Chương 34: Ai cũng không có quyền tới can thiệp . . .
Hai người ngủ thẳng đến 3 giờ chiều, điện thoại Lý Thiên Hữu vang lên. Điện thoại vừa reo hai tiếng Lý Thiên Hữu liền mở mắt, cuộc đời quân lữ nhiều năm dẫn đến bất kể tại lúc nào nàng vẫn luôn duy trì tính cảnh giác rất cao. Từ lần thứ nhất Lâm Bắc Thần trở về hôn, cùng tiếng thở dài nhẹ nhàng đó. Đến lần thứ hai cô trở về, đầu tiên là tắm rửa sạch sẽ sau đó lên giường vùi vào trong lòng mình. Những điều đó Lý Thiên Hữu đều biết. Chẳng qua muốn xem người đi vào bên cạnh là ai, nếu như là kẻ địch Lý Thiên Hữu có thể trong nháy mắt làm ra phản ứng. Thế nhưng đối phương đổi là Lâm Bắc Thần, thì nàng cũng chỉ vui vẻ hưởng thụ âu yếm nữ nhân yêu thương nhung nhớ...
Lý Thiên Hữu cẩn thận rút ra cánh tay mình từ dưới cổ Lâm Bắc Thần, từ trên tủ đầu giường tóm lấy quần áo được nàng gấp chỉnh tề lấy ra điện thoại di động nhìn điện báo, là cô cô gọi tới. Lý Thiên Hữu vừa đứng dậy vừa ấn nghe, nàng nhìn Lâm Bắc Thần ngủ ở một bên, cau mày lại, nhưng cũng không có tỉnh dậy. Chắc hẳn chị ấy quá mệt mỏi rồi, Lý Thiên Hữu nhẹ giọng đi đến trước cửa sổ sát đất mới bắt đầu nói điện thoại.
“Cô hai.” Lý Thiên Hữu nhẹ giọng kêu.
“Thiên Hữu, con không sao chứ?” Ngữ khí của cô hai không giống bình thường, có vẻ rất sốt ruột.
“Con không sao, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì ạ?” Trong lòng Lý Thiên Hữu lộp bộp treo một hồi, nàng nhớ tới ngày đó có người theo dõi nàng và Lâm Bắc Thần chính là từ cửa hàng của cô hai phát hiện.
“Bây giờ con ở đâu? Không có việc gì nhanh trở về một chuyến.” Ngữ khí cô cô lại thay đổi cứng rắn.
“Bây giờ ạ? Được, giờ con trở lại.” Lý Thiên Hữu chần chờ một chút, nhưng rất nhanh đáp ứng.
Cô hai không nói thêm gì liền cắt đứt điện thoại, Lý Thiên Hữu thầm nghĩ có phải đã xảy ra chuyện gì? Nàng rất nhanh đi đến bên giường cầm lấy quần áo vào phòng tắm, chưa hai phút đã chỉnh đốn bản thân thỏa đáng. Nàng nhìn Lâm Bắc Thần vẫn ngủ say, tìm trang giấy, qua loa viết xuống hai hàng chữ.”Cô cô điện báo nói, bảo em trở về. Có việc gọi điện thoại cho em, chăm sóc tốt chính mình. Thiên Hữu.” Cầm lấy tờ giấy viết xong nhìn xung quanh một chút, đặt tờ giấy ở dưới di động của Lâm Bắc Thần liền đi khỏi phòng.
Lý Thiên Hữu đi xuống lầu, trong sảnh đã không ai. Lâm thiên hoa không ở đây, Dương Tử Long không ở đây, cả mấy người La Quân cũng không ở đây. Lý Thiên Hữu nhíu mày, người tản thật là nhanh. Nàng bước nhanh đi ra ngoài biệt thự, mới ra cửa liền thấy mấy người La Quân đã đi tới trước mặt.
“Lão đại.” La Quân nhìn thấy Lý Thiên Hữu rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức liền nở nụ cười.
“Trong nhà tôi có việc, đi về trước. Các anh bảo vệ tốt Lâm tiểu thư.” Lý Thiên Hữu cũng cười một cái, bước chân ra ngoài cũng không có dừng lại.
“Lão đại? Vậy cô không trở lại?” La Quân bước nhanh theo tới.
Lý Thiên Hữu nghiêng đầu nhìn hắn một cái không nói gì, trở về? Nàng thật đúng là chưa kịp nghĩ vấn đề này, hiện tại Lâm Bắc Thần còn cần nàng sao? Nếu Lâm Bắc Thần có thể trở lại phòng cùng nàng ngủ, đã nói lên sự tình nhất định là đã giải quyết rồi, cho dù là chưa hoàn toàn giải quyết xong, đó cũng không có bất luận uy hϊế͙p͙ gì đối với chị ấy đi? Không phải vậy lấy tính tình của Lâm Bắc Thần, không giải quyết xong chuyện tuyệt đối sẽ không ngủ bù ban ngày.”Lão đại, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô.” La quân vẫn theo Lý Thiên Hữu đi đến cửa lớn, hắn nghiêng đầu nhìn Lý Thiên Hữu, thấy Lý Thiên Hữu nghe hắn nói xong, nhưng vẻ mặt nghiêm túc còn có biểu tình rõ ràng cự tuyệt, hắn vội nói tiếp: “Đây là khu biệt thự, không dễ gọi taxi.”
“Tôi có chân, anh canh giữ ở đây đi.” Lý Thiên Hữu nói xong cũng không quay đầu lại đi ra cửa lớn Lâm trạch.
“Lão đại.” La Quân hướng về phía bóng lưng của Lý Thiên Hữu cao giọng hô.
“Quần áo.” Thấy Lý Thiên Hữu quay đầu lại, La Quân dùng ngón tay chỉ cổ mình, dùng chỉ chỉ Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu chuyển động mắt, gật đầu một cái liền đi về phía nhà cô cô. Mãi đến khi Lâm trạch rời khỏi tầm mắt, nàng mới ngừng lại. Nàng chậm rãi giơ tay nâng cổ của mình, nàng biết La Quân vừa nãy là đang nhắc nhở nàng. Trên cổ cùng xương quai xanh của nàng đều là dấu hôn tối qua Lâm Bắc Thần lưu lại. Nàng sửa lại cổ áo lên phía trên một chút, vừa nãy đi quá vội quên luôn việc này, nếu như bị cô cô thấy, vậy còn rất nguy? Không nghĩ tới La Quân một đại nam nhân hắn còn rất cẩn thận tỉ mỉ...
Lý Thiên Hữu chuẩn bị cho tốt quần áo liền bắt đầu chạy, Lâm trạch cách địa phương có thể gọi xe chí ít 10 phút đường xe. Nhưng đây đối với Lý Thiên Hữu mà nói quả thực chính là trò trẻ con, nếu như không phải bởi vì vội vã trở lại, để nàng chạy về cũng không có vấn đề...
Lý Thiên Hữu chạy lên lầu hai thấy cô chú bình yên ngồi ở trên ghế, trên bàn còn đặt vài món ăn nóng xào kỹ. Nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không có việc gì là tốt rồi. Nàng chậm lại bước chân, điều chỉnh hô hấp mặt mang mỉm cười đi tới.
“Có phải con ở bên ngoài gây chuyện gì không?” Lý Thiên Hữu đang xới cơm trong cửa hàng, chợt nghe thấy cô cô quát lớn hỏi.
“Không có.” Tay Lý Thiên Hữu xới cơm ở không trung dừng một chút, nàng quay đầu nhìn về phía cô cô, lập tức lại cúi đầu.
“Không có?” Cô cô nâng lên âm điệu, “Buổi trưa hôm qua tới mấy tên tiểu tử dữ dằn đem khách nhân của ta đều đuổi chạy.”
“Mọi người không sao chứ?” Nghe lời này, Lý Thiên Hữu khẩn trương ngẩng đầu, nhìn từ trên xuống dưới cô cô và dượng, xem bọn hắn có sao không.
Cô hai trừng nàng một cái nói tiếp: “Sau đó Hạ Phi gọi điện thoại tới, nói là phái vài người đến đây. Không lâu sau liền thật sự tới mấy người cảnh sát, mang cả đám tiểu tử đó đi. Ta hỏi Hạ Phi xảy ra chuyện gì, hắn cũng không nói, chỉ nói ta đừng gọi điện thoại cho con. Có chuyện gì tìm hắn, bảo ta ngày hôm nay lại gọi cho con. Con nói, không phải con ở bên ngoài trêu chọc người xấu gì chứ?” Cô cô nói âm điệu càng ngày càng cao, biểu tình trên mặt quả thực như muốn ăn Lý Thiên Hữu.
“Thực sự không có chuyện gì, ngày hôm qua con có việc. Hạ Phi là làm cảnh sát, không chắc mấy tên tiểu tử đó là tù nhân trốn trại bị truy nã. Vừa vặn tới nhà chúng ta.” Lý Thiên Hữu lại âm thầm nói thất bại, xem ra Hạ Phi có kinh nghiệm hơn nàng, ngày hôm qua nàng chăm sóc Lâm Bắc Thần bên kia nhưng ngược lại quên mất cô cô bên này. Hoàn hảo, cuối cùng cũng không phát sinh chuyện gì.”Thực sự?” Cô cô hoài nghi nói, hiển nhiên đối với lý do thoái thác của Lý Thiên Hữu rất không tín nhiệm.
“Thực sự, cô hai, người nuôi con lớn lên, sao con có thể đi gây chuyện gì chứ? Hiện tại con là quân nhân, chúng con kỷ luật rất nghiêm, yên tâm đi.” Lý Thiên Hữu thấy ánh mắt cô hai rõ ràng không tín nhiệm, lập tức còn nói “Bằng hữu bên kia cũng không cần con giúp đỡ, mấy ngày nay con ở lại đây giúp cô một chút, cho cô mỗi ngày đều nhìn con được không?” Lý Thiên Hữu hơi làm nũng nói.
Cô hai chăm chú nhìn Lý Thiên Hữu, nhìn ánh mắt nàng cũng không như là đang nói dối.”Cái này được rồi, năm năm mới trở về một lần, trở về chưa mấy ngày đã không thấy bóng dáng con đâu. Ta nói con, đừng tiếp tục ở bên ngoài kết bạn bừa bãi với ai.” Cô hai ngữ khí hòa hoãn xuống.”Nhìn đôi mắt nhỏ sưng phù của con, tối hôm qua không ngủ được? Nhanh ăn đi, đều là con thích ăn, ăn xong mau mau về nhà ngủ cho ta.” Nói xong gắp vào trong bát Lý Thiên Hữu một món ăn chính.
Chưa kịp ăn xong cơm, Hạ Phi liền tới. Hắn vui tươi hớn hở cùng cô chú chào hỏi, liền đặt mông ngồi ở bên người Lý Thiên Hữu, tiếp nhận cơm cô hai xới liền bắt đầu ăn. Lý Thiên Hữu sững sờ nhìn một hồi, người này lúc nào quen thuộc với cô hai của nàng như vậy?
Lý Thiên Hữu mất tự nhiên hướng Hạ Phi cười cười, nàng một bên an tĩnh ăn cơm, một bên nghe Hạ Phi cùng hai vị trưởng bối tán gẫu. Nhìn ba người này vui vẻ hoà thuận vui vẻ, dường như nàng là ngoại nhân.
“Cô hai, cháu cùng Thiên Hữu ra ngoài đi dạo, tiêu hóa chút thức ăn.” Hạ Phi giúp đỡ cô hai thu bát đũa, cũng không trải qua Lý Thiên Hữu đồng ý, liền cười toe toét hướng về phía cô cô trong cửa hàng hô.
“Đi thôi, đi thôi, đừng quá chậm, sớm một chút đưa nàng trở về.” Cô hai căng cổ lớn giọng nói.
“Dạ!” Hạ Phi đáp một tiếng, trước Lý Thiên Hữu một bước xuống dưới lầu.
Hai người đi dạo theo đường dành riêng cho người đi bộ, đi rất chậm, ai cũng không nói lời nào. Lý Thiên Hữu ngủ một ngày tỉnh dậy, chỉ là ăn chút bữa sáng, vừa nãy ở cửa hàng cô cô không cẩn thận còn thật sự ăn đến căng bụng. Nàng nhìn quán ven đường nối tiếp nhau, còn có gió thu hơi lạnh, dạo phố dưới môi trường như vậy thật đúng là thoải mái. Chỉ là nếu như đi bên người chính là một người khác thì tốt rồi, trong đầu Lý Thiên Hữu hiện lên cảnh tượng bản thân cùng Lâm Bắc Thần bước chậm tại đường dành riêng cho người đi bộ, mau mau lắc đầu, nàng hé miệng cười cười. Lâm Bắc Thần phong thái nữ vương sẽ đến đây dạo phố sao? Hiển nhiên đáp án là phủ định, khí chất của người ấy cùng môi trường ở đây thật đúng là không hợp nhau a. Cũng không biết cô tỉnh chưa, có thấy tờ giất mình để lại không. Lý Thiên Hữu đút tay vào trong túi nắm chặt điện thoại....
“Vào bên trong ngồi một lát nhé?”
Thanh âm Hạ Phi cắt đứt tâm tư của Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu gật đầu, theo Hạ Phi tiến vào một quán cà phê.
“Cho hai cốc.” Hạ Phi hướng bảng giá chỉ chỉ với nhân viên phục vụ
“Một cốc thôi, cho ta một cốc nước đá.” ; Lý Thiên Hữu nhẹ giọng nói với người phục vụ, quay đầu cười với Hạ Phi “Tôi không quen uống cà phê, quá đắng.”
“Thiên Hữu, sau này chớ cùng người nhà họ Lâm qua lại, nhà cô ấy nước quá sâu, đều không phải cô có thể ứng phó được.” Hạ Phi vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Lý Thiên Hữu.
“Dùng tôi ứng phó cái gì đây? Tôi chỉ là cùng Bắc Thần kết giao bằng hữu mà thôi, anh lo lắng nhiều.” Lý Thiên Hữu không lạnh không nhạt nói rằng.
“Tôi biết, chính là tôi cảm thấy không cần thiết kết giao bằng hữu với người như vậy. Cô ấy và chúng ta căn bản là người của hai thế giới. Cô biết là ai đối phó Lâm Bắc Thần sao? Nhị thúc cô ấy! Người này thật là đủ nham hiểm, cư nhiên thuê sát thủ giết cháu gái ruột của mình.”
“Chị ấy là người thế nào? Có cái gì một thế giới hai thế giới? Tôi thích làm bằng hữu với chị ấy, không có một chút quan hệ với thân phận của chị ấy.” Lý Thiên Hữu nhíu mày, ngữ khí cũng lạnh xuống. Hảo ý của Hạ Phi nàng hiểu, thế nhưng chuyện giữa nàng và Lâm Bắc Thần bất luận kẻ nào cũng không có quyền tới can thiệp.
“Cô nhập ngũ quá lâu rồi, hiện tại trong xã hội rất nhiều thứ không phải cô nghĩ.” Hạ Phi thở dài, Thiên Hữu thật đúng là đơn thuần. Kết giao bằng hữu? Một người địa vị hiển hách như vậy nàng có thể kết giao được sao? Sợ là Lâm Bắc Thần sở dĩ đối tốt với nàng cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
“Hiện tại toàn quốc đã phát lệnh truy nã cấp A, nhằm vào Lâm Thiên Hoa, hai cái hộp đêm dưới tay ông ta đã bị niêm phong rồi. Người này ẩn náu thật đúng là tốt, buôn lậu thuốc phiện mấy năm nay đến bây giờ sự việc mới bại lộ. Đáng tiếc tối hôm qua đồng sự phòng chống ma túy ở hai nơi của ông ta đều vồ hụt, hiện tại đang xin lệnh truy nã ở Lâm gia lão trạch đây. Thế nhưng cho tới bây giờ còn chưa phê xuống, có thể tưởng tượng được thế lực Lâm gia mạnh bao nhiêu. Người có tiền như bọn họ chuyện gì cũng dễ dàng giải quyết, hiện tại rất nhiều người đều chịu bao che.” Hạ Phi nói xong nhìn Lý Thiên Hữu vẻ mặt bình tĩnh, sao hắn cảm thấy bản thân có chút hoàng thượng không vội thái giám vội đây. Lý Thiên Hữu bộ dáng vân đạm phong khinh,nhiều chuyện tình trái với kỷ luật như vậy, tại sao nàng chút biểu tình cũng không có?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhiều hơn nữa nhận giấu đi? Ta đây cần đến 500, đại gia cho ta gia nỗ lực lên.
TO: tiểu mật mật, rất đa tạ của ngươi địa lôi, quá cảm động, ta đây chính lần đầu tiên nhận được bá vương phiếu. Cảm động đã ch.ết...
Không biết chuyện gì xảy ra hợp với rất nhiều thiên cũng không thể hồi phục lưu bình, làm hại ta chỉ có thể sử dụng điện thoại di động lưu, hoàn tạp muốn ch.ết.
Thấy có bằng hữu đối ta văn biểu thị tán thành, Phong Dã chịu không nổi vinh hạnh. Chính câu nói kia, thích thì ủng hộ ta nhiều hơn đi,
Mặc kệ thế nào, để mỗi chương này 30 ở lâu bình nhân, ta cũng sẽ nỗ lực viết tiếp, chỉ cần không phải mệt ch.ết đi, đều sẽ bảo trì nhật canh, chính là chậm chút, đại gia thứ lỗi đi...
Hoàn có một việc, gần đây phát mấy chương ta cũng không có kiểm tra, khẳng định chữ sai hết bài này đến bài khác, đều không phải Phong Dã không phụ trách nhiệm, chỉ là muốn giữ lại thời gian nhiều viết chút đi ra, chờ ta lúc rảnh rỗi, lại cùng nhau hảo hảo kiểm tr.a đi...
: