Chương 17: Phiên ngoại 4: Sexphone
Trans & edit: Gấu
Ba ba tốt Lý Văn Hạo ở trên đường đón con gái tan học bị kẹt xe.
Khoảng cách giữa nhà cùng trường cũng khá xa trùng hợp hướng dẫn trong xe hỏng rồi, chờ lúc Lý Văn Hạo phản ứng lại muốn đi vòng đường khác thì xe đã bị chặn lại rồi, may là con gái hôm nay đã chơi mệt nên hiện tại đang ngủ, không phải vậy thì nếu con khóc lên hắn cũng không biết làm sao dỗ.
Kẹt xe đã mất hơn nửa giờ đồng hồ, Lý Văn Hạo nhàn rỗi không có việc gì làm lại không dám bật nhạc sợ con gái tỉnh, không thể làm gì khác hơn là liều lĩnh gọi điện thoại cho ca ca: “Ca, buổi tối ăn cơm trước không cần chờ chúng ta, bên này đang kẹt xe.”
“Biết rồi, bảo bối đâu?”
“Nàng đang ngủ... Ai làm sao anh không quan tâm em?”
Lý Việt Trạch vốn định lãnh khốc tắt điện thoại, con mắt hơi chuyển bỗng nhiên nghĩ tới mấy chuyện xấu, hạ thấp giọng hỏi: “Em muốn anh quan tâm em như thế nào, ân?”
Âm cuối cao lên như một chiếc móc câu, trong nháy mắt câu đi ɖâʍ hồn của Lý Văn Hạo, bụng dưới của hắn nhanh chóng căng thẳng, lập tức chột dạ liếc nhìn con gái ngồi ghế phó lái ôm cặp sách ngủ.
“Không phải, cái kia, ca ca hiện tại...”
“Nhưng là tao huyệt của ca ca ngứa, làm sao bây giờ...”
Trong nháy mắt trong đầu Lý Văn Hạo nhảy ra hai tên tiểu nhân bay bay, tiểu nhân chính nghĩa nói tuyệt đối không nên bị lừa, phải nhịn mấy tiếng rồi trở về thao ch.ết anh, tiểu nhân tà ác giơ một cái liêm đao lên nói thời cơ sexphone hiếm gặp mau mau chớp lấy, rồi giơ đao chém tiểu nhân chính nghĩa.
Hắn nháy mắt mấy cái, không khống chế mở miệng, âm thanh đều đã khàn khàn: “Ca ca ɖâʍ đãng, tự mình thoát quần, chính mình xoa nắn tao huyệt.”
“Ây...”
Lý Việt Trạch nghe lời đạp đi quần, bàn tay sờ đến hạ thể của mình, sáng sớm hôm nay Lý Văn Hạo vẫn cứ bắt buộc anh thay đổi mặc quần chữ đinh, Lý Việt Trạch cởi ra liền bị vải ép vào ma sát tao huyệt, tất cả d*m thủy đều nhỏ trên tay anh, mặc dù biết không có ai nhìn thấy nhưng anh vẫn e thẹn đỏ mặt.
Anh nguyên bản chỉ mang tâm tình trêu đùa, hiện tại cũng bị trêu chọc đến hưng phấn, anh từ tủ đầu giường lấy ra hấp nhũ đặt trên núm ɖú đã cương, mở nút nguồn, tần số cao chấn động khiến anh thoải mái tới lãng kêu.
“A a a a a~ đầu v* bị hút ân a a ô a~.... Hấp quá mạnh a a... Ân ân a a sữa trong núm ɖú cũng bị hấp ra...”
Lý Văn Hạo đoán được anh dùng cái hấp nhũ kia, cái này lúc trước hắn mua cho ca ca vắt sữa, lúc đó Lý Việt Trạch kiên quyết không dùng vì không cần cái này, hắn liền bắt anh hối lộ chính mình: vô điều kiện x nhũ ba lần, cuối cùng vẫn không chịu được phải dùng hấp nhũ, thoải mái tới hai cái tao động phun nước.
Lý Văn Hạo nghĩ muốn trở về nhà sẽ thao ch.ết anh, âm thanh lúc nói chuyện đều khàn khàn tới kỳ cục, “Nói cho đệ đệ, sữa của anh ngọt hay tao thủy ngọt hơn?”
“Đều ngọt... Ha a a... Ông xã mau tới hút tao thủy của bà xã đi mà.... Ô ô tao thủy chảy thật nhiều...”
Toàn bộ cái mông của Lý Việt Trạch đều bị tao thủy làm ướt nhẹp, bên trong ɖâʍ huyệt không ngừng tuôn ra nước, mở rộng diện tích d*m thủy chảy ra. Anh nắm lấy gậy xoa bóp ấn lung tung vào hoa huy*t ma sát, tình cờ đụng vào âm đế phát sinh những tiếng gọi càng ɖâʍ đãng hơn.
Lý Văn Hạo nghe anh nói ɖâʍ từ phóng túng mà muốn nổ tung, vốn có thể tuốt nhưng vào giờ phút này hắn không dám, tâm tình nôn nóng lập tức bay lên, cùng ca ca nói chuyện cũng biến thành không chút khách khí.
“Gọi thật ɖâʍ đãng! Nhưng ông xã bây giờ không ở nhà, là ai ɭϊếʍƈ tao thủy của bà xã?”
Trong đầu Lý Việt Trạch loạn thành một đoàn hồ dán, nói chuyện hoàn toàn không trải qua suy nghĩ: “Vâng... Đại hoàng cẩu sát vách... ɭϊếʍƈ tao huyệt... Ân a a a... ân ân ân tao huyệt lại phun nước.... thoải mái...”
Nói xong anh liền hối hận rồi, hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. Lý Văn Hạo ở bên kia điện thoại ɖâʍ tà: “Thật sao? Hóa ra ca ca yêu chó như vậy a, đầu lưỡi của nó có phải rất dài, có thể luồn vào bên trong hoa huy*t quấy nhiễu lấy tao thủy bên trong đều hút sạch không?”
Nghe hắn nói như vậy, trong lúc giật mình Lý Việt Trạch cảm thấy như thật sự có một con chó lớn nằm sấp trên người mình, vùi đầu ở phía dưới, dùng đầu lưỡi thô ráp ɭϊếʍƈ láp hoa huy*t non mềm, anh xấu hổ muốn ch.ết, đồng thời cũng dị thường thoải mái, đem gậy xoa bóp mạnh mẽ đâm vào, đâm tới nơi sâu nhất.
“Ê a a a___ thao vào rồi, ô ô tao huyệt bị đại dương v*t của chó lớn thao... Ha a a... Thao đến thật sâu... Ạch a a ân ân thap ch.ết ca ca ɖâʍ đãng... d*m thủy bên trong tao huyệt đều bị thao ra...”
“Ca ca thật ɖâʍ đãng! Bị cẩu thao cũng có thể phóng túng như vậy, anh nói xem đệ thao thoải mái hơn hay con cẩu đó?”
“A... A... đồng thời thao... Thoải mái quá a a ân... ɖâʍ huyệt được thao tới mềm vô cùng... đầu v* cũng được hút thoải mái a a a... Chồng à mau trở về thao em.... thao tiểu huyệt chảy nước của em... nhanh lên một chút Văn Hạo....”
“Thật quá ɖâʍ đãng... Đệ đệ trở về thao ch.ết anh, ca ca ɖâʍ đãng...”
Trong lòng Lý Việt Trạch muốn cười lớn, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, bàn tay vẫn nhanh chóng cầm lấy âm đế giơ cao mà xoa bóp, càng thêm phóng đãng rên rỉ.
“Ca ca chính là ɖâʍ đãng như thế... A a a... Tao huyệt cũng bị đại dương v*t của cẩu thao nát... Cái ɖú cũng muốn bắn... Bà xã ca ca muốn phun sữa... Muốn, muốn tưới... Ô ô a a a ca ca ɖâʍ đãng muốn cao trào ân a a a a___”
Cả người anh run rẩy, đâu đâu cũng thấy d*m thủy chảy ra, hổn hển thở mạnh.
...
“Văn Hạo, anh tới đâu rồi?”
“Còn bị kẹt xe đây.”
“Vậy làm sao em lại nghe được âm thanh anh đóng cửa xe?”
“Không có, là người khác.”
“Tại sao con gái chúng ta lại đang nói chuyện?”
“Nàng tỉnh ngủ rồi nha~”
“Tại sao lão tử nghe được tiếng anh nắm chìa khóa?”
“Bởi vì chúng ta về đến nhà rồi! Ca ca thân ái!”
Thao!!!
Lý Việt Trạch hoảng sợ quay đầu lại, trơ mắt mà nhìn đệ đệ mở TV cho con gái cưng, đem âm thanh chỉnh lớn, sau đó mỉm cười nắm tay chính mình dắt vào phòng ngủ, vui sướng khóa cửa.
Lý Việt Trạch lớn đến như vậy lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi em trai của mình: “Đệ đệ, anh có việc, muốn đi họp hội nghị...”
Lý Văn Hạo cười đến vô cùng thiên chân vô tà: “Vừa nãy chơi vui lắm sao, ca ca~”
“Không, chơi không vui... Mẹ nó anh đừng tới đây... Anh cho rằng em thật sự không nỡ đánh anh sao... Văn, Văn hạo.... A a a a a... “
Không tìm đường ch.ết sẽ không phải ch.ết đâu, ca ca.
Phiên ngoại bồn END
Toàn hoàn văn