Chương 22: Tự mộng phi mộng . . .
Lý Thiên Hữu ngồi trên xe Hạ Phi, Thiên Kiêu cùng Tiểu Tình đã ở trên xe, hai tiểu cô nương ngồi ở phía sau, líu ra líu ríu nói liên tục, trong xe vòng quanh tiếng nhạc nhu hòa. Lý Thiên Hữu nhìn hai người em gái, cùng Hạ Phi toàn thân tinh thần thoải mái, lông mày luôn nhíu chặt cũng dãn ra không ít.
Mấy người tới trường học gần như sắp vào lớp, hai người vẫn đưa hai cô em gái đến dưới lầu ký túc xá, Lý Thiên Hữu cho mỗi em 500 khối tiền, dặn vài câu, hai hài tử liền lên lầu.
Lý Thiên Hữu thả chậm cước bộ đi ở trong vườn trường tràn ngập tinh thần phấn chấn, bao nhiêu năm không có cảm giác như vậy.
“Mấy ngày nay tôi đang liên hệ gián điệp của mình, không quá vài ngày là có thể có kết quả.” Hạ Phi vẻ mặt nghiêm túc nói rằng.
“Sợ là chờ không được lâu như vậy, ngày kia liền đấu thầu...” Lý Thiên Hữu nhìn Hạ Phi, nói tiếp “Hai ngày nay sợ là sẽ có động tác lớn, rất hiển nhiên ngày hôm qua chỉ là thăm dò.” Bây giờ trong lòng nàng thực sự không chắc chắn, bản thân hiện tại lại bị thương, cho dù thêm mấy người La Quân, thế nhưng địch nhân ở trong tối, phía bên mình sợ chỉ có mặc người làm thịt rồi.
“Vậy tôi phái thêm vài nhân thủ đến bảo hộ các cô, tay cô không sao chứ?” Hạ Phi khẩn trương nhìn Lý Thiên Hữu, trong mắt tràn đầy thân thiết.
“Hình như nàng biết là ai đang đối phó nàng, thế nhưng nàng cũng không nguyện ý nhiều lời...” Lý Thiên Hữu nhẹ nhàng nói, dưới chân nhàn tản cất bước, nàng thở dài quay đầu nhìn Hạ Phi: “Tôi không sao, anh cũng không cần phái người đến, hai ngày nay chúng tôi ở tại Lâm trạch, nơi đó rất an toàn.”
Hai người đi hai vòng quanh vườn trường, gió thu lướt qua lá vàng sát đất múa lên, Lý Thiên Hữu thích sáng sớm như vậy, nghe lang lảnh tiếng đọc sách, trong lòng rất khoan khoái, nàng thích em gái mình trưởng thành ở bầu không khí này.
Vườn trường không nhỏ, hết hai vòng Hạ Phi coi như là hỏi xong tình huống phát sinh tối hôm qua. Hai người đi ra vườn trường một lần nữa trở lại trong xe.
“Cô thực sự không nên can dự vào, rất nguy hiểm.” Nghẹn nửa ngày, Hạ Phi không nhịn được nói ra.
“A, mấy năm nay quá quen cuộc sống như thế rồi, chỉ là không phải nhiệm vụ, có chút sợ đông sợ tây. Rất khó chịu.” Lý Thiên Hữu cười khổ, cảm thấy không cho là đúng.
“Mặc kệ thế nào, vạn sự cẩn thận một chút, có chuyện ngay lập tức gọi điện thoại.” Hạ Phi bất đắc dĩ nhìn nàng, khởi động xe.
“Yên tâm đi.” Nói xong Lý Thiên Hữu uể oải tựa ở trên ghế, nhắm hai mắt lại.
“Đi đâu? Công ty Lâm tiểu thư?”
“Không, quảng trường Thời Đại đi. Tôi muốn ra ngoài sưởi nắng chút.” Lý Thiên Hữu vẫn nhắm mắt, nhẹ giọng nói.
“Được, tôi có việc trở về đội, tay cô cẩn thận chút. Muộn một chút tôi gọi điện thoại cho cô.” Nhìn dáng vẻ Lý Thiên Hữu mệt mỏi Hạ Phi chuyên tâm lái xe, không có nói nữa. Lý Thiên Hữu ngồi ở ghế nghỉ trung tâm quảng trường, suối phun trước mắt theo âm nhạc khi lên khi xuống, bên cạnh có vài con nít 8-9 tuổi truy đuổi nô đùa với nhau. Trên mặt nàng tươi cười, nàng thích trẻ con, yêu thích cảm giác bản thân không phải e dè ngồi dưới ánh nắng mặt trời.
Nàng lấy ra thuốc lá trong túi tiền châm một điếu, chậm rãi hút thuốc, đã bao lâu không có thư thái như vậy, nàng nhớ tới cuộc sống bộ đội, mặc kệ đa khổ đa mệt, các nàng đều sẽ tìm thời gian chuồn ra ngoài hút một điếu thuốc, tựa hồ theo khói thuốc phun ra, đau khổ một ngày đêm đều thổi tan theo gió.
Lâm Bắc Thần mỉm cười đi đến phía Lý Thiên Hữu, ánh dương quang vàng rực rỡ che phủ thân thể cô, nữ vương của nàng biến thành thiên sứ. Nhìn thiên sứ trên mặt mỉm cười Lý Thiên Hữu tâm thần nhộn nhạo lên, Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu ngốc lăng, thu hồi mỉm cười tay khẽ động xách lỗ tai của nàng, “Lại mê gái cái gì?” Âm điệu nhu hòa lộ ra ngang ngược.”Ha ha.” Lý Thiên Hữu cười ha ha kéo tay của Lâm Bắc Thần đặt tại bên môi, đôi mắt nhỏ tràn đầy nhu tình. Nàng mềm nhẹ đem dấu môi in tại trên mu bàn tay của Lâm Bắc Thần, thoáng hôn cười nhìn Lâm Bắc Thần. Lâm Bắc Thần khẽ cười thành tiếng, rút về tay của mình điểm trán Lý Thiên Hữu một cái, “Đứa ngốc!” Nói xong cô ngồi ở bên người Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu thuận thế dựa sát tiến vào trong lòng Lâm Bắc Thần, nhẹ ngước cổ nhìn cô, càng nhìn càng thấy đẹp. Lâm Bắc Thần nửa ôm người trong ngực, cúi đầu mỉm cười mặt đối mặt Lý Thiên Hữu. Hai người ẩn tình đưa tình, Lâm Bắc Thần từ từ rút ngắn khoảng cách của hai người, Lý Thiên Hữu nhu thuận nhắm hai mắt lại, thời điểm làn môi lành lạnh dán tới, trong lòng Lý Thiên Hữu run lên một cái, cảm giác giống như điện giật chạy khắp toàn thân. Nàng ngây ngô e thẹn đáp lại Lâm Bắc Thần có chút thô bạo, trong lòng tràn đầy đều là tiểu nữ nhân hạnh phúc...
Trong lúc ngơ ngẩn điện thoại di động vang lên, Lý Thiên Hữu kinh ngạc một chút, đột nhiên mở mắt. Âm nhạc cùng dòng nước ào ào bên tai đều đang nhắc nhở nàng, vừa nãy nàng là đang ngủ, còn mơ một giấc mộng vô cùng tốt đẹp....
Lý Thiên Hữu nở nụ cười, cầm lấy điện thoại di động nhìn xuống điện báo, một dãy số lạ, trên thực tế số điện thoại di động của nàng ngoại trừ mấy người trong nhà cũng chính là Lâm Bắc Thần cùng Hạ Phi mới có.
“Alo..”
“Tiểu Hữu Hữu. Làm gì đó?” Nhớ tới tiếng nói trung tính này chứng tỏ đội trưởng.
“Đội trưởng!” Lý Thiên Hữu thông suốt thoáng cái đứng lên, âm lượng đề cao gấp đôi.
“Này, bị cái gì kích thích, tôi gọi một cú điện thoại, em kích động đến nỗi như vậy sao?” Trần Thần khinh thường nói.
“Không có, em chỉ là ngoài ý muốn, lúc này... đội trưởng không nên gọi điện thoại đâu” Lý Thiên Hữu le lưỡi, nàng có thể tưởng tượng ra biểu tình của đội trưởng bên kia điện thoại.
“Thiết... Em đang ở bên ngoài ngẩn ngơ tự do thoải mái đi? Cũng không gọi điện cho chúng tôi. Ở chỗ nào đó?”
“Mấy ngày nay rất nhiều việc, em ở quảng trường Thời Đại.” Rất rõ ràng nghe thấy thanh âm của đội trưởng, Lý Thiên Hữu cực kỳ kích động.”Tốt, cúp, đừng nhúc nhích đó, chúng tôi lập tức đến.” Nói xong đối phương treo tuyến.
Lập tức đến? Tình trạng gì đây? Lý Thiên Hữu chỉ ngây ngốc cầm điện thoại di động đã cúp, ngơ ngác đứng ở đó. Làm sao đội trưởng có khả năng tới được thành phố A? Còn chúng tôi, hiển nhiên cũng không phải chỉ mình nàng ấy, Lý Thiên Hữu triệt để hồ đồ rồi....
Mãi đến khi mấy người đứng ở trước mặt Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu há miệng thành hình O, không thể tin tưởng nhìn mấy người trước mặt. Nghĩ bản thân có phải còn đang trong mộng hay không? Đầu tiên là Lâm Bắc Thần hôn môi, bây giờ mấy người chiến hữu đột nhiên xuất hiện, Lý Thiên Hữu lấy tay đặt ở trên gáy, có phải là ngày hôm nay ánh mặt trời quá lớn, đem mình phơi nắng mơ mơ màng màng...
“Bộ dáng ngu đột xuất, mơ màng gì đó?” Trần Thần nhắm vào bả vai Lý Thiên Hữu một quyền.
Một quyền này xác thực đem Lý Thiên Hữu đánh tỉnh, bởi vì nàng rõ ràng cảm giác được cánh tay nhè nhẹ cắt cắt đau, đội trưởng của nàng hạ thủ từ trước đến nay rất nặng.
“Tê..” Lý Thiên Hữu cắn răng hít một hơi khí lạnh.
“Thiên Hữu, làm sao vậy?” Tiểu Miêu thấy Lý Thiên Hữu nâng tay trái rũ thẳng vẻ mặt ăn đau, khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì, làm sao mọi người tới? Vì sao đều tới rồi?” Lý Thiên Hữu lập tức đổi nụ cười, nhìn mấy người trước mặt, đây là lần thứ nhất ở địa phương bên ngoài bộ đội, ở tình huống không có nhiệm vụ, mọi người cùng nhau.
Lướt qua đội trưởng trước mặt, rõ ràng là hai anh em Trần Hồng Hiên, Trần Hồng Vũ, còn có bảo vật hợp tác của mình Giang Đại Chí, cộng thêm Thượng Kha (Tiểu Miêu) bên người, bỗng từ trên trời rơi xuống 5 người. Thường phục thuần một sắc, lung lay con mắt Lý Thiên Hữu.
“Em bị thương?” Trần Hồng Hiên đã đi tới.
“Ừ, tối hôm qua có người đánh lén, bị dao găm cắt một chút.” Lý Thiên Hữu ăn ngay nói thật.
“Tìm một chỗ ngồi chút đi, chúng tôi đều chưa ăn đâu!” Trần Hồng Hiên cũng không tiếp tục hỏi nhiều, theo thói quen ra lệnh.
“Em triển vọng như vậy, người nào có thể làm em bị thương?” Đội trưởng cau mày phẫn hận nói rằng.
“Không biết, không sao rồi, do bản thân bất cẩn thôi.” Lý Thiên Hữu cúi đầu nói nhỏ.
“Đi thôi, lát nữa nói đi.” Giang Đại Chí nhìn bốn phía có người hiếu kỳ đánh giá nơi đây, không nói nhiều dẫn đầu đi ra ngoài.
Nhóm sáu người vừa nói vừa cười ở trên đường tìm chỗ ăn cơm. Khuôn mặt Lý Thiên Hữu mang nụ cười thật lớn, gặp mặt chiến hữu trong lòng chính là chân thật. Mấy người chọn một khách điếm khá tốt, đặt phòng riêng lần lượt ngồi xuống. Một bữa cơm ăn xong, Lý Thiên Hữu rốt cục biết vì sao mọi người chạy tới tìm nàng, hóa ra là mấy người có nhiệm vụ bị phái đến Lâm thị, nhiệm vụ ngồi thủ một ngày bị hủy bỏ, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của đội trưởng Trần Thần, mấy người sử dụng chiêu cậy đông hϊế͙p͙ yếu rốt cục thuyết phục chỉ huy, tới thành phố A thăm Lý Thiên Hữu. Thời gian tối đa ba ngày, bao gồm ngày đó ngồi thủ, như vậy tính ra ngày hôm nay là ngày thứ hai, còn có một ngày nghỉ, Lý Thiên Hữu cảm kích nhìn chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử, nàng đôi mắt nhỏ ngấn lệ nhấp nháy, trông đáng thương vô cùng.
“Được rồi, đừng làm bộ dạng uất ức, nói một chút, làm sao bị thương? Không tiền đồ.” Trần Thần trừng liếc mắt Lý Thiên Hữu, không quen nhìn hài tử thối này giả bộ đáng thương, đường đường bộ đội đặc chủng trở về không vài ngày liền bị thương, nghĩ đều mất mặt.
Lý Thiên Hữu đem trước sau đầu đuôi chuyện tình kể cho mọi người, vốn là nàng còn rất buồn, không biết đối phương sẽ có động tác lớn gì, cái này được rồi, bỗng tới 5 người giúp đỡ, mấy người này là nhân vật bậc nào a, tổ hợp mạnh mẽ kiên cường như vậy, chính là Diêm Vương gia tới, cũng có thể đại chiến ba trăm hiệp.
“Nói như vậy trước ngày mốt đấu thầu, đối phương còn có động tác lớn?” Trần Hồng Hiên nghe xong, người thứ nhất đặt câu hỏi.
“Ừ, hiện tại hai ngày nay sợ là rất nguy hiểm. Mỗi lần cũng không phải cùng một nhóm người, hiển nhiên người muốn đối phó Lâm Bắc Thần chuẩn bị rất chu đáo, chính là không giết ch.ết cô ấy ít nhất cũng muốn cô ấy biến mất một đoạn thời gian.”
“Thiết.. Thiên Hữu đừng sợ, lợi hại thì thế nào? Đến gia gia đây còn không phải tự tìm đường ch.ết, lính đánh thuê còn không phải đều bể đầu sao.” Trần Hồng Vũ hai chân bắt chéo, vẻ mặt khinh thường.
“Ừ, mấy người chúng ta liên thủ, sao có thể bảo hộ không được một nữ nhân, không cần lo lắng.” Giang Đại Chí vẻ mặt vân đạm phong khinh cũng nói rằng.
“Nhưng mà mọi người, mọi người không phải tới chơi sao? Thật vất vả có vài ngày nghỉ.” Nói một câu sau đó thanh âm Lý Thiên Hữu nhỏ như muỗi.
“Chơi cái rắm, em đã bị thương rồi. Em không muốn mặt mũi, chúng tôi cũng không thể không muốn.” Trần Thần vỗ một cái thật mạnh vào đầu Lý Thiên Hữu.
“Đội trưởng, đừng luôn bắt nạt Thiên Hữu.” Tiểu Miêu bất mãn liếc nhìn Trần Thần.”Để tôi xem miệng vết thương của cậu một lát.” Tiểu Miêu nhẹ nhàng nắm cánh tay Lý Thiên Hữu, cẩn cẩn dực dực mở ra băng gạc, mấy người nhìn một đạo vết sẹo thật dài, đều nhíu mày.
“Sẽ để lại sẹo, đáng tiếc..” Trần Hồng Vũ nhìn cánh tay nhỏ tế da nộn thịt của Lý Thiên Hữu, không khỏi cảm khái.
“Tôi bôi thuốc của chúng ta cho em, cũng đừng bọc lại, ngày hôm nay chú ý chút, ngày mai sẽ không tệ lắm.” Tiểu Miêu nói rồi từ trong túi áo lấy ra một bình thuốc màu vàng nhạt, bắt đầu bôi thuốc cho Lý Thiên Hữu.
“Mấy ngày nay nguy hiểm như vậy, tại sao em một mình chạy đi ngồi ở quảng trường, Lâm Bắc Thần đâu?” Trần Hồng Hiên hỏi
“Chính nàng cũng có mấy người bảo tiêu, bây giờ ở công ty, em vừa gọi điện thoại cho bảo tiêu của nàng, chờ nàng tan tầm em đi qua đón nàng, hiện tại tay cũng bị thương, em ở lại bên người nàng cũng không giúp được bận rộn, hơn nữa nàng không rời công ty sẽ không có nguy hiểm. Em nghĩ ra ngoài hít thở không khí, mấy ngày nay nhiều chuyện lắm, ngột ngạt đến mức hoảng.” Lý Thiên Hữu giải thích nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta hỏi đại gia có thể thấy trang bìa ta sao? Có người nói trang bìa chỉ có thể nhìn thấy phân nửa, thế nhưng ta bên này đều thấy, muốn hỏi đại gia có đúng hay không cũng chỉ có thể thấy phân nửa đây???
Đêm nay canh một, vội vàng viết đây. Đại gia không cần chờ đợi nữa rồi...
Nhiều hơn nhắn lại tát hoa đi! Số liệu ít thương cảm a.... Lệ bôn...
Ta điên rồi, tấn giang xóa ta hơn 40 bình luận, vốn là thiếu a.. Hóa ra bình luận không thể lặp lại a? Cao hứng hụt, bổ phân hai chữ bình luận như vậy đều cho ta cắt bỏ, đại gia về chuẩn bị nhiều chữ đi. Thương cảm ta, không tâm tình viết, đi ngủ đây...