Nguyệt bằng ánh mắt như quả hồng, nàng liền khó chịu, chẳng lẽ với hắn nam nữ đều ăn hết?


“Ta nói cho ngươi biết con bướm kia, tại sao vẫn còn chưa đi?” Nhạc Du Du tức giận hướng về phía Hoa Hồ Điệp thét lên.


Hoa Hồ Điệp liếc mắt, ngươi cho là ta nguyện ý theo a? Ai bảo lão đại nhà ngươi không cho ta đi? Một đời thanh danh của ta, bây giờ phải tạm đừng bụi hoa, đây không phải là giết ta sao? Danh tiếng vang xây dựng dễ thế sao? Mỗi buối tối ít nhất phải vài lần cày cấy vất vả……


Đương nhiên, những lời này, Hoa Hồ Điệp cũng không dám nói, khi hắn chống lại ánh mắt của Nhạc Du Du, gương mặt lập tức cười tươi xán lạn, cười đến quyến rũ: “Thưa vương phi, là tướng công ngươi nói ta cứu ngươi, nhất định phải cảm tạ cho tốt, hơn nữa là nói đi đến U Châu chính là địa bàn của hắn, ta nghĩ phải làm gì…” Mồ hôi rơi từng rọt, chính là hắn chẳng dám, cũng chẳng muốn nghĩ đến.


“Phải không? Tướng công.” Nhạc Du Du quay đầu lại nhìn Lãnh Hạo Nguyệt.


available on google playdownload on app store


“Đúng vậy.” Lãnh Hạo Nguyệt không chần chừ gật đầu, hơn nữa còn là vẻ mặt rất nghiêm túc, “Mẫu phi đã giáo dục qua Hạo nhi, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, Hoa ca ca kia cứu nương tử, Hạo nhi đương nhiên phải báo đáp, có thể thay nương tử báo đáp …”


Ách. Nhạc Du Du không biết nên trả lời như thế nào, nói về lý thì đúng như vậy, dù sao đích thực cũng là người cứu mình từ tay của Bạch Ngọc Sơn, thế nhưng cũng không cần phải đi cùng một đường nha.


“Thế nhưng tướng công, chúng ta là đi U Châu, xa như vậy, nói không chừng Hoa tiên sinh còn có những chuyện khác phải làm a…”
Hoa Hồ Điệp vừa nghe xong, lập tức gật đầu, chỉ là lúc thoáng nhìn thấy chân mày của Lãnh Hạo Nguyệt hơi nhăn lại, lời nói sắp sửa ra khỏi miệng đành nuốt trỏ lại.


“Chính là muốn về U Châu báo đáp Hoa ca ca a.” Lãnh Hạo Nguyệt vừa nghe xong tinh thần lập tức tỉnh táo, “Ngọc thúc nói U Châu là địa bàn của ta nha, ta tính như thế.”


Nhạc Du Du gật đầu đích thị là ngươi đã tự quyết định: “Thế nhưng ngươi muốn báo đáp như thế nào?” Tiểu hài tử này tư duy tựa hồ cùng với ngừời lớn là không giống nhau.


“Nương tử không phải nói muốn cho Hoa ca ca một công việc để sống mà? Bản vương liền ban cho hắn một ‘Ngưu lang’ có được hay không?”


Khụ khụ… Nhạc Du Du rốt cuộc cũng bị nước miếng của mình làm cho sặc, quả nhiên, ở trước mặt đứa nhỏ không thể tùy tiện nói lung tung. Liếc mắt một cái đã thấy Hoa Hồ Điệp mặt nổi đầy hắc tuyến, không khỏi phá lên cười, Nếu như là nam nhân này làm tú bà khẳng định sẽ nhận người…


“Chẳng lẽ không được?” Lãnh Hạo Nguyệt đôi mắt to vụt sáng không hiểu
“Được.” Nhạc Du Du lập tức gật đầu, “Chủ ý này thật tốt quá, Hồ điệp nếu như làm tú bà, thanh âm kia mà tức giận lên khẳng định sẽ…”


Hoa Hồ Điệp vẻ mặt hắc tuyến, đành phải thúc mã chạy về phía trước, đôi này hắn không thể trêu vào, mà hắn ẩn núp vẫn không được?
Trình Dật vẻ mặt đồng tình nhìn hắn một cái: “Huynh đệ, nén bi thương đi!”


Hoa Hồ Điệp nhịn không được ngửa mặt lên trời thở dài, hắn bất quá chỉ là chạy đến nóc nhà miếu đổ nát để ngủ cái mà thôi, hắn chẳng qua là nhất thời hảo tâm ra tay cứu một nữ nhân không có tư sắc gì mà thôi, thế nhưng hắn đã để mất đi tự do? Không cam lòng a a a a a…






Truyện liên quan