Chương 67: Giành giật từng giây . . .

Lý Thiên Hữu tiến vào động nhỏ bị Trần Hồng Hiên nổ tung, nàng rất nhanh thu hồi đèn pin, kéo mở chốt súng, ấn mở đèn súng. Đứng thẳng dậy đồng thời bưng lên súng nhìn quét xung quanh, toàn bộ động tác làm một mạch. Lúc Lý Thiên Hữu nhìn quét một vòng, nhịn không được nhíu mày, đập vào mắt chính là một gian phòng ngăn nắp, diện tích không lớn, rỗng tuếch, lòng Lý Thiên Hữu thoáng lạnh xuống, Lâm Bắc Thần không ở đây?


Nghe động tĩnh phía sau, Lý Thiên Hữu nghiêng người về phía bên phải, Trần Hồng Hiên cong thắt lưng vượt vào, trong tay hắn cầm đèn pin cường quang, trong phòng nhất thời lại sáng sủa chút. Bốn phía vách tường gian phòng đều lát khảm từ đá cẩm thạch, Lý Thiên Hữu cùng Trần Hồng Hiên liếc nhìn nhau, chưa kịp nói chuyện, Trần Thần cũng chui theo vào.


Thấy Trần Thần tiến vào, ngũ quan góc cạnh của Trần Hồng Hiên quấn quýt cùng một chỗ, đuôi lông mày của Trần Thần giương lên cũng không để ý tới Trần Hồng Hiên mặt tối sầm lại, nàng quay mặt sang đồng thời nhíu lại lông mày nói với Lý Thiên Hữu: “Tôi thấy em là càng ngày càng kỳ cục, tình huống bên trong còn không có thăm dò rõ ràng, em đã dám xông vào trong. Nếu như trong này thật là có nòng súng của kẻ địch quay về em, có phải còn muốn để chúng tôi nhặt xác thay em không?” Ngữ khí của Trần Thần âm lãnh, tiếng nói trung tính của nàng vang vọng gian phòng trống trải nhất thời hiện ra nghiêm khắc.


Lý Thiên Hữu thoáng nhìn đội trưởng, quật cường quay mặt qua chỗ khác, nhếch môi, không lên tiếng.


“Được rồi, không có thời gian, trước kiểm tr.a trong phòng này có kết quả gì hẵng nói.” Vừa nói chuyện, Trần Hồng Hiên vuốt vách tường kiểm tra. Ngoại trừ một vách tường bị bọn họ nổ tan còn lại ba vách tường, mỗi người phụ trách một vách, Lý Thiên Hữu đi tới trước vách tường đối diện, khẩu súng của nàng xuôi đến phía sau, bởi vì biên độ động tác có chút lớn xé vết thương trước ngực nàng mãnh liệt đau xót, nàng rất nhanh đưa tay đè lại tường, vách tường bị tay chạm vào lại đột nhiên chìm xuống. Lý Thiên Hữu cả kinh, cũng bất chấp vết thương còn đang đau đớn, vội vàng thu hồi tay. Chợt nghe thấy, "Tạp tạp" hai tiếng vang trầm, tường đá cẩm thạch trước mắt liền phân cách ra từ giữa...


Nghe âm hưởng, hai người Trần Hồng Hiên, Trần Thần đi tới trước người Lý Thiên Hữu, ba người đều là vẻ mặt kinh ngạc, sững sờ nhìn tình cảnh trước mắt. Chỉ thấy phía sau mặt tường nứt mở ra xuất hiện một cái đường hầm có thể cung cấp hai người song song cất bước, bên trong hiện ra ánh vàng hơi yếu ớt, sàn xi măng bằng phẳng mười mấy mét, qua đó là bậc thang kéo dài xuống phía dưới. Ba người liếc mắt nhìn nhau, Lý Thiên Hữu trong lòng thầm nghĩ, “Thật đúng là để nàng mèo mù gặp chuột ch.ết, Lâm Bắc Thần nhất định là ở bên trong.” Nàng nắm thật chặt quai đeo túi hành quân phía sau, một lần nữa bưng lên súng kéo ra chốt súng, liền không ở lại lâu, nhấc chân đi vào trong...


available on google playdownload on app store


Trần Thần tay mắt lanh lẹ túm Lý Thiên Hữu quay về, mặt nàng lộ vẻ giận dữ, nhưng ngữ khí mang theo chút thương thảo nói rằng: “Không có thời gian. Thiên Hữu, chúng ta sẽ ch.ết ở bên trong...”


Lý Thiên Hữu dừng động tác, chăm chú nhìn đội trưởng, thành khẩn nói rằng: “Đội trưởng, hai người đi ra ngoài đi, nếu như tôi không về được, xin nói tiếng xin lỗi cùng chỉ huy và chỉ đạo viên. Còn có, còn có Thiên Kiêu...” Lý Thiên Hữu vừa lắc đầu vừa nói tiếp: “Tôi sẽ không bỏ qua, nếu như cứ đi ra như vậy, lòng tôi...” Nàng giơ tay chỉ chỉ vị trí trái tim nói tiếp, “Thực sự sẽ áy náy cả đời, tôi tình nguyện cùng ch.ết với chị ấy ở bên trong...”


Bạn cũng sẽ thích
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ (Bộ 1) by vientucmo
[BH] [Editing] Yêu Thương -Vô Nhân Lĩnh Thủ...
By vientucmo
52.1K 2.3K
Tác phẩm: Yêu Thương (Bộ 1)
Tác giả: Vô Nhân Lĩnh Thủ
Thể loại: GL, hiện đại, cảnh sát nằm vùng, ngược, HE.
Trạng thái: Editing


Nhân vật: Vương Lị Nỉ (Viên Quỳnh) x Ngô Phong, cùng với sự hợp tác của dàn diễn viên phụ.
Nguồn QT: BachHopTT
*Ợ
[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng by EvNguyen
[BHTT- EDIT] [HĐ] Yêu nữ thủ trưởng
By EvNguyen
59.5K 3.4K
Nghiêm chỉnh viên chức cùng nữ thần thủ trưởng


Một nữ tử yêu nghiệt làm cách nào hòa tan đại băng sơn
2cp 2 phong cách.
Thể loại: bách hợp, hiện đại, 1x1, ông trời tác hợp cho nó ngọt văn
[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ) by ziney7612
[EDIT][BHTT] Ái Tình (Quy Đồ)
By ziney7612
36K 3.2K
Tên tác phẩm: Ái Tình (Quy Đồ)
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ


Thể loại: Đô thị tình duyên, sủng, ngọt, giới giải trí, kiếp trước kiếp này, 1×1, HE
Dịch giả: QT
Editor: Lạc Thủy Vô Tâm
---------------------------
P/s: MÌNH KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI EDIT...MÌNH CHỈ LÀ NGƯỜI POST THUI NHÉ....CHÚ Ý GIÙM MÌNH...CẢM ƠN
[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến - Hiểu Bạo by daodinhluyen


[BHTT][EDIT] Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến...
By daodinhluyen
7.3K 467
Tên truyện: Cầu Sinh Chi Lộ Dị Huyết Duyến
Tác giả: Hiểu Bạo
Thể loại: Bách hợp, huyết tộc, tương ái tương sát, HE
Tình trạng: Hoàn
Edit: MineIsMyLife,
Tốc độ: lết, đang làm bt lớn + cbi thi giữa kỳ.... ^^ các bạn thông cảm ha:“
Truyện post song song cùng với BGT


[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit] by esleytran
[Bách Hợp] Mỵ Khuynh Thiên Hạ[Edit]
By esleytran
10.4K 1K
Đây là một đoạn chuyện xưa bắt đầu từ khi một tiểu hồ ly vô cùng yêu nghiệt gặp được một nữ tử nữ phẫn nam trang trong ngôi miếu đổ nát
[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ là Thường Hoan Hỉ - Tả Tả Khán by TT31KK


[BHTT-Edit] [Hoàn] Cậu là Thư Triển Nhan, tớ...
By TT31KK
16.6K 769
Duyên phận a, nếu không có từ này, chắc có lẽ cậu vẫn là Thư Triển Nhan, và tôi vẫn sẽ
là Thường Hoan Hỉ.
Ở cạnh nhau a, chẳng phải đó là việc hai ta vẫn luôn làm từ khi cả hai vẫn còn là hai cô
nhóc sao?


Hiểu nhau a, chẳng phải chúng ta là những người hiểu đối phương nhiều hơn bất cứ
người nào sao?
Tình yêu a, chẳng phải tình yêu sẽ xuất phát từ những lúc ta không ngờ tới sao?
Vậy thì còn gì giữa chúng ta không chứng minh chúng ta là người yêu của nhau hả, dì
của tôi?


[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc by ShiroInu6
[BH - edit] Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh...
By ShiroInu6
43.9K 3.6K
Tác phẩm: Sáu năm chờ đợi, chúng ta nghênh đón hạnh phúc
Tên gốc: 六年的等待----我们迎来了幸福
Tác giả: Cầm gian đích luật động (琴间的律动)


Editor: shiroinu980, M.C


Giới thiệu: Bộ này là thực văn, tác giả kể về câu chuyện của chính cô ấy, gặp được Yen và những người bạn vô cùng tuyệt vời. Tình yêu giữa họ thật sự rất rất đẹp, đẹp đến nỗi khiến mình cảm thấy dường như không hề có một chút tỳ vết nào, họ yêu nhau bằng tất cả sự chân thành và tin tưởng, trao nhau cả trái tim mình. Tình tiết truyện nhẹ nhàng như một bản hòa tấu giữa tiếng đàn du dương trầm bổng của dương cầm và vĩ cầm. Vì là truyện có thực nên tất nhiên họ sẽ phải trải qua nhiều sóng gió để có thể cập được bến bờ hạnh phúc cùng nhau, nhưng sẽ không có xô máu chó nào hất vào mặt bạn nên cứ an tâm nhảy hố nhé!


Chú ý: Truyện này là cái hố không đáy, tác giả vẫn còn viết tiếp về cuộc sống của 2 người, đã viết từ 2012-nay rồi, nghĩa là mình không thể edit hoàn được bộ này. Vậy nên đừng ai đợi hoàn nha, nhảy hố thì nhảy luôn nha:v


Trần Hồng Hiên nhìn một chút Lý Thiên Hữu, hơi thở dài, hắn đeo lên tai nghe đơn bắt đầu liên hệ cùng chỉ huy, thỉnh cầu mệnh lệnh. Hắn liên tiếp gọi rất nhiều lần, trong tai nghe một chút phản ứng cũng không có.


Lý Thiên Hữu đối diện Trần Hồng Hiên cười khổ một chút nói rằng: “Hồng Hiên, đừng gọi, vô dụng. Ở đây nhất định bị quấy nhiễu, chúng ta không liên lạc được với bên ngoài rồi...”


Nghe xong Lý Thiên Hữu nói, nét mặt Trần Hồng Hiên hiện lên một ít hoảng loạn, sau đó lại lập tức bình tĩnh xuống. Hắn nhìn đường hầm trước mặt nói với hai người: “Đây nhất định là đường hầm chạy trốn, cũng chưa chắc sẽ không có đường sống. Vinh lão đại còn không có hiện thân, nhất định chính là chạy đi từ nơi này. Động tác của chúng ta cấp tốc một chút, nói không chừng có thể né tránh sóng xung kích của bom.” Nói xong hắn kéo ra chốt súng trường tự động, nói tiếp: “Lần này tới Lâm Giang vốn là tới giải cứu con tin, Lý Thiên Hữu nói rất đúng, chúng ta không bỏ qua.” Nói xong hắn nghiêm túc gật đầu một cái với hai người, liền dẫn đầu cất bước đi vào.


Ba người đóng đèn pin cường quang tiến vào cửa ngầm, nhờ vào ánh đèn lờ mờ đi vào trong. Đi qua mặt đường xi măng bằng phẳng không tới mấy chục mét, liền bước trên thềm đá đi xuống phía dưới. Bậc thang đá cũng không dài lắm, dưới thềm đá lại là một đoạn mặt đường xi măng ngắn, phần cuối mặt đường là một cái chỗ ngoặt hiện góc 90 độ, ba người rẽ qua, trước mặt chính là hành lang bằng phẳng thật dài, cùng lúc trước bất đồng, bốn phía hành lang này toàn bộ là do đá cẩm thạch lát thành, mỗi khoảng cách không tới 10 mét, ở trên tường chia hai bên khảm đèn măng-sông, mặc dù không quá sáng sủa, nhưng cũng đủ.


Hiện tại đường lui của ba người hoàn toàn không có nguy hiểm, những kẻ địch chưa ch.ết đã bị bộ đội địa phương áp giải ra ngoài rồi. Mà lúc này bốn phía đều là đóng kín. Cho nên ba người không lo lắng nhiều lắm, tốc độ cực nhanh di chuyển vào phía trong. Lý Thiên Hữu cùng Trần Hồng Hiên song song chạy ở phía trước, lúc này cũng không biết là vết thương thực sự không đau, hay là bởi vì khẩn trương hoàn toàn không có cảm giác, nói chung trong đầu Lý Thiên Hữu ngoại trừ cảnh giác nguy hiểm và lo lắng Lâm Bắc Thần, liền cũng không lo được cái khác nữa...


Khoảng chừng qua 5 phút, độ rộng hành lang bắt đầu dần dần rộng mở lên, mật độ đèn măng-sông cũng từ từ thu nhỏ lại. Đợi đến lúc ba người có thể đi thành hàng, hai bên hành lang xuất hiện mấy cái cửa gỗ, ba người Lý Thiên Hữu dừng lại cước bộ, nàng nhìn một chút trên đồng hồ đeo tay, lúc này đã qua hơn một nửa thời gian 15 phút Tiểu Miêu nhắc nhở.


Ba người hơi trao đổi ánh mắt, liền rất ăn ý bày xong đội hình công kích. Lý Thiên Hữu, Trần Thần bưng súng đứng nghiêng hai bên cửa, Trần Hồng Hiên hướng hai người duỗi ra ba ngón tay, “3,2,1.” Sau khi đếm ngược không tiếng động, hắn quay về cửa gỗ hết sức đạp một cú, “Quang” một thanh âm vang lên sau, cửa gỗ liền bị đá văng. Trần Hồng Hiên cấp tốc vọt đến một bên, ba người lặng im vài giây, sau khi xác định trong phòng không có gì nguy hiểm, mới cẩn thận từng li từng tí đi vào...


Gian phòng này đồng dạng đều không phải rất lớn, gần như 30 mét vuông, trong phòng không ai, trên mặt đất xếp chồng chất hòm gỗ dài ngắn không đồng nhất. Lý Thiên Hữu rút ra mã tấu, nhảy đến mặt trên một cái hòm, cạy ra nắp hòm, liền thấy bên trong chỉnh chỉnh tề tề xếp chồng chất súng trường tự động còn dính váng dầu. Lý Thiên Hữu dùng đèn pin quét gian phòng một lần, mẹ nó, trong những hòm gỗ này dường như đều là vũ khí, vậy thật đúng là đầy đủ trang bị toàn bộ liên đội của bọn họ rồi...


Ba người động tác nhanh chóng liên tiếp mở bốn cái gian phòng, tất cả mọi gian phòng đều là vũ khí trang bị. Súng lục, súng tự động, thậm chí còn có súng ngắm. Ba người đưa mắt nhìn nhau, chẳng lẽ là bị bọn họ đánh bậy đánh bạ phát hiện địa điểm kẻ địch giấu kín vũ khí.....


Liên tiếp mở bốn cái cửa, lại dùng mất đi mấy phút thời gian, mắt thấy cả dãy nhà sắp nổ tung, mà Lâm Bắc Thần một cái bóng cũng không thấy. Trong lòng Lý Thiên Hữu gấp muốn ch.ết, nàng đi tới trước một cái cửa cuối cùng, cũng không chờ hai người, ghìm súng, ấn mở đèn súng, nàng hít sâu một hơi đá văng cửa phòng bưng súng liền vọt đi vào. Theo đèn súng di động, tầm nhìn của Lý Thiên Hữu cũng chuyển theo, gian nhà trước mặt mấy người này bất đồng, trong phòng cũng không có bất luận vật gì, khi súng đảo qua góc, Lý Thiên Hữu ngây ngẩn cả người — trong góc phòng có người...


Lý Thiên Hữu vác súng tốt dựa vào đèn súng của hai người Trần Hồng Hiên, Trần Thần phía sau đi tới tận cùng trong gian phòng, chỉ thấy chân tường dựa 4 người, ở cách bọn họ không xa còn nằm một người. Lý Thiên Hữu đem ánh mắt đặt ở trên người bốn người, góc phòng trong cùng, Lâm Bắc Thần đang đầy mắt sợ hãi nhìn Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu đưa tay che miệng lại, nhịn xuống xúc động muốn khóc. Nàng dùng sức nhắm mắt, một lần nữa mở ra, Lâm Bắc Thần thực sự ngồi ở chỗ kia. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, nàng đối diện ánh mắt sợ hãi của Lâm Bắc Thần, nước mắt không cầm được chảy xuống...


“Thiên Hữu, không có thời gian, mau rút lui.” Trần Hồng Hiên thấy Lý Thiên Hữu sững sờ nhìn Lâm Bắc Thần rơi lệ, cũng không động tác. Hắn vừa cởi trói cho mấy người La Quân, vừa lên tiếng nhắc nhở Lý Thiên Hữu.


Trần Thần đứng ở một bên thấy bộ dạng của Lý Thiên Hữu, nàng tung chân đá Lý Thiên Hữu một cước, tiếp theo đi tới bên người Lâm Bắc Thần liền muốn đi đỡ người. Lý Thiên Hữu phục hồi tinh thần lại, nàng giơ lên cánh tay lung tung lau lau nước mắt rơi, nàng trông thấy Lâm Bắc Thần có rõ ràng chống cự đối với đội trưởng, lòng của nàng lại tê rần, vội vã ngăn cản động tác của đội trưởng, cũng không đứng dậy, hai chân quỳ trên mặt đất lết tới chỗ Lâm Bắc Thần...


Từ sau khi ba người Lý Thiên Hữu tiến vào, Lâm Bắc Thần thủy chung một câu cũng không nói, trong ánh mắt của cô tràn ngập sợ hãi, thân thể không ngừng run. Lý Thiên Hữu đau lòng nhìn, nàng muốn ôm cô một cái, rồi lại sợ cô chống cự bản thân. Mấy ngày nay lo lắng, sợ hãi, áy náy, hối hận cùng nhau dâng lên. Nàng có thật nhiều lời muốn nói với Lâm Bắc Thần, mà ngạnh tại trong cổ họng cái gì cũng không nói nên lời, nàng chỉ có thể ngồi quỳ chân tại trước mặt Lâm Bắc Thần hung hăng rơi lệ...


Được Trần Hồng Hiên nâng dậy La Quân phản ứng đầu tiên, hắn cảm kích nhìn Trần Hồng Hiên, quay đầu tới chăm chú nhìn Lý Thiên Hữu, thanh âm cực kỳ khàn khàn kêu lên: “Lão đại? Là cô sao?” Hán tử luôn luôn cười tủm tỉm lúc này giọng nói thật là nghẹn ngào, hắn cho rằng đều không sống nổi, cho rằng cũng không ra được nữa rồi...


Lý Thiên Hữu quay lại thật lòng gật đầu với La Quân.


Thấy Lý Thiên Hữu gật đầu, La Quân thoáng cái co quắp ngồi dưới đất, hắn cưỡng chế xúc động muốn khóc quay sang nói với Lý Thiên Hữu: “Lão bản cô ấy không sao, chính là đã bị chút kinh hách. Lão đại, cô thực sự tới cứu chúng tôi?” Vẻ mặt của hắn như là không xác định, không thể tin được, nhịn không được hỏi vài lần.


“Thiên Hữu, nhanh lên một chút, còn có hai phút.” Trần Hồng Hiên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hắn kéo La Quân trên mặt đất, vừa đi ra ngoài vừa thúc giục.


Lý Thiên Hữu chấn động mạnh, thần kinh mới vừa nới lỏng lại căng lên, lúc này nàng chỉ lo không biết yêu thương Lâm Bắc Thần thế nào tốt, đem chuyện bom đều quăng sau đầu. Tuy rằng người tìm được rồi, thế nhưng bên ngoài còn có không biết bao nhiêu quả bom chờ bắt chuyện với bọn họ đây. Lý Thiên Hữu lên tinh thần, hiện tại nếu muốn sống cũng chỉ có một con đường, đó chính là chạy trốn theo đường hầm, ở trong thời gian hữu hạn này, chạy được xa đến đâu thì cố mà chạy...


Lý Thiên Hữu không chần chờ nữa, nàng mắc khẩu súng ở trên ba lô sau gáy, đứng dậy ôm lấy Lâm Bắc Thần co quắp ngồi dưới đất, cũng không để ý cô giãy dụa, đánh, rất nhanh ra khỏi phòng, đi theo phía sau đội trưởng sử dụng sức lực toàn thân chạy như điên về phía trước...


Hai phút có thể chạy được bao xa? Lý Thiên Hữu không có tính qua, bất quá nàng biết lần này hẳn là phá kỷ lục, ngoại trừ trên người mang theo trọng lượng các loại vũ khí còn thêm vào Lâm Bắc Thần trong lòng, Lý Thiên Hữu bị thương vẫn chưa khỏi hẳn cũng không cảm thấy mỏi mệt chút nào, nhìn người trong lòng dần dần không giãy dụa, tay đánh thân thể nàng cũng đổi thành cầm lấy vạt áo rồi. Lý Thiên Hữu thở phào nhẹ nhõm, năng lực khôi phục của Lâm Bắc Thần luôn luôn rất mạnh mẽ, nàng nghĩ thầm “Chỉ mong có thể tránh thoát một kiếp này, nàng còn muốn bảo vệ bên cạnh Lâm Bắc Thần cả đời...”


Đồng hồ đeo tay của Trần Hồng Hiên bắt đầu “Tích tích” vang lên, âm hưởng bén nhọn này nghe vào trong tai làm cho Lý Thiên Hữu tâm phiền ý loạn, nàng biết đây là đồng hồ bấm giây bắt đầu tiến vào đếm ngược, phía trước đã có thể thấy tia sáng cửa ra, thế nhưng Lý Thiên Hữu biết ở vài giây này bọn họ vô luận như thế nào cũng chạy không ra được. Hơn nữa lúc này lồng ngực của nàng đang không ngừng hướng về cổ họng tuôn ra máu tươi, làm cho nàng cảm giác đều sắp ép không nổi nữa. Lý Thiên Hữu thả chậm cước bộ, ngừng lại. Nàng ôm Lâm Bắc Thần ngồi dựa ở trên tường, cúi đầu nhìn người trong lòng ôn nhu nói rằng: “Bắc Thần, em muốn thu hồi lời nói lần trước, được không?”


Không đợi được Lâm Bắc Thần đáp lời, theo một trường âm “Tích tắc —” vang lên, tiếp đó là liên tiếp tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, toàn bộ đường hầm đung đưa kịch liệt, Lý Thiên Hữu không chút nghĩ ngợi rất nhanh lật người một cái, mở ra hai tay gắt gao bảo hộ Lâm Bắc Thần ở dưới thân.....


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: này một chương viết mà thật không dễ dàng....
Cái kia.. Vẫn là lão nguyện vọng, cất dấu nhiều hơn, hoa tươi nhiều hơn...
( kỳ thực ta đều viết hưng phấn, hẳn là ngày mai sáng sớm đi làm, thật muốn viết nhiều chút... Bi kịch!)






Truyện liên quan