Chương 16
Ca phẫu thuật vỏn vẹn trong ba mươi phút đồng hồ, đúng như ước tính của Phương Lục Nghi, không hề có bất kì sơ suất cũng như điều gì ngoài ý muốn, tất cả đều tốt đẹp.
Ra khỏi phòng mổ, ai nấy cũng đều thở nhẹ nhõm, ca phẫu thuật ghép tim và thận đã thành công.
Tiếng đèn báo hiệu kết thúc ca phẫu đã tắt, cánh cửa vừa được mở đã thấy có mấy người đứng bên ngoài với điệu bộ lo lắng. Bà Hoài Bích Xuyên vừa thấy các bác sĩ liền đi tới gấp gáp hỏi:
- Bác sĩ, bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?
Các vị bác sĩ kia chưa kịp lên tiếng thì Phương Lục Nghi nhanh chóng ra hiệu cho họ giữ im lặng. Cô nhìn bà một lúc lâu mới nói:
- Ca phẫu thuật thất bại! Con gái bà không qua khỏi được!
Tất cả bác sĩ lẫn y tá thực hiện ca phẫu thuật đều khó hiểu, nhưng cũng không ai dám lên tiếng.
Bà Hoài Bích Xuyên trợn trừng mắt, cổ họng nghẹn đắng lại, cứ nấc lien hồi, giống như không dám tin vào sự thật, hai mắt đã đỏ rực như nước mắt chỉ trực trào rơi xuống, bà cố nghiến răng ngăn cho nước mắt không rơi, phải một lúc lâu mới có thể ổn định lại tinh thần, khẽ cười chua xót:
- Bác sĩ, cảm ơn các vị!
Ở phía sau, một người phụ nữ bỗng xông lên hung hăng nói:
- Cái gì mà cảm ơn? Cô ta đã hại ch.ết Tiểu Thiên, chị còn cảm ơn cái gì?
Sau đó người phụ nữ chỉ thẳng vào mặt Phương Lục Nghi mà hét lớn:
- Phương Lục Nghi, tôi nghe nói đêm qua Tiểu Thiên rơi vào tình trạng rất nguy kịch nhưng chính cô là người đã ngăn không cho các bác sĩ vào cấp cứu? Cô làm vậy là có ý gì? Cái gì mà bác sĩ giỏi nhất thế giới chứ? Tôi nói cô ngay cả cầm thú cũng không bằng! Cô là bác sĩ có thể tùy tiện giết người cứu người theo ý của cô sao? Thấy ch.ết mà không cứu, thấy bệnh mà không chữa, lại còn khoanh tay đứng nhìn, người như cô làm bác sĩ đúng là làm hỏng thanh danh của tất cả các bác sĩ trên thế giới! Phương Lục Nghi, cô nghĩ bản thân cao quý lắm sao? Tôi nhất định sẽ kiện cô!
Phương Lục Nghi nhíu mày, người đàn bà không phép tắc trước mặt là ai?
Bác sĩ Orochi khẽ thì thầm vào tai cô:
- Cô ta tên là Utako Satomi, ba mươi hai tuổi, là em chồng của bà Hoài Bích Xuyên, vốn là người Trung nhưng cô ta đã sang Nhật để sinh sống và lập nghiệp từ nhỏ nên đã đổi tên họ thành người Nhật Bản. Bởi vì cô ta giàu có cho nên đã chi trả mọi tiền viện phí cho Kiều Thiên Thiên, thực ra giữa hai người họ cũng không thân thích lắm.
Phương Lục Nghi khẽ gật đầu, nhìn người phụ nữ vô văn hóa trước mặt nhếch mép cười, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ta:
- Tôi có quen một vị luật sư rất giỏi, cô cầm lấy tấm danh thiếp này, khi nào muốn kiện tôi thì gọi cho hắn ta, không cần phải ngồi chờ xếp hàng dài mới có thể gặp được hắn!
Tất cả mọi người liếc nhìn tấm danh thiếp bằng vàng nguyên chất chói lọi, những đường nét tinh xảo không ai ngờ đến chỉ là một tấm danh thiếp. Những nét chữ bằng bạc đính kim cương lấp lánh, chỉ vỏn vẹn một cái tên duy nhất, đứng độc lập, kiêu ngạo, nhưng cũng làm cho con người ta khiếp sợ, đó là Swain.
Nói đến thế giới, Swain hắn ta mới là kẻ xứng tầm thế giới, nói không ngoa hắn ta chính là vị luật sư giỏi nhất thế giới. Swain trở thành luật sư lúc 20 tuổi, từ đó tới giờ đã 5 năm, trải qua tổng cộng 6726 vụ kiện lớn nhỏ khác nhau, chưa hề lấy một thất bại. Hắn ta giống như là bất khả chiến bại, cho dù là vụ kiện như thế nào, có bất lợi ra sao, hắn ta cũng có thể dễ dàng lật ngược tình thế một cách tinh vi!
Tuy nhiên không phải cứ đến tìm là sẽ gặp được hắn.
Swain rất giỏi, nhưng tính tình hắn ta lại rất khó chịu. Hắn ta có muốn nhận vụ kiện hay không không phải là do vụ kiện khó hay dễ, mà tùy thuộc vào tâm trạng, thời tiết.
Ví dụ, năm phút trước bạn đến nhờ vả hắn, khụy lụy cầu xin hắn, cho dù có rất nhiều tiền nhưng lúc ấy tâm trạng hắn không tốt, hắn sẽ từ chối.
Nhưng nếu năm phút sau hướng gió thay đổi, nhiều mây không mưa, bạn quay lại, không cần van nài không cần tiền bạc, hắn cũng sẽ đồng ý.
Hoặc nếu lúc bạn đến mặc một chiếc áo màu xanh, hắn ta cảm thấy không vừa mắt sẽ không chấp nhận, nhưng chỉ cần bạn quay lại mặc chiếc áo vừa mắt hắn, hắn sẽ đồng ý.
Nói chung muốn hắn nhận lời rất đơn giản, đó là chỉ cần xem thời tiết và phong thủy!
Danh thiếp của Swain rất nhiều, dường như ai cũng phải có một cái trong tay, nhưng danh thiếp bằng vàng nguyên chất lại khắc chữ bạc đính kim cương trên thế giới này số lượng rất ít, nó giống như một tấm lá chắn mang ý nghĩa: Đây là người của Swain, nếu động vào họ cũng như là động vào hắn, chỉ có con đường ch.ết!
Lần đầu tiên bọn họ nhìn tấm danh thiếp có sức mạnh to lớn như thế này ngoài đời thực. Rốt cuộc Phương Lục Nghi với Swain có quan hệ như thế nào lại có thể sở hữu tấm danh thiếp ấy?
Satomi mặt đỏ bừng, nhìn cái tên mà khiếp hãi run rẩy, không dám nói năng gì. Bà Hoài Bích Xuyên thấy vậy liền hai tay cầm lấy tấm danh thiếp khúm núm đưa cô, xin lỗi thay cho Satomi và mong cô tha thứ.
Phương Lục Nghi cầm lấy tấm danh thiếp rồi bật cười:
- Cứu người hay giết người là chuyện của tôi, từ khi nào đã trở thành chuyện của người khác rồi? Phương Lục Nghi này có thể cứu người cũng có thể giết người, nếu không cam tâm thì làm bác sĩ đi! Nếu không làm được thì cứ đứng mà nhìn tôi hành xử tùy ý!
Sau đó cô quay sang nói với bà mẹ:
- Tôi hỏi bà, cho bà thêm một cơ hội nữa, bà có chọn tôi làm người phẫu thuật không? Nếu là bác sĩ khác, tôi nghĩ con gái bà sẽ có cơ hội sống sót!
Người đàn bà im lặng một lúc, sau đó mỉm cười lên tiếng:
- Đương nhiên vẫn chọn! Tôi biết cái danh bác sĩ giỏi nhất thế giới không phải ngẫu nhiên mà ra, tôi đã nhờ vả cô đương nhiên sẽ đặt niềm tin vào cô, con bé sống hay ch.ết đều là do vận mệnh sắp đặt.
Phương Lục Nghi thở dài, nói:
- Cô bé ấy nếu còn sống sẽ là gánh nặng lớn cho bà, tôi nghĩ bây giờ bà cũng cảm thấy thanh thản?
Người đàn bà lắc đầu, nói:
- Không đúng! Tiểu Thiên là báu vật của tôi, dù nó có ra sao tôi cũng nhất định bảo vệ bằng mạng sống của mình, giàu sống giàu, nghèo sống nghèo. Hiện tại không phải tôi được thanh thản mà Tiểu Thiên đã được thanh thản, số con bé từ nhỏ đã khổ, sinh ra lại không được nhìn mặt ba một lần, bị gia đình ruồng bỏ, nó đã phải theo tôi sống khổ sở, cũng không được khỏe mạnh bằng các bạn, từ nhỏ đã ốm yếu chịu nhiều cơ cực, lúc đau đớn cũng không dám kêu, bây giờ xem như con bé đã được giải thoát!
Vừa nói bà vừa rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi bà kìm nén bấy lâu giờ tuôn ra không cách nào ngăn được. Phương Lục Nghi nhìn người phụ nữ trước mặt, thầm nghĩ giá mà cách đây hai mươi năm trước người đó cũng nói với cô rằng cô là báu vật của họ thì tốt biết mấy.
Phương Lục Nghi cầm trong túi ra một tấm thẻ rồi đưa cho bà, nói:
- Thực ra con gái bà vẫn còn sống, ca phẫu thuật thành công tốt đẹp! Tấm thẻ này là món quà tôi tặng Tiểu Thiên, về sau có thể dùng nó đi đến tất cả các bệnh viện chữa trị, tiền viện phí tôi thanh toán!
Bà Hoài Bích Xuyên ngỡ ngàng trong giây lát, rốt cục đâu mới là sự thật? Nước mắt bà lại trào ra một lần nữa khi mở cánh cửa bước vào, con gái bà vẫn nằm nguyên trên giường bệnh, nhịp thở đều đều, nét mặt có chút tươi tắn hồng hào, ca phẫu thuật thực sự thành công? Nếu vậy còn cần đến tấm thẻ này làm gì nữa?
Các bác sĩ sau khi dặn dò người nhà bệnh nhân xong liền đi theo Phương Lục Nghi.
Bác sĩ Lee Dae Sik, bốn mươi bảy tuổi, đại diện bác sĩ phía Hàn Quốc, nhanh chóng đi tới phía Phương Lục Nghi phiền cô dừng lại nói chuyện:
- Bác sĩ Phương, thành thật xin lỗi, đây là cháu trai tôi, nó đang theo học ngành y nên tôi muốn để nó qua xem ca phẫu thuật lần này, thành thật xin lỗi, chuyện hôm qua mong cô bỏ qua!
Người con trai cười rạng rỡ, đưa tay về phía Phương Lục Nghi, nói tiếng Nhật một cách trơn tru:
- Xin chào, tôi là Lee Min Young, hiện đang là sinh viên năm ba ngành y đa khoa Hàn Quốc, chuyện hôm qua là tôi thất lễ, mong cô bỏ qua!
Lee Dae Sik cùng các vị bác sĩ khác nhanh chóng rời khỏi đây.
Phương Lục Nghi nghĩ thầm, nếu không phải hắn ta có khuôn mặt đẹp, bổn cô nương đây nhất định sẽ không quan tâm, nhưng hắn là mỹ nam, xem ra phải tỏ ra bản thân rộng lượng một chút. Vừa nghĩ, cô vừa đưa tay ra bắt, mỉm cười nói:
- Không sao! Những người thiếu kinh nghiệm bao giờ chả vậy, tôi không để ý đâu!
Lee Min Young bật cười, rút tay về cầm trong túi áo một chiếc băng cá nhân đưa cô. Phương Lục Nghi khẽ nhíu mày, ngày hôm qua vì quá lo lắng đến nỗi hai bàn tay cô nắm chặt vào nhau đã rướm máu, thật không ngờ hắn ta lại để ý đến chuyện này. Cô khẽ cười nhận lấy, sau đó bỏ đi.
Lee Min Young đuổi theo, vừa đi vừa nói chuyện:
- Bác sĩ Phương, cô sau này đến Hàn Quốc nếu gặp chuyện gì chỉ cần nói tên tôi ra, mọi chuyện sẽ ổn thỏa!
Phương Lục Nghi cười đáp:
- Sau này bất kể đi đến đâu, cứ nói tên tôi ra, không một kẻ nào dám thất lễ!
Lee Min Young cười trừ, ý cô ta nói danh tiếng của cô ta còn hơn anh gấp vạn lần, không cần phải trên Hàn Quốc, mà là bất cứ nơi nào trên thế giới!