Chương 104: Không có biện pháp nói rõ

Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Lãnh Hạo Nguyệt Vẫn đứng ở ngoài cửa lúc này tức khắc nổi lên hắc tuyến, lần đầu tiên thấy có người ép buộc người khác thích người, hôm nay, hắn rốt cuộc cũng mở rộng tầm mắt, bất quá, việc này trong thiên hạ chỉ sợ cũng chỉ có vương phi này của hắn có thể làm ra.


Chỉ là, hắn cũng biết, nếu mình không đi vào nói, nữ nhân Nhạc Du Du kia nhất định sẽ bị Trình Dật cùng Long Ngâm liên hợp đánh ch.ết.


Trong nháy mắt đổi lại biểu tình hồn nhiên, sau đó chạy đi vào, tức khắc nhào vào trong lòng Nhạc Du Du, chu miệng lên: “Nương tử, ngươi tới tìm Long ca ca cùng Dật ca ca chơi đàu, sao lại không mang theo Hạo nhi a?”
Lãnh Hạo Nguyệt xuất hiện, thành công làm cho Trình Dật cùng Long Ngâm tay đang nắm chặt lại buông lỏng ra.


Nhạc Du Du cũng thành công tránh thoát một hồi béo tấu, chỉ là, nàng cũng không biết mà thôi.
“Tướng công, sao chàng lại tới đây?” Nhạc Du Du vui mừng nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó xoa xoa đầu của hắn, “Ta không phải tìm Long ca ca chơi đùa, là tìm hắn có việc.”


“Chuyện gì? Có thể nói nói cho Hạo nhi biết hay không a?” Lãnh Hạo Nguyệt mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt thật là hiếu kỳ.
Long Ngâm cũng ánh mắt phức tạp liếc mắt nhìn Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó tiếp tục cúi đầu, làm cho bảo kiếm nhẹ nhàng cắm vào vỏ kiếm.


“Đi tìm cô dâu cho Long ca ca a.” Nhạc Du Du cười đắc ý, “Nhưng, Long ca ca xấu hổ còn cần suy nghĩ thêm một chút, chúng ta không nên quấy rầy.” Sau đó lôi kéo Lãnh Hạo Nguyệt liền đi ra ngoài, trực tiếp liền bỏ qua tồn tại của Trình Dật.


available on google playdownload on app store


Ánh mắt Lãnh Hạo Nguyệt phức tạp quét một chút hai người, sau đó cùng Nhạc Du Du đi ra ngoài.
“Long ca ca a, đêm nay suy nghĩ thật kỹ, ngày mai ta tới tìm ngươi hỏi kết quả a.” Nhạc Du Du một bên đi ra ngoài, một bên còn không quên nói lại với Long Ngâm.


Long Ngâm khóe miệng run lên, nữ nhân này thực sự quá khó chơi, ngày mai? Hắn thực sự không biết hắn có thể khắc chế một hồi xung động của nàng hay không.
“Ngươi không thể đáp ứng.” Trình Dật không hiểu sao lại nói một câu liền phiền muộn cũng rời đi, chỉ để lại Long Ngâm lâm vào trầm tư ở giữa.


Năm ấy, hắn bảy tuổi đi, sư phụ dẫn theo một nam hài non nớt về tới U cốc, đối với hắn và Trình Dật nói: “Sau này, hắn là sư đệ của con, các con phải chiếu cố hắn thật tốt a…” Cái nam hài kia hính là Lãnh Hạo Nguyệt năm tuổi.


Từ khi đó, ba người bọn họ liền sớm chiều ở chung, ăn uống chơi đùa đều cùng một chỗ. Bọn họ cùng nhau luyện công, cùng nhau bướng bỉnh… Buổi chiều năm hắn mười tuổi, chính mình bướng bỉnh len lén chạy đi phía sau núi, kết quả không cẩn thận bị độc xà cắn bị thương, là Hạo nhi tìm được hắn, rồi không để ý mình cũng sẽ trúng độc nguy hiểm, ghé vào chân của hắn giúp hắn hút nọc độc ra, sau đó lại đem hắn trở về mao lư, sư phụ nói, may mà Hạo nhi xử lý vết thương thoả đáng, bằng không, cái chân này của hắn phải phế đi, cũng chính là từ đó trở đi, hắn đối với Lãnh Hạo Nguyệt liền sinh ra một loại tình cảm không hiểu, chỉ là, khi đó còn không biết là yêu đi.


Thẳng về sau, bọn họ lớn lên, xa nhau, bọn họ khi ly biệt cũng đã yêu nữ nhân, vốn tưởng rằng sẽ qua như vậy, thế nhưng, khi nữ nhân của hắn quay người nằm trong lòng một người đàn ông khác, dưới phẫn nộ, hắn một kiếm làm thịt đôi gian phu ɖâʍ phụ. Mà lúc này, Hạo nhi cũng bị nữ nhân hắn yêu làm cho bản thân đầy thương tích, từ nay về sau, hắn đối với nữ nhân triệt để hết hy vọng, thậm chí sinh ra chán ghét…


Yêu Hạo nhi, là thời gian nhìn thấy ánh mắt bất lực khi bị thương của hắn, làm cho trong lòng mình sinh ra ý muốn bảo hộ mạnh mẽ, hay là, nam nhân so với nữ nhân tin cậy hơn…
Chỉ là, hắn không nghĩ tới Hạo nhi lại đã yêu nữ nhân khác, mà hắn đã định trước sẽ bị cho rằng là một quái vật đi.


Long Ngâm phiền muộn cầm bầu rượu đi ra, sau đó bắt đầu tự rót uống một mình vẫn là nên say đi, lúc say thì cái gì cũng đều không muốn…
Tâm tình của Nhạc Du Du kỳ thực có chút buồn bực, nàng vẫn là nghĩ không ra, Long Ngâm tại sao lại không thích Thanh Thanh đây?


“Nương tử, kỳ thực, Thanh Thanh là thích Dật ca ca nha.” Lãnh Hạo Nguyệt biết nguyên nhân phiền muôn của Nhạc Du Du, quyết định bỏ đi cách mai mối lung tung của nàng.
“Chàng biết cái gì là thích không?” Nhạc Du Du lườm hắn một cái.


“Biết a, tựa như nương tử thích Hạo nhi a.” Hai mắt của Lãnh Hạo Nguyệt vụt sáng lên rất nghiêm túc gật đầu, “Thanh Thanh đối với Hạo nhi nói qua, nàng trưởng thành muốn làm vợ Dật ca ca…”
“Thực sự?” Nhạc Du Du mở to hai mắt nhìn, “Nói lúc nào?”


“Thực sự, thế nhưng không nhớ rõ lúc nào nói.” Lãnh Hạo Nguyệt có điểm xấu hổ gãi gãi đầu.


“A.” Nhạc Du Du càng thêm buồn bực, chẳng lẽ thật là “Nam không xấu nữ không thương”? Nếu như Thanh Thanh thực sự thích Trình Dật, vậy tại sao không tự nói với mình a? Thực sự là xuất sư bất lợi a. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình cần phải ra mặt hỏi Thanh Thanh một chút thật là tốt, thế là nhìn Lãnh Hạo Nguyệt khoát khoát tay, “Tướng công a, chàng đi về trước đi, ta đi tìm Thanh Thanh.” Nói xong, còn không chờ Lãnh Hạo Nguyệt đáp ứng liền chạy như một làn khói.


Đối với việc Nhạc Du Du đến, Thanh Thanh hình như cũng không ngạc nhiên, đối mặt với nghi vấn của nàng, Thanh Thanh lần này cũng không nhăn nhó, trái lại thoải mái kể với nàng quá trình hai người quen biết.


“Thế về sau? Vì sao không có ở cùng nhau?” Nhạc Du Du đối với chuyện này thật tò mò, “Không phải là bởi vì Trình Dật đứng núi này trông núi nọ?”


“Kỳ thực, chuyện này cũng bình thường.” Thanh Thanh cay đắng cười cười, “Dù sao ta không giúp được hắn cái gì, trái lại còn có thể liên lụy, hắn hẳn nên có một người tốt hơn giúp đỡ bên người…”


“Ngươi thật khờ.” Nhạc Du Du nhịn không được lắc đầu, thật đúng là bị chính mình đoán đúng, lập tức một vỗ ngực, “Thanh Thanh ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi đòi lại công đạo.”


“Du Du, mặc kệ chuyện của ta có được hay không?” Thanh Thanh vừa nghe liền nóng nảy, ôm tay nàng, “Chớ làm loạn.” Nói xong nước mắt liền rớt xuống, “Lúc trước, ta trong lúc vô ý nghe hắn nói thích một nữ nhân khác, tự tôn của ta cũng đã bể nát, bây giờ, sẽ không nếu cho ta một đao…”


“Thanh Thanh…” Nhạc Du Du trong lòng cũng là đau xót, ôm chặt lấy nàng,


Từ chỗ Thanh Thanh đi ra, tâm tình Nhạc Du Du có điểm trầm trọng, chuyện tình cảm này vĩnh viễn cũng nói không rõ, một người ngoài như nàng, thì càng không thể nào nhúng tay. Bỗng nhiên lại nhớ tới buổi chiều ép buộc Long Ngâm không khỏi cười khổ một cái, hay là nên đi cho hắn nói lời xin lỗi đi.


Cửa tiều viện khép hờ, Nhạc Du Du đưa tay đẩy ra, Long Ngâm này thích sống một mình, vì thế, ngoại trừ thời gian cố định có người đến quét tước ở ngoài, bình thường ngay cả hạ nhân cũng không có.


Nhạc Du Du khẽ cau mày, trong không khí khắp nơi đều tràn ngập mùi rượu nồng đậm. Cất bước đi vào, chỉ thấy trên bàn đá kia đã một hai ba bốn… tám bầu rượu trống rỗng, mà Long Ngâm đang nhắm mắt ghé vào trên bàn đá, trong miệng còn đang lầm bầm, hiển nhiên đã say.


Nhạc Du Du lắc đầu, không phải là bị mình bức bách một chút không? Lại say thành như vậy a? Hiện tại người a thực sự là yếu đuối. Nghĩ tới đây, đưa tay ra đỡ dậy thì bị đụng phải ly rượu.


“Ai?” Long Ngâm trong nháy mắt ngồi thẳng người, sau đó xuất thủ như điện, thoáng cái liền chuẩn xác bắt được cổ tay Nhạc Du Du.






Truyện liên quan